Tiếng ma sát sột soạt trên đỉnh đầu không kéo dài quá lâu, xem ra Tống Tư Miểu bọn họ cũng không phải là không kiêng dè gì. Dù sao ngọn đồi nhỏ này rất gần con đường chính, không biết chừng lúc nào sẽ có người tới.
Đợi sau khi hai người kia rời đi, Ôn Sở và Tần Kiến Thư đứng yên tại chỗ thêm bốn năm phút, sau đó mới cẩn thận đi ra từ phía sau ngôi nhà đất.
"Trước đây em vẫn nghĩ...cô Tống là gái thẳng."
Ôn Sở ngẩng đầu nhìn thoáng qua ngọn đồi nhỏ ngoằn ngoèo phía trước, cô bước tới bên cạnh bạn gái mình, dùng ngón út móc nhẹ vào tay đối phương rồi thì thầm khe khẽ.
Tần Kiến Thư nghe xong thì cười nhẹ một tiếng: "Vậy trước đây em cũng nghĩ chị là gái thẳng à."
Ôn Sở: ?
Cô trợn to hai mắt: "Sao mà giống nhau được?"
Là cùng một chuyện sao?
Hơn nữa, chuyện của Tần Kiến Thư và Trần Tri Tụng khi đó đã náo loạn cả trường. Có một ví dụ rành rành như vậy rồi, còn ai nghi ngờ xu hướng tính dục của nàng nữa chứ?
Ánh mắt Tần Kiến Thư nhìn chăm chú vào khuôn mặt thanh tú của Ôn Sở, nàng cũng nhỏ giọng hỏi ngược lại: "Vậy, em làm thế nào để phán đoán đồng loại thế? Gaydar sao?"
Chắc là từ này, Tần Kiến Thư thử dò hỏi.
Nàng nhớ mình đã từng thấy từ này trong những thư mục Giang Dương gửi đến, chỉ là không hiểu rõ cái gọi là gaydar được sử dụng như thế nào.
Hay nói cách khác, có người trời sinh đã có.
Ôn Sở thì lại thấy khá bất ngờ.
Một người ngoài cộng đồng như Tần Kiến Thư, vậy mà lại biết từ "gaydar"?
Theo lý mà nói, chuyện này phải có chủ đích tìm hiểu thì mới biết được chứ.
Cứ như đã nắm được chi tiết nhỏ ghê gớm nào đó, Ôn Sở bắt đầu âm thầm sinh nghi.
Cô chợt nhớ ra.
Hai người mới ở bên nhau vài ngày ngắn ngủi mà Tần Kiến Thư đã tiến bộ thần tốc, cứ như thể bẩm sinh đã thông thạo lĩnh vực này mà không cần ai dạy dỗ. Từ một kẻ vụng về, nàng nhanh chóng lột xác hoàn toàn.
Hơn nữa còn biết không ít tư thế...
Ôn Sở còn chưa kịp thưởng thức dáng vẻ e thẹn, dè dặt của đối phương thêm mấy ngày thì đã dần mất quyền chủ động.
Lúc đó cô chỉ cho rằng đây là thiên phú dị bẩm.
Bây giờ ngẫm lại, chưa chắc đã là như vậy.
"Tần Kiến Thư."
"Hửm?"
"Dạo gần đây...có phải chị lén lên mạng coi thứ gì không?"
Chủ đề bất ngờ chuyển hướng, Tần Kiến Thư bị đối phương hỏi cho ngẩn người.
Điều quan trọng là, câu hỏi không đầu không đuôi như vậy mà Tần Kiến Thư cũng nghe hiểu.
Nàng biết Ôn Sở đang hỏi tới chuyện gì.
Đầu óc Tần Kiến Thư trống rỗng trong giây lát, nàng không thể lập tức đáp lại lời Ôn Sở, chỉ có chút gượng gạo hỏi ngược lại: "...Coi gì chứ?"
Câu này càng khiến Ôn Sở thêm chắc chắn về suy đoán của mình.
Nhìn đi, Tần Kiến Thư quả nhiên lén lên mạng lướt web!
Cô nắm bắt chính xác chút cảm xúc chợt thoáng qua trên gương mặt đối phương.
"Đi thôi, chúng ta cũng về gian nhà chính xem sao. Vừa nãy chị xem lướt qua tin nhắn nhóm, cô Trần nói cô ấy cũng đến rồi đó."
Tần Kiến Thư giả vờ tự nhiên quay mặt đi, nhẹ nhàng lướt qua chủ đề này.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, lúc này chắc là Tống Tư Miểu cũng đã dẫn đối tượng mập mờ của mình về nhà chính rồi.
Trải qua chuyện vừa rồi, Tần Kiến Thư cũng có chút tò mò, không biết "đối tượng mập mờ" có thể được cô Tống thoải mái đưa đến, và cùng ngủ qua đêm sẽ là người như thế nào.
Ôn Sở "Ừm" một tiếng, không tiếp tục truy hỏi Tần Kiến Thư về chuyện này.
Theo suy nghĩ của cô, nếu Tần Kiến Thư đã lén lút tự học, vậy thì chắc chắn sẽ để lại dấu vết.
Trong khoảng thời gian này, hai người họ ở bên nhau từ sáng đến tối. Cô muốn chờ thời cơ để bắt cả người lẫn tang vật, sau đó tóm gọn tại trận.
Cô muốn xem thử, rốt cuộc Tần Kiến Thư đang lén mình học cái gì!
Khi hai người từ bên ngoài về, gian nhà chính đã chật kín người.
Phần lớn giáo viên trường của họ đã đến đủ, còn hai ba người ra ngoài muộn, đang bị kẹt trên đường nên còn cần thêm chút thời gian nữa.
Ngoài ra, hai nhóm khách khác của ông chủ Trần cũng đã đến khá đông.
Những người quen biết ngồi cùng với nhau, mọi người nói nói cười cười, bàn bạc xem lát nữa sẽ đi dạo vườn cây nào trước.
Tống Tư Miểu dẫn theo đối tượng mập mờ tới, đúng như dự đoán, họ trở thành tâm điểm của đám đông. Cô thoải mái giới thiệu đối phương với các giáo viên khác, hoàn toàn không có chút ngại ngùng.
Cô không hề cảm thấy thích "người cùng giới" là điều gì đó đáng xấu hổ.
Trần Phương Mỹ trực tiếp hóng chuyện, hóng đến mức mặt mày rạng rỡ.
Trần Phương Mỹ tinh mắt thấy Tần Kiến Thư và Ôn Sở từ bên ngoài bước vào, cực kỳ nhiệt tình: "Hai người các cô đi đâu vậy? Mau lại đây, đối tượng mập mờ của cô Tống là một cô gái đó!"
Dù Ôn Sở thấy nhiều biết rộng, nhưng nghe thấy câu này cô cũng bắt đầu cảm thấy ngượng thay cho Tống Tư Miểu.
Cô Trần, hay là cô lấy luôn cái loa lớn ngồi đây phát thanh cho rồi.
Tống Tư Miểu cười tít mắt, lần nữa thoải mái giới thiệu: "Đây là Khương Thư."
Tần Kiến Thư và Ôn Sở nhờ cơ duyên trùng hợp mà biết chuyện này sớm hơn mọi người, bọn họ cũng không tỏ ra quá ngạc nhiên, chỉ khen một câu: "Ánh mắt cô Tống đúng là không tệ nha."
Khương Thư là kiểu người tràn đầy sức sống tuổi trẻ, đứng cạnh Tống Tư Miểu đúng là rất hợp, chắc hẳn sở thích cá nhân của hai người họ cũng không khác biệt nhiều.
Chỉ là, nếu chỉ nhìn bề ngoài thì hoàn toàn không thể ngờ rằng, giữa hai người, Tống Tư Miểu lại là người bị bắt bí hoàn toàn.
"Khương Thư trông có vẻ nhỏ tuổi hơn chúng ta, là em đúng không?"
Ôn Sở nghiêng đầu, đôi mắt cười dịu dàng.
Tống Tư Miểu: "Đúng vậy, em ấy nhỏ hơn tôi bốn tuổi."
Nhỏ hơn bốn tuổi à.
Khuôn mặt Ôn Sở lộ vẻ đã hiểu, không nói thêm gì nữa, chỉ là khi dời mắt, cô giả vờ vô tình lướt qua Tần Kiến Thư bên cạnh.
Cô và Tần Kiến Thư cũng chênh nhau hơn bốn tuổi, gần năm tuổi.
Mọi người cùng ồn ào reo lên "Ồ ~~~", bầu không khí nhất thời vẫn khá hòa hợp.
Chẳng mấy chốc, mấy cô ở khu du lịch nông nghiệp giải trí mang trà đã pha tới, lần lượt chia cho từng người có mặt.
Không lâu sau, ông chủ Trần cũng từ trên lầu đi xuống.
Ông vừa liếc mắt là đã thấy Tần Kiến Thư, người có khí chất nổi bật nhất trong đám đông, liền cười ngây ngô chào hỏi: "Hai cô đã xem hết mấy con cừu trong lán chưa? Thấy thế nào?"
Không ngờ ông chủ lại nhắc đến chuyện xem cừu vào lúc này, cả Ôn Sở và Tần Kiến Thư đều sững người.
Khương Thư bỗng nhiên nhận ra điều gì đó, nhìn Ôn Sở và Tần Kiến Thư: "Vừa rồi hai người ra nhà sau xem cừu à?"
"..."
Tần Kiến Thư nhẹ nhàng lắc đầu, nàng siết ly trà bằng nhựa trong tay, cười bất đắc dĩ: "Ban đầu định đi xem, nhưng sau đó nghĩ lại, sợ xem xong rồi buổi tối không nỡ ăn cừu nướng nguyên con nữa, nên chỉ đi dạo quanh đây một lát."
Thấy Tần Kiến Thư đã lên tiếng tiếp lời, Ôn Sở cầm ly nước lên, đưa đến bên môi nhấp một ngụm.
Đột nhiên không kịp chuẩn bị, cô đúng lúc chạm phải ánh mắt Tống Tư Miểu nhìn qua.
Bốn mắt giao nhau.
"Khụ! Khụ..."
Cô bất ngờ sặc nước, ho đến mức nước mắt cũng trào ra.
Làm sao đây, Tống Tư Miểu nghi ngờ bọn họ đã nghe thấy động tĩnh ư?
Dù rằng bọn họ thực sự có nghe thấy một chút.
Hàng mi dài rậm vương những giọt nước mắt lấp lánh, Tần Kiến Thư cũng không rõ nguyên nhân Ôn Sở sặc nước. Nàng theo thói quen vòng tay ôm lấy vai đối phương, một tay vỗ lưng giúp người kia dễ thở hơn.
Khương Thư nhìn chằm chằm tương tác giữa hai người, trầm ngâm suy nghĩ.
Một lúc lâu sau, Tống Tư Miểu mới cầm một gói khăn giấy sạch đi tới, ân cần hỏi: "Cô Ôn, cô không sao chứ?"
"...Không sao." Ôn Sở xua tay.
Chuyện này xem như khép lại tại đây.
Nói ra sẽ chỉ khiến mọi người đều lúng túng, dù trong lòng bọn họ có nghi ngờ, thì cũng sẽ không ngốc đến mức thực sự mở miệng hỏi.
Không lâu sau, có người đề nghị đi xem vườn cây ăn quả, tiện thể hái một ít trái cây mang về cho những người khác.
Tống Tư Miểu lên tiếng trước: "Bọn tôi không đi đâu, bọn tôi vừa mới từ vườn anh đào về rồi."
Ôn Sở mới bị sặc nước, tạm thời cũng không muốn đi dạo loanh quanh, thế nên cô ở lại gian nhà chính, tán gẫu với hai người Tống Tư Miểu.
Vừa hay, Khương Thư là một người rất biết cách giao tiếp, nên chỉ chốc lát sau, mọi người đã trò chuyện rất sôi nổi.
Bầu không khí thoáng có chút lúng túng vừa rồi lập tức tan biến, không để lại dấu vết.
"Chị Tần, em phát hiện ở bậc thềm trước cửa có một cô gái cứ lén lút nhìn chị."
Mới hàn huyên chưa được hai câu, Khương Thư đã tự mình đổi cách xưng hô, gọi là chị.
Những người đang ngồi ở đây đều là chị của cô.
Đi ra ngoài, dẻo miệng một chút không bao giờ là thừa.
Tần Kiến Thư ngoái đầu nhìn theo hướng Khương Thư chỉ, quả nhiên thấy có người hoảng hốt quay đầu trốn tránh.
Chỉ là, dù cú quay đầu này rất nhanh, nhưng nàng vẫn kịp thấy rõ góc mặt nghiêng của người đó.
Nàng khẽ nhíu mày: "Hình như đã gặp ở đâu rồi."
Nghe vậy, Ôn Sở cũng quay đầu lại: "Là người quen sao?"
Tần Kiến Thư thôi không nhìn nữa, giọng điệu khá hờ hững: "Chị không nhớ, có lẽ trước đây đã từng gặp ở đâu đó."
Hôm nay còn có hai nhóm khách khác đến khu du lịch nông nghiệp giải trí này.
Người mà Khương Thư bảo cứ luôn nhìn về phía họ chính là nhân viên thuộc phòng ban của một doanh nghiệp nào đó trong thành phố. Nghe ông chủ Trần nói, nhóm của họ có hơn mười người, đến đây để tổ chức hoạt động team building cho phòng ban.
Có ấn tượng, không xa lạ, chắc chắn là đã từng gặp.
Nhưng cụ thể đã gặp ở đâu, nàng không nhớ rõ.
Tần Kiến Thư không để chuyện này trong lòng.
Nàng trông có vẻ khá lạnh lùng, nhưng thực ra tính cách cũng hờ hững. Khi giao du với người khác, bề ngoài nàng lúc nào cũng dịu dàng, lịch sự, nhưng rất nhiều người nàng gặp qua là quên ngay.
Tuy nhiên, Tần Kiến Thư không ngờ rằng ấn tượng nhạt nhòa của mình về cô gái đó lại bắt nguồn từ Trần Tri Tụng.
Khoảng hơn mười phút sau, Trần Tri Tụng dẫn theo người vợ mới cưới chưa lâu của anh ta xuất hiện. Bên ngoài bậc thềm vang lên lác đác vài tiếng chào hỏi như "Anh Trần", "Trưởng phòng", "Chị dâu".
Mấy người trong gian nhà chính ngẩng đầu nhìn ra.
Ôn Sở và Tống Tư Miểu vừa nhìn đã nhận ra gương mặt của gã đàn ông cặn bã kia.
Bầu không khí nhất thời trở nên vô cùng kỳ lạ.
Trần Tri Tụng đứng ở cửa, chẳng bao lâu sau cũng nhận ra sự hiện diện của Tần Kiến Thư.
Có lẽ vì lần này đi cùng người vợ mới cưới, nên anh ta không buông lời châm chọc, cũng chẳng có hành động gì quá đáng. Chỉ là, đôi mắt kia không kiềm chế được, cứ thỉnh thoảng lại liếc vào trong nhà chính.
Trong bốn người, người duy nhất không nắm được tình hình chính là Khương Thư.
Khi Trần Tri Tụng không biết đã liếc sang bao nhiêu lần, Khương Thư cau mày: "Chị Tần, người đàn ông ngoài kia cũng cứ nhìn chị hoài..."
Cô còn chưa nói hết câu đã bị Tống Tư Miểu nhéo một cái vào eo.
Giây tiếp theo, Tống Tư Miểu bưng một ly trà xanh trong vắt tới, đưa đến bên môi Khương Thư: "Em uống nhiều nước một chút đi, nói nhiều như vậy không khát sao?"
Tống Tư Miểu hơi trừng mắt nhìn cô, điên cuồng ám chỉ.
Dù có ngốc đến đâu, lúc này Khương Thư cũng biết mình đã lỡ lời.
Cô oán thầm trong lòng.
Trùng hợp là lúc này ông chủ Trần không biết từ đâu đi tới, trong tay còn cầm mấy tấm thẻ phòng, cười híp mắt: "Các vị à?"
"Có muốn đi lên lầu nghỉ ngơi không? Có mấy căn phòng chuẩn bị cho các vị vừa được dọn dẹp xong, có thể vào ở trước."
Ôn Sở nhấc mắt lên, không nói gì, vẻ mặt khá là lạnh nhạt.
Cô nghiêng đầu, hỏi ý kiến người bên cạnh mình.
Sao Tần Kiến Thư có thể không nhận ra tâm trạng Ôn Sở lúc này đã chạm đáy. Nàng cảm ơn ý tốt của ông chủ: "Vậy chúng tôi lên nghỉ ngơi đây."
Hai người cầm lấy một thẻ phòng từ tay ông chủ Trần, đứng dậy cùng lúc.
Thấy tình hình không ổn, Tống Tư Miểu cũng kéo Khương Thư lấy một tấm thẻ phòng: "Vậy bọn tôi cũng về phòng nghỉ ngơi một chút, đợi lát nữa bọn họ từ vườn cây ăn quả về rồi hẵng xuống."
Bốn người lần lượt lên lầu, cuối cùng cũng thoát khỏi ánh mắt bám riết buồn nôn phía sau.
"Tích" một tiếng là cửa phòng mở ra. Vừa mới bước vào, Ôn Sở đã vội vàng xoay người ôm lấy eo Tần Kiến Thư, vùi mặt sâu vào cổ nàng.
Giọng nói ủ rũ vang lên, tràn ngập vẻ tủi thân và oán than: "Em không thích ánh mắt anh ta nhìn chị."
Trái tim Tần Kiến Thư lập tức hóa thành một vũng nước mềm mại.
Nhưng...nàng cũng chẳng thể làm gì được.
Trần Tri Tụng muốn nhìn, chẳng lẽ nàng còn có thể cản sao?
Nàng nhẹ giọng dỗ dành, nghiêm túc nói: "Được, lần sau anh ta mà còn nhìn nữa, chị sẽ mắng anh ta."
"Chị đâu có mắng ai bao giờ."
Mánh khóe dỗ trẻ con này, Ôn Sở sẽ không tin.
Cô vừa tức vừa buồn, không có chỗ phát ti3t, buộc lòng phải hé miệng cắn mạnh một cái lên cổ Tần Kiến Thư, cắn đến mức đối phương bị đau, rít lên một tiếng "Ưm".
Mặc dù vậy, Tần Kiến Thư vẫn không đưa tay đẩy người đang bám chặt lấy mình ra.
Sự dung túng lặng lẽ của nàng khiến khí thế của Ôn Sở càng tăng thêm.
Những cú cắn mạnh đã biến thành những cái li3m m*t dịu dàng.
Trong không khí, những tia lửa vô hình va chạm mãnh liệt, bùng lên thành ngọn lửa, cướp đoạt lấy dưỡng khí.
Ôn Sở buông lỏng hàm răng, nhô đầu lưỡi ra, hết lần này đến lần khác li3m vùng da mà mình vừa cắn.
Giống như bị dị ứng vậy, chỗ đó đã đỏ đến mức không ra hình thù gì.
Tần Kiến Thư hơi cúi đầu, cụp mắt xuống là có thể thấy đối phương đang vùi mặt vào cổ mình m*t mát và li3m láp, thấm đẫm h@m muốn nhục dục.
Nàng hít sâu một hơi.
Những luồng sóng nhiệt bỏng rát ập tới, Ôn Sở dễ dàng thiêu đốt nàng.
Diễn biến của chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Tần Kiến Thư.
Nàng cứ tưởng đối phương chỉ muốn xả giận mà thôi, nhưng giờ đây lại âm ỉ có dấu hiệu sắp mất kiểm soát.
Lúc này, Ôn Sở bỗng nhiên "Hừ" mạnh một tiếng. Trong giọng nói cáu kỉnh ấy ngập tràn h@m muốn chiếm hữu, gần như là cố chấp.
"Nếu anh ta thích nhìn, thì cứ để anh ta nhìn đi."
"——Nhìn nữa, anh ta cũng không chạm được một ngón tay của chị."
"——Nhìn nữa, anh ta cũng không thể ôm chị như em đang làm."
"Chị là của em."
Bốn chữ nhẹ tênh.
Nói xong, cô đột ngột ngẩng đầu, ánh mắt khóa chặt vào đôi mắt trong veo động lòng người của Tần Kiến Thư. Đôi môi cô lướt nhẹ qua khuôn mặt đối phương: "Chị nói xem, em nói có đúng không?"
---
Tác giả có lời muốn nói:
Nguy hiểm, nguy hiểm, nguy hiểm!