Gái Thẳng Schrodinger - Lạc Dương Bibi

Chương 55

Bỗng nhiên nhắc tới việc tập gym khiến Tần Kiến Thư lập tức liên tưởng đến chuyện đã xảy ra mấy tháng trước.

 

Dù đã rất lâu, nhưng những hình ảnh bị chôn giấu sâu trong ký ức vẫn còn rõ ràng.

 

Ánh mắt nàng lấp lánh những tia sáng nhỏ, tầm nhìn rơi xuống làn da trắng như tuyết đã ửng đỏ sau gáy Ôn Sở.

 

Cứ như thể chuyện ấy chỉ vừa mới xảy ra ngày hôm qua.

 

Cảm giác ngứa ran tê dại dấy lên trong lòng, Tần Kiến Thư không kịp suy nghĩ kỹ càng.

 

Trong khoảnh khắc nàng ngẩn người, đèn đỏ phía trước giao lộ đã chuyển tín hiệu, những tiếng còi xe nối tiếp nhau vang lên phía sau hối thúc chủ xe mau rời đi.

 

Tần Kiến Thư đạp ga tăng tốc, nhanh chóng rời khỏi chỗ cũ.

 

Ngoài cửa sổ, những ánh đèn neon rực rỡ hai bên đường bị bỏ lại xa dần phía sau họ, nhanh chóng biến mất trong màn đêm mênh mông.

 

Tần Kiến Thư thực sự không có kế hoạch quay về Phong Thành vào kỳ nghỉ Quốc tế Lao động. Trước khi Ôn Sở xuống xe, Tần Kiến Thư đã đồng ý với đề nghị của đối phương.

 

Đúng vậy, dạo trước bọn họ quả thực quá bận. Nhưng kỳ nghỉ Quốc tế Lao động lần này có đến năm ngày, trừ đi hai ngày dạy bù ở trường thì vẫn còn ba ngày có thể tự do sắp xếp.

 

Tần Kiến Thư không có kế hoạch đặc biệt nào cho kỳ nghỉ. Nhưng tối nay, sau khi nghe Ôn Sở nói vậy, nàng bắt đầu lên kế hoạch sau khi về nhà.

 

Đến phòng tập gym chỉ có thể chiếm một phần rất nhỏ trong đó mà thôi.

 

Đại hội thể thao thường niên kết thúc, điều đó cũng có nghĩa là họ sắp bước vào giai đoạn giảng dạy căng thẳng và bận rộn hơn trong học kỳ này.

 

Bởi vì vào cuối kỳ, còn có một kỳ thi đánh giá học lực.

 

Thành tích của kỳ thi này không chỉ ảnh hưởng đến việc đánh giá của trường, mà còn tác động trực tiếp đến kết quả kỳ thi đại học của các em học sinh.

 

Vượt qua cột mốc này, học sinh lớp 11 chính thức bước vào lớp 12.

 

Có lẽ do lịch trình hoạt động sáng nay dày đặc, nên tối về, Tần Kiến Thư đã có một giấc ngủ ngon, cả đêm không mộng mị.

 

Ngày 27 là thứ bảy, nghỉ theo lịch bình thường.

 

Ngày 28 là ngày đi làm, đi học bù cho lễ Quốc tế Lao động. Học sinh và giáo viên cùng trở lại trường.

 

Trước kỳ nghỉ ngắn ngày, tuần cuối cùng trôi qua cực kỳ nhanh. Đối với học sinh, chính kỳ nghỉ cận kề trước mắt đã giúp họ vượt qua cuộc sống học hành lặp đi lặp lại và nhàm chán cuối cùng này.

 

Ngày cuối cùng trước khi nghỉ, các giáo viên bộ môn đều "tốt bụng" giao bài tập nghỉ lễ.

 

Ôn Sở có lòng tốt, chỉ giao một tờ đề.

 

Tuy nhiên, cô có một yêu cầu nghiêm ngặt. Đó là nhất định phải viết bài luận trong đề lần này.

 

Giữa những tiếng than vãn không ngớt, kỳ nghỉ Quốc tế Lao động đã đến.

 

Vì tính chất công việc, Tần Kiến Thư đã hình thành thói quen sinh hoạt nghiêm ngặt. Dù có là buổi sáng trong kỳ nghỉ, nàng vẫn sẽ thức dậy đúng 6 giờ.

 

Nàng đã hẹn Ôn Sở là sẽ cùng đến phòng tập gym vào buổi chiều.

 

Buổi sáng, nàng băng qua hơn nửa thành phố để đến nhà ba mẹ ruột tặng đồ. Khi quay về, bụng nàng trống trơn, lúc lái xe ngang qua một quán ăn địa phương có trang trí khá ổn, nàng tình cờ thấy gần đó có chỗ đỗ xe còn trống.

 

Tần Kiến Thư quyết định dừng lại, gọi món và ăn một bữa.

 

Không ngờ chọn đại một quán ven đường mà cũng có thể gặp người quen.

 

"Đàn chị?"

 

Trương Quả bước vào từ cánh cổng lớn đang mở. Ngay khoảnh khắc Tần Kiến Thư quay đầu lại, giọng nói do dự lập tức hóa thành ngạc nhiên vui mừng: "Đàn chị Tần, trùng hợp quá, lại gặp nhau rồi."

 

"Em cũng sống gần đây sao?"

 

Trương Quả mặc một chiếc áo thun trơn đơn giản phối với quần thể thao, chân mang đôi Crocs thoáng mát, trông cực kỳ thoải mái như đang ở nhà.

 

Tết vừa rồi mới tình cờ gặp nhau ở Phong Thành, hôm nay lại vô tình chạm mặt nữa.

 

Tần Kiến Thư cũng có chút bất ngờ, nhưng thần sắc vẫn rất bình thản: "Gọi tôi Tần Kiến Thư là được rồi. Tôi đến đây có việc, tiện đường ghé qua."

 

"Dạ, đàn chị Tần Kiến Thư."

 

Nghe xong lời của Tần Kiến Thư, Trương Quả liền đổi giọng.

 

Tuy đã sửa, nhưng lại không sửa hoàn toàn. May mà Tần Kiến Thư cũng không định tiếp tục chỉnh lại phương diện này.

 

Lúc này trong quán không có ai, ở bếp sau vang lên tiếng động, có lẽ ông chủ kiêm đầu bếp đang bận rộn ở bên trong.

 

Trương Quả nhìn vào trong hai lần, rất tự nhiên kéo ghế ra và ngồi xuống.

 

Cô bắt chuyện với Tần Kiến Thư: "Trước đó còn nói chờ sau Tết về Vân Thành sẽ hẹn chị đi ăn tối rồi ôn chuyện, chỉ là em vẫn luôn không dám làm phiền chị, không ngờ hôm nay lại gặp nhau ở đây."

 

Hôm đó, quả thật hai người đã kết bạn WeChat. Nhưng sau khi chào hỏi đơn giản, Trương Quả không dám nói thêm lời nào, chứ đừng nói đến chuyện chủ động hẹn Tần Kiến Thư đi ăn.

 

Cô nào dám chứ! Đó là đàn chị Tần mà!

 

Trước đây cô đã không dám, bây giờ vẫn không dám.

 

Nhưng Vân Thành rộng lớn như vậy mà hai người lại có thể gặp nhau trong một quán ăn nhỏ, cũng không biết đây rốt cuộc là duyên phận hay là gì khác.

 

Dù sao đi nữa, Trương Quả vẫn cảm thấy rất vui.

 

Tần Kiến Thư tò mò nhìn cô: "Hôm nay là ngày 1, cả nước đều được nghỉ, em sống gần đây sao?"

 

"Đối diện chính là khu chung cư em ở."

 

Khi đối mặt với Tần Kiến Thư, Trương Quả luôn rất ngại ngùng.

 

Giọng cô mềm mại, ngọt ngào, khi nói chuyện mang theo một vẻ dịu dàng tự nhiên: "Bạn gái em muốn ăn rau xào của quán này, nhưng họ không mở dịch vụ giao hàng, nên em đành phải tự xuống lấy."

 

"Bạn gái?" Tần Kiến Thư ngạc nhiên.

 

Chủ đề này có hơi...đi xa quá không? Mới vừa ngồi xuống nói được vài câu, vậy mà cô em khóa dưới này đã thẳng thắn come out với nàng rồi.

 

Hay là nếp sống ở Vân Thành vốn đã khá cởi mở như vậy?

 

Trương Quả hơi ngượng ngùng "ừm" một tiếng, chỉ khi thấy trên mặt Tần Kiến Thư ngoài vẻ kinh ngạc ra không có chút phản cảm nào khác, cô mới hơi yên tâm.

 

Nhưng cô rất nhanh đã thả lỏng lại.

 

Đàn chị vốn là gái thẳng, ngạc nhiên cũng là chuyện bình thường.

 

Quả nhiên, sau khi nhận ra mình có chút thất thố, Tần Kiến Thư nhanh chóng mỉm cười xin lỗi: "Xin lỗi, tôi chỉ ngạc nhiên thôi."

 

Giống hệt như lần đầu tiên nàng nghe Ôn Sở nói về mối quan hệ giữa Dương Liễu và Hứa Ý Tống vậy.

 

Tần Kiến Thư nhìn Trương Quả, do dự một lúc: "Vậy là từ khi vào đại học, em đã..."

 

"Đúng vậy."

 

"Nói ra cũng hơi ngại, trước đây khi còn ở câu lạc bộ nhiếp ảnh, em cũng từng thích đàn chị, nhưng sau đó cảm thấy không có hy vọng nên em đã từ bỏ rồi."

 

Nhắc đến chính mình non nớt của nhiều năm trước, Trương Quả rất thản nhiên.

 

Có hoài niệm, có tiếc nuối, nhưng nhiều hơn cả là sự buông bỏ và nhẹ nhõm. Đối diện với người chị khóa trên từng khiến cô rung động ngay từ cái nhìn đầu tiên, giờ đây cô đã không còn rụt rè, không còn không dám tiến lên bắt chuyện như trước nữa.

 

Đàn chị vẫn rực rỡ như xưa, đi đến đâu cũng là người nổi bật trong đám đông, khó có thể phớt lờ.

 

Nhưng bên cạnh mình đã có cô bạn gái đáng yêu nhất rồi.

 

"...Thích, tôi?"

 

Giọng của Tần Kiến Thư trong trẻo êm tai, dồn hết sức nhấn mạnh vào chữ cuối cùng. Sự ngạc nhiên trong mắt nàng đã hóa thành sững sờ.

 

Câu nói này, so với việc vừa rồi nghe Trương Quả bảo rằng cô đã có bạn gái, còn khiến người ta chấn động hơn nhiều.

 

Còn chưa bắt đầu ăn bữa cơm hôm nay, Tần Kiến Thư cũng đã mơ hồ cảm thấy khó mà tiêu hóa nổi.

 

Thực ra, từ trước đến nay Tần Kiến Thư chưa bao giờ nghĩ sẽ có người cùng giới thích mình.

 

Nàng đối diện với ánh mắt của Trương Quả. Đôi mắt này trong trẻo, tinh khiết, không hề vướng tạp niệm dư thừa, dường như chỉ đơn thuần muốn thẳng thắn nói ra chuyện đã từng thích nàng mà thôi.

 

Có lẽ, thứ tình cảm chưa từng thốt thành lời cũng là một dạng tiếc nuối chẳng thể diễn tả.

 

Trên đường về, Tần Kiến Thư vẫn không ngừng nghĩ về chuyện này.

 

Không ngờ lại có một cô gái thích nàng.

 

Hơn nữa, người đó từng ở ngay bên cạnh, từng cùng chung câu lạc bộ suốt một khoảng thời gian dài như thế, vậy mà nàng chưa từng phát hiện ra bất kỳ manh mối nào.

 

Có phải nàng có chút chậm hiểu rồi không?

 

Nhưng đối với tín hiệu thiện cảm từ người khác giới, nàng lại có thể nhạy bén nắm bắt được, cho dù chỉ là một ánh mắt né tránh.

 

Hay phải chăng đối với người cùng giới, bản thân nàng vốn dĩ không hề có sự phòng bị?

 

Tâm trạng Tần Kiến Thư nặng trĩu, nàng có quá nhiều nghi ngờ, hoặc có thể nói là tò mò mà không cách nào tìm được lời giải đáp.

 

Thực ra nàng luôn ý thức được việc bản thân có ngoại hình ưu tú, sở hữu một dung mạo xinh đẹp.

 

Thậm chí từ nhỏ đến lớn, vì điều này mà nàng đã không ít lần gặp rắc rối, cũng từng nhận được vô số bức thư tình không đề tên.

 

Nhưng hôm nay khi bất ngờ cùng Trương Quả nhắc đến những chuyện này, Tần Kiến Thư không khỏi suy nghĩ, trong số rất nhiều những bức thư tình mà nàng từng nhận được, có khi nào có đôi ba bức đến từ những cô gái cùng giới hay không?

 

Có không nhỉ?

 

Giờ đã không còn cách nào biết được nữa.

 

Khi xe chạy vào bãi đỗ ngầm của khu chung cư thì đã gần 1 giờ chiều. Đường Ngũ Nhất hôm nay không thông thoáng, lượng du khách ở Vân Thành tăng đột biến, lại đúng vào giờ cao điểm buổi trưa nên tắc nghẽn nghiêm trọng.

 

Quãng đường bình thường chỉ mất nửa tiếng mà Tần Kiến Thư phải đi chậm rồi dừng lại liên tục, mất đến tận một tiếng mới về đến nơi.

 

Nàng đỗ xe xong, vừa đi về phía thang máy, vừa kiểm tra những tin nhắn chưa đọc trên điện thoại.

 

Ngoài tin nhắn trong nhóm chat và tin nhắn ba mẹ ruột gửi đến, Trương Quả cũng nhắn cho nàng một tin, dặn nàng lái xe cẩn thận, còn nói hôm nay cô rất vui.

 

Còn lại chính là tin nhắn của Ôn Sở.

 

Tin nhắn được gửi đến từ nửa tiếng trước, nhưng nội dung lại khiến Tần Kiến Thư có chút...

 

Không hiểu nổi.

 

【Ôn Sở: Tần Kiến Thư, trước đây chị đến phòng tập gym là tắm ở đó xong mới về nhà, hay về nhà rồi mới tắm vậy?】

 

Tất nhiên là tắm ngay sau khi tập chứ.

 

Không thì trên người dính nhơm nhớp toàn mồ hôi, khó chịu biết bao?

 

Mùa đông đôi khi bất tiện thì còn có thể nhịn một chút, nhưng bây giờ nhiệt độ đang dần tăng, sắp vào hè rồi.

 

Tần Kiến Thư nghĩ vậy, cũng trả lời y như vậy.

 

Nàng còn tiện thể bổ sung thêm một câu. Nếu ngại phiền phức mà không quá kén chọn, nàng có thể mang sữa tắm, như vậy Ôn Sở chỉ cần mang theo quần áo thay và khăn tắm của bản thân là được.

 

Trả lời tin nhắn xong, nàng ngẩng đầu quẹt thẻ qua cổng, kéo cửa lớn ra, vừa khéo may mắn kịp chui vào thang máy ngay trước khi cửa đóng lại.

 

Giờ nghỉ trưa không có người nào, thang máy lơ lửng đi lên, kéo theo cảm giác mất trọng lực ập đến.

 

Tần Kiến Thư chỉ cảm thấy trái tim trong lồ ng ngực mình lúc thì nhảy lên, lúc thì chìm xuống.

 

Lúc này nàng sực nhớ ra, dường như nàng đã bỏ sót một chuyện rất quan trọng.

 

Ôn Sở là người đồng tính nữ.

 

Như vậy, khi liên kết lại tin nhắn đầu tiên mà đối phương đã gửi, sẽ hoàn toàn không còn cảm giác đột ngột nữa.

 

...

 

Trong thang máy sóng yếu, tin nhắn mạng cũng bị trì hoãn theo.

 

Sau khi về đến nhà, điện thoại của Tần Kiến Thư tự động kết nối Wi-Fi, hai tin nhắn của Ôn Sở đồng thời bật lên ——

 

【Vậy cũng được.】

 

【Sữa tắm các thứ tôi vẫn sẽ tự mang theo, dùng của người khác tôi không quen.】

 

Từ chối khéo!

 

Đâu chỉ là không quen, mà khi nhìn thấy tin nhắn của Tần Kiến Thư, cả người Ôn Sở bị một cảm giác bức bối khó hiểu bao trùm, nóng bức không yên.

 

Trước đó cô chỉ mải rủ Tần Kiến Thư cùng đi tập gym, mà quên mất nhà tắm của phòng tập gym là kiểu bán công cộng, với các buồng tắm vòi sen được ngăn cách bằng từng tấm vách.

 

Nói cách khác, giống như là cô sắp tắm ch ung với Tần Kiến Thư vậy.

 

Ban đầu cô còn định hỏi xem, liệu Tần Kiến Thư có mắc chứng cưỡng chế phải tắm lại sau khi về nhà hay không, nhưng giờ xem ra, chút hy vọng cuối cùng này cũng tan biến rồi.

 

Tần Kiến Thư còn bảo cô dùng sữa tắm của nàng.

 

Vậy lúc tắm, chẳng lẽ cô sẽ phải trần như nhộng chạy đi xin sữa tắm của Tần Kiến Thư sao?

 

Khung cảnh ấy, chỉ tưởng tượng thôi cũng...

 

Lúc này, Ôn Sở chỉ cảm thấy không khí cũng trở nên nóng rực, thiêu đốt đến mức miệng khô lưỡi khát. Cô vội vàng chạy đến trước tủ lạnh, lấy ra một chai nước suối, vặn nắp, rồi dốc vào miệng.

 

Nước lạnh thấm vào tim phổi, cuối cùng cũng xua bớt đi phần nào cảm giác nóng bức trên người cô.

 

Cũng chỉ có gái thẳng mới có thể nói ra những lời như vậy.

 

Gái thẳng, quả nhiên là sinh vật đáng sợ nhất trên thế giới này!

 

Đặc biệt là những cô gái thẳng vừa xinh đẹp, lại vừa vô tình thả thính người khác mà không hề hay biết.

 

Ôn Sở gom những điều kiện chung chung, mơ hồ, không có tính chỉ định riêng đó lại, và quy thành tên một người.

 

Tần Kiến Thư.

 

---

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Cảm ơn đàn em đã mang đến chiếc chìa khóa mở cánh cửa xu hướng tính dục cho Tiểu Tần nhà chúng ta ~

Bình Luận (0)
Comment