Gai Hồng Mềm

Chương 36


Art: Weibo @-憝-
Chương 36: Sao anh lại nói chuyện dịu dàng với cô ta thế hả?!
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link.

Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả.

CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Đều nói bệnh lâu thành bác sĩ, Lâm Tố gặp nhiều bác sĩ tâm lý, về cơ bản đã có thể từ trong quá trình chẩn liệu nhìn ra được năng lực của bác sĩ.

Ngay khi buổi chẩn liệu với Uông Giai Hoa bắt đầu, Lâm Tố đã cảm giác được sự không tầm thường của bà ấy.
Vị bác sĩ tâm lý này rất lợi hại, câu hỏi đặt ra cũng đâm trúng tim đen của cô.

Nhưng thật ra bà ấy không liên tục giữ hình thức hỏi đáp cường độ cao như thế, mà ngược lại, sau khi đặt câu hỏi cho cô thì bà ấy không tiếp tục hỏi nữa.
Uông Giai Hoa để cho Lâm Tố tự nói ra.
Bác sĩ tâm lý đến một trình độ nhất định có thể dễ dàng quan sát được trạng thái tâm lý của bệnh nhân.

Họ thậm chí có thể liếc một cái là nhìn ra nguyên nhân dẫn đến chứng bệnh tâm lý của bệnh nhân.
Loại cảm giác này có hơi giống với trò mèo đuổi chuột.

Con chuột có trốn bao nhiêu lần đi chăng nữa, động tác có linh hoạt hơn bao nhiêu, thì mèo vĩnh viễn có thể dự đoán được trước đường đi nước bước của nó.
Lâm Tố đã từng gặp những bác sĩ tâm lý thế này, cũng không phải là bác sĩ tâm lý không có trình độ cao siêu.

Thế nhưng những bác sĩ tâm lý thế này sau khi hiểu rõ được người bệnh tâm lý sẽ có một loại thái độ cao cao tại thượng từ trên nhìn xuống.
Không chỉ khiến người ta không thoải mái, còn khiến bệnh nhân sinh ra tâm lý chống đối.
Nhưng Uông Giai Hoa không như thế.

Bà ấy có trình độ cao, nhưng đồng thời cũng hạ bản thân mình xuống, khiến người khác nhất thời quên mất bà là một bác sĩ tâm lý, mà giống hơn là một người bạn luôn sẵn sàng lắng nghe.

Bà ngồi trước mặt cô, giống như đang chờ lắng nghe câu chuyện của cô.
Điều này khiến cô muốn mở miệng nói chuyện.

Cứ cho là bắt đầu không dễ dàng, nhưng Lâm Tố cảm thấy phòng tuyến tâm lý đang bị bà ấy chậm rãi mài mòn, dần tan rã, có lẽ sớm muộn gì cô cũng sẽ kể cho Uông Giai Hoa thôi.
Nhưng cũng như Uông Giai Hoa đã nói, mấu chốt trong vấn đề tâm lý của cô không bắt đầu từ chuyện hai năm về trước, mà đã bắt đầu được chôn xuống từ rất lâu trước đây.

Tích cóp trong một thời gian dài, thứ nền móng này đã trở nên vô cùng vững chắc trong lòng cô, có muốn lập tức đào lên cũng không dễ.
Trong lúc Uông Giai Hoa chờ lắng nghe câu chuyện của cô, Lâm Tố im lặng không lên tiếng.

Mà đối với sự trầm mặc kéo dài của cô, Uông Giai Hoa cũng không hề thúc giục mà nhẫn nại chờ đợi, rất giống với một người trưởng bối hòa ái đang đợi cô thắt dây giày.
Chẩn liệu là một quá trình dài, họ không cần gấp gáp muốn giải quyết nhanh.
Cứ như thế, bất tri bất giác, một tiếng đồng hồ đã trôi qua.
Buổi chẩn liệu kết thúc, Lâm Tố nói tạm biệt với Uông Giai Hoa, sau đó rời khỏi phòng khám của bà ấy.
-
Lâm Tố bước đi trên hành lang, sau đó dừng lại, nhấc mắt nhìn về phía trước.
Trên hành lang không có một bóng người, nắng chiều xuyên qua cửa sổ hành lang chiếu xuống nền gạch men, mang theo hơi ấm.
Ánh mắt của Lâm Tố theo nắng chiều rơi xuống cánh cửa phòng khám của Đào Mục Chi đang khép chặt, không biết là đang có bệnh nhân hay là chỉ có mình hắn.
Trước khi buổi chẩn liệu với Uông Giai Hoa bắt đầu, Đào Mục Chi đã nói với cô, nếu cô không thể thích ứng với quá trình này thì có thể đến phòng khám tìm hắn bất cứ lúc nào.


Nói như thế, có lẽ trong phòng khám của hắn không có bệnh nhân.
Nghĩ đến đây, Lâm Tố thu lại biểu tình trên mặt, cô nhăn mày đi về phía phòng khám của Đào Mục Chi.
Đi đến phòng khám của Đào Mục Chi cần đi qua quầy lễ tân, Lâm Tố vừa bước qua đó, cô y tá đứng sau quầy lễ tân đã phát hiện ra cô.

Nhận ra là Lâm Tố, đôi mắt của cô y tá lập tức sáng lên, vui vẻ gọi.
"Lâm tiểu thư~"
Lâm Tố đang đi về phía phòng khám của Đào Mục Chi: "..."
Lâm Tố theo tiếng gọi quay đầu lại, khuôn mặt tươi cười của cô y tá lập tức đập vào mắt.

Cô ấy là người đầu tiên cô quen biết khi đến bệnh viện số ba, khi cô muốn rời khỏi bệnh viện, là cô ấy đã áp giải cô đi đăng ký, sau đó đưa cô đến trước mặt Đào Mục Chi.
Nếu không có cô ấy thì Lâm Tố hiện tại cũng đã không quen biết Đào Mục Chi.
Hai hàng lông mày chầm chậm giãn ra, cô dừng chân, cũng lên tiếng đáp lại cô ấy.
"Xin chào."
"Lâu rồi không gặp chị ạ." Y tá từ đằng sau quầy lễ tân bước đến, vui vẻ trong mắt hoàn toàn không giấu đi.

Trước đây Lâm Tố không hề tình nguyện tìm đến phòng khám của Đào Mục Chi, sau khi đến được hai ba lần thì không đến nữa.

Y tá còn tưởng là cô đã từ bỏ, không ngờ hôm nay lại gặp được cô.

Bác sĩ và y tá trong bệnh viện đều có một tâm ý giống nhau, đều hy vọng bệnh nhân đến đây có thể chữa khỏi bệnh, trở lại cuộc sống bình thường.
Lâm Tố dĩ nhiên cũng đã cảm nhận được lòng tốt của cô ấy, mỉm cười nói: "Ừ."
"Em xem tư liệu rồi, chị chuyển sang phòng khám của giáo sư Uông đúng không ạ?" Y tá hỏi.
"Đúng." Lâm Tố gật đầu.
"Rất tốt mà ạ.

Giáo sư Uông là bác sĩ tâm lý quyền uy nhất của bệnh viện chúng em." Y tá cười he he nói.
Mắt thấy cô y tá nhỏ lại định phổ cập kiến thức về Uông Giai Hoa cho cô nghe thêm một lần nữa, Lâm Tố nhanh chóng ngăn cô ấy lại, nói: "Tôi đến tìm bác sĩ Đào."
Y tá nghe vậy thì thoáng nhìn qua phòng khám của Đào Mục Chi, nói: "A, nhưng mà bác sĩ Đào đang có bệnh nhân ạ."
Lâm Tố: "..."
Có bệnh nhân? Đào Mục Chi nói cô có thể đến tìm hắn bất cứ lúc nào, nhưng hắn lại đang có bệnh nhân? Thế thì cô đến tìm hắn kiểu gì? Hóa ra khi đó hắn chỉ là đang an ủi cô, thậm chí xoa đầu cô cũng chỉ để dỗ dành cô thôi? Hắn vốn dĩ đã nghĩ cô sẽ không đến tìm đúng không?
Có ý gì hả? Hắn tính bỏ cô ở chỗ giáo sư Uông rồi phủi tay hết trách nhiệm?
Trong lòng Lâm Tố nổi lên một ngọn lửa, y tá quan sát thấy sắc mặt khẽ biến của cô, cẩn thận hỏi: "Bác sĩ chủ trị của chị không phải đang là giáo sư Uông sao ạ? Chị đến tìm bác sĩ Đào có chuyện gì sao?"
Lâm Tố: "..."
Đúng ha, cô đến tìm Đào Mục Chi làm gì? Bây giờ hắn cũng chẳng còn là bác sĩ tâm lý của cô, khi đó nói có thể đi tìm hắn, cũng là nói nếu buổi chẩn liệu không thuận lợi thì có thể đi tìm hắn.

Nhưng buổi chẩn liệu của cô khá thuận lợi, cô còn đi tìm Đào Mục Chi làm gì?
Lâm Tố bị nghẹn họng trước câu hỏi này của y tá, nhưng không trả lời thì không lịch sự cho lắm, Lâm Tố bèn tùy tiện đáp một câu.
"Không có gì."
Y tá: "Là vậy ạ."
Hai người cùng lúc rơi vào im lặng.
Y tá rõ ràng cảm giác được tâm trạng của Lâm Tố vừa rồi rất tốt, cô ấy nghĩ gì đó, sau đó nhìn Lâm Tố nói: "Nếu không có chuyện gì thì em đưa chị về nhé?"
Lâm Tố: "..."
Đúng là cô không có việc gì cần tìm Đào Mục Chi, nhưng cô đâu có nói là cô muốn về đâu?
Mà y tá luôn có suy nghĩ trái ngược với cô, trong lúc cô còn chưa mở miệng từ chối đã bước nhanh đến trước cửa thang máy rồi ấn nút, còn cười tươi quay lại nhắc Lâm Tố đang đứng như trời trồng.
"Lâm tiểu thư, thang máy sắp đến rồi ạ."
Lâm Tố: "..."
Thế nên vì sao cô còn chưa đi hả!

Lâm Tố bỗng không biết phải nói gì.

Cô cảm thấy cấu trúc não bộ của y tá và của mình nhất định là khác nhau, thậm chí còn trái ngược.

Lần đầu tiên đến cô muốn đi thì không cho đi, bây giờ cô không muốn đi thì lại nhiệt tình giúp cô bấm thang máy.
Nhưng đúng là cô không có việc gì ở chỗ này.
Y tá giúp cô chờ thang máy, còn vô cùng tha thiết chờ cô bước qua.

Lâm Tố có cảm giác sắp không chống đỡ được nữa, cô đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm cửa phòng khám của Đào Mục Chi.

Cánh cửa vẫn khép chặt như cũ, cô đứng ở đó một lát, chờ y tá lại lên tiếng nhắc nhở, Lâm Tố mới miễn cưỡng đáp lại: "Đến đây."
Nói xong, Lâm Tố bất chấp khó khăn bước từng bước về phía thang máy.
Sự thật đã chứng minh, đúng thời không bằng gặp thời, Lâm Tố sắp đi đến trước cửa thang máy thì cửa phòng khám của Đào Mục Chi mở ra.
Bước chân của Lâm Tố dừng lại.
Phòng khám của Đào Mục Chi vừa mở, một người ở bên trong bước ra.

Người kia khoảng chừng hai lăm hai sáu tuổi, phong cách ăn mặc trẻ trung thời thượng, mặt mũi cũng không tồi.
Cô ấy đã bước ra khỏi phòng khám, nhưng ánh mắt vẫn còn ở lại trong phòng khám, bên khóe môi là nụ cười tươi như hoa.
"Bác sĩ Đào, vậy lần sau tôi lại đến."
Cô ấy vừa dứt lời, Đào Mục Chi đã từ trong phòng khám bước ra.
Lâm Tố: "..."
-
Đào Mục Chi cũng đã nhận ra Lâm Tố đứng ở trước thang máy.

Hắn nhấc mắt nhìn cô, ánh mắt của hai người giao nhau trong giây lát, sau đó hắn thu hồi tầm mắt, nói với cô gái đứng bên cạnh.
"Bệnh tình của cô hiện tại đã hoàn toàn ổn định rồi, lần sau không cần đến nữa.

Nếu như có vấn đề gì thì có thể gửi tin nhắn wechat hỏi tôi bất cứ lúc nào."
Cô gái này là bệnh nhân của Đào Mục Chi, hôm nay là buổi khám cuối cùng.

Thật ra bệnh tình của cô ấy sớm đã ổn định từ một tháng trước, mấy lần cuối này đều là cố tình kéo dài.

Đào Mục Chi nói như thế, nhưng cô gái kia vẫn không nghe lọt.
"Tôi cảm thấy mình vẫn cần đến thêm mấy lần nữa." Cô ấy cười nói.
"Cô có đến thì tôi cũng không thể giúp gì thêm." Đào Mục Chi nói.
"Cũng không cần giúp tôi gì đâu." Cô ấy không để ý cười, sau đó khẽ hất mái tóc về sau, tóc dài rơi trên bả vai, khiến cô ấy càng trở nên xinh đẹp động lòng người.
"Tôi cảm thấy cứ như hôm nay ngồi trong phòng khám, chúng ta tùy tiện trò chuyện mấy câu là được rồi.

Tôi không có bạn bè gì cả, dù có thì cũng rất ít người chịu ngồi lắng nghe tôi nói chuyện.

Khi nói chuyện với anh tôi rất thả lỏng, cũng rất dễ chịu, có thể khiến tâm trạng một ngày của tôi đều tốt." Cô ta nói.
Vẻ mặt của Đào Mục Chi không có gì thay đổi, giọng nói vẫn ôn hòa như cũ: "Cô cần tin tưởng quyết định của bác sĩ.

Bác sĩ tâm lý sẽ biết trị liệu thế nào để đạt được hiệu quả tốt nhất cho bệnh nhân."
Tuy giọng nói này rất ôn hòa, nhưng lại mang theo kiên trì với quyết định của bản thân.


Bị từ chối hết lần này đến lần khác như thế, trong mắt cô ấy hiện lên thất vọng.

Cô ấy nhìn Đào Mục Chi, khẽ cười rồi thở dài.
"Muốn gặp lại anh đúng là khó thật."
Dứt lời nhún vai, thất vọng trong mắt đã hoàn toàn tan biến, thay bằng phóng khoáng thoải mái.

Cô ấy nghiêng đầu, cười tươi rói nhìn Đào Mục Chi.
"Vậy thì cứ thế đi, thời gian này cám ơn anh nhiều, tạm biệt."
"Tạm biệt." Đào Mục Chi khẽ gật đầu với cô ấy.
Cô ấy cười xoay người lại, khoảng cách từ phòng khám của Đào Mục Chi đến thang máy không xa, trong lúc cô ấy nói chuyện với Đào Mục Chi thì thang máy cũng đã đến nơi.

Cô ấy bước vào thang máy, nói cám ơn với y tá đứng một bên giữ thang máy.
Y tá: "..."
Cửa thang máy sắp đóng lại rồi y tá mới giật mình tỉnh lại, nhìn sang Lâm Tố, muốn nhắc cô vào thang máy: "Lâm tiểu thư..."
Thế nhưng lời còn chưa dứt, Lâm Tố vừa rồi vẫn là một bộ dạng chán nản đã thoáng cái như một con linh dương nhỏ đầy sức sống, bước nhanh đến trước mặt Đào Mục Chi.

Đứng trước mặt hắn, cô hoàn toàn trở thành một cô gái nhỏ, phải ngẩng đầu mới có thể đối diện với hắn.
Tuy là chênh lệch về hình thể, nhưng khí thế của cô lại không hề thua kém.

Cô ngẩng đầu, giận dữ nhìn thẳng vào mắt Đào Mục Chi, dáng vẻ giống như chỉ còn kém chưa lấy tay chọc vào ngực hắn thôi.
"Sao anh lại nói chuyện dịu dàng với cô ta thế hả!?"
Y tá: "..."
Xem ra Lâm tiểu thư chưa thể đi ngay được rồi.
-
Lâm Tố cực kỳ tức giận.
Cô tức giận Đào Mục Chi phân biệt đối xử.
Nhớ lại khi cô là bệnh nhân của hắn, hắn đối xử với cô thế nào? Lần đầu tiên cô đến, hắn cũng không nhấc đầu lấy một cái yêu cầu cô đi đăng ký.

Cô đăng ký xong, hắn không nóng không lạnh hỏi cô mấy câu, chọc cho cô mở miệng, sau đó thì đuổi cô ra ngoài.

Lần thứ hai thì lại càng quá đáng hơn, Đào Mục Chi trực tiếp buông một câu nhẹ như bẫng nói cô có thể đi rồi, còn nói mục đích hôm nay của hắn chính là để cô chờ.

Lâm Tố khi đó tức muốn oanh tạc, cảm thấy bản thân bị hắn chơi.

Cô tức giận bừng bừng chạy đi khiếu nại, thế nhưng cái vị bác sĩ tiếp nhận khiếu nại kia lại nói đây là phong cách riêng của hắn, họ không có quyền can thiệp.
A, đó là phong cách riêng của hắn? Vậy vì sao hôm nay phong cách riêng của hắn với cô gái kia lại khác xa thế? Đối diện với yêu cầu vô lý của cô ta lại luôn giữ giọng điệu dịu dàng kiên nhẫn? Đến lượt cô hắn lại là không nóng không lạnh, hờ hững?
Dựa vào cái gì chứ?
Lâm Tố ngẩng đầu, đôi mắt sắc bén cảnh giác khóa lấy mục tiêu, đợi hắn đưa ra một lời giải thích hợp lý.
Đối với chất vấn của Lâm Tố, toàn bộ lực chú ý của Đào Mục Chi cũng đặt trên người cô, hắn rũ mắt đón lấy ánh mắt của cô, nói.
"Tình huống của cô ấy không thể chịu kích thích."
Lâm Tố: "..."
Toàn thân Lâm Tố có một ngọn lửa cháy phừng phừng, Đào Mục Chi không những không giúp cô dập lửa mà còn đổ thêm một thùng dầu, Lâm Tố trực tiếp oanh tạc.
"Cô ta không thể chịu kích thích?" Lâm Tố khó tin lặp lại lời vừa rồi của Đào Mục Chi, cô nhìn chằm chặp Đào Mục Chi, hỏi ngược lại: "Vậy tôi thì có thể chịu kích thích à?"
Cô hỏi xong còn tự cảm thấy quá mức vô lý, dứt khoát không đợi Đào Mục Chi trả lời.

Cơn giận của Lâm Tố đã xông lên đến đỉnh đầu, cô như một con chim nhỏ xù lông.
"Ha! Đào Mục Chi, anh nghĩ lại xem lúc trước anh đối xử với tôi thế nào, anh lại nghĩ lại vừa rồi anh đối xử với cô ta thế nào! Lẽ ra lúc nãy tôi phải ghi âm lại mới đúng! Tôi phải ghi âm lại, sau đó bóc phốt anh, khiếu nại anh, tôi xem lần này bệnh viện còn có thể bao che cho anh nữa không!"
Lâm Tố càng nói càng điên tiết, thậm chí còn lấy cả điện thoại ra.

Nhưng mà cô gái kia đã đi rồi, sau này cũng sẽ không đến nữa, cô đã lỡ mất cơ hội ghi âm tốt nhất.
Lâm Tố tức giận đến mức muốn đấm ngực dậm chân!
Tức giận và tiếc nuối lẫn lộn trong đầu, hai hàng lông mày của cô xoắn lại vào nhau, bởi vì quá tức giận mà hai má cũng phồng ra, giống một con cá nóc nhỏ.
Đào Mục Chi nhìn Lâm Tố bị tức giận choán kín, hai hàng lông mi khẽ động, nói.
"Tôi chưa bao giờ đến nhà cô ấy."
Lâm Tố: "..."
"Anh không đến nhà cô ta bao giờ thì liên quan gì? Cũng không phải là tôi không cho anh đi." Lâm Tố chẳng hiểu ra làm sao bật thốt ra.

Chỉ là vừa dứt lời, Lâm Tố nhấc mắt, tiếp xúc với ánh mắt của Đào Mục Chi, sau đó cô chớp chớp mắt.
Đào Mục Chi chưa bao giờ đến nhà bệnh nhân nữ kia.
Không chỉ có bệnh nhân nữ vừa rồi, chắc chắn là hắn chưa bao giờ đến nhà của bệnh nhân nào.
Nhưng hắn lại đến nhà cô rồi.

Không chỉ đến, hắn còn đích thân xuống bếp nấu cơm cho cô, chăm sóc cô.

Nói như thế, thì sự đặc biệt của cô với Đào Mục Chi vẫn là không ai có.
Đào Mục Chi vẫn đối xử với cô tốt hơn một chút.

Lâm Tố nghĩ.

Nghĩ xong, tâm trạng của Lâm Tố giống như sóng biển đánh lên bờ cát vào lúc sớm mai, thật nhanh không để lại dấu vết gì lui về.
Lâm Tố nhấc mắt nhìn Đào Mục Chi, Đào Mục Chi cũng đang nhìn cô.

Ánh mắt của hắn bình tĩnh sâu hun hút, như là mặt biển dưới ánh trăng.

Dưới ánh mắt chăm chú này, nhịp tim vừa bình ổn lại của Lâm Tố lại tăng tốc.
"Ồ." Lâm Tố thu lại ánh mắt, đáp một tiếng.

Đáp xong, cảm thấy một chữ "ồ" này quá đơn điệu, bèn đánh giá thêm một câu.
"Vẫn là tôi có bản lĩnh."
Lâm Tố tự đánh giá xong, Đào Mục Chi tán đồng với màn tự đánh giá này của cô.
"Ừm.

Bản lĩnh này vẫn lớn hơn."
Hàng lông mi dài cong vút của Lâm Tố khẽ nhấc.

Trái tim nhảy nhót trong lồng ngực lại không vì một câu này của Đào Mục Chi mà bình ổn, ngược lại còn vì sự nhất trí của hắn mà càng nhảy điên cuồng hơn.

Cô bĩu môi, cái mũi hơi nhăn lại rồi "hừ" một tiếng.
Cô cứ như thế bị dỗ dành xong.

Nhưng giống như một chú mèo nhỏ đang tức giận được vuốt ve thỏa mãn rồi vẫn còn kiêu căng tỏ ra bất mãn.

Đào Mục Chi nhìn bộ dạng đắc ý này của cô, đáy mắt nổi lên một tầng ý cười dịu dàng.
"Có muốn ăn cá không?" Đào Mục Chi hỏi.
Lâm Tố nhấc mắt nhìn Đào Mục Chi, như là không hiểu lời này có nghĩa gì, hỏi lại.
"Ăn cá gì cơ?"
"Cá kho." Đào Mục Chi đáp.
Lâm Tố không để ý gật đầu, nói: "Được thôi.

Đi nhà hàng nào?"
"Tự nấu." Đào Mục Chi nói.
Lâm Tố nhướng mày, hỏi hắn: "Ai nấu?"
"Tôi nấu." Đào Mục Chi nói.
Hắn nói xong, giống như đã đoán được câu hỏi tiếp theo của Lâm Tố, trực tiếp trả lời.
"Về nhà cô nấu."
Cái gì mà về nhà tôi nấu với về nhà anh nấu hả! Anh nói chuyện có thể đừng mập mờ lấp lửng như thế không!
(*) chữ nấu này còn có nghĩa là "làm", còn làm gì thì ờm...!do Tố bảo bối lại nghĩ đen tối hay là do bà Bát đen tối đây:>>
Chẳng qua là nể món cá kho, Lâm Tố sẽ không chấp nhặt với hắn.

Cô hơi nhíu mày, làm như miễn cưỡng lắm gật đầu.
"Được thôi."
Nhưng chỉ nấu cá thôi!.

Bình Luận (0)
Comment