Phản ứng k1ch thích là phản ứng toàn thân không đặc hiệu của cơ thể khi chịu k1ch thích từ các yếu tố môi trường bên trong và bên ngoài, bao gồm phản ứng sinh học, s1nh lý và tâm lý.
---
Tống Tư Miểu bọn họ xuống trễ một lúc. Trên chiếc bàn gỗ trống trải trong nhà chính đã bày đầy những cái rổ nhỏ đan bằng tre và gỗ.
Từng rổ cherry nhỏ và mận xanh, trái nào trông cũng tròn trịa và đẹp mắt.
Trần Phương Mỹ vẫy tay với hai người vừa từ tầng hai đi xuống, miệng cắn một quả mận xanh, nói chuyện không rõ lời: "Cô Tống, mau qua đây nếm thử đi, mấy trái cherry nhỏ này ngọt lắm!"
Nói xong, cô lại quay sang trò chuyện với người bên cạnh.
"Khi nào về thì đi thêm một chuyến nữa, hái một ít mang đi tặng bạn."
"Ông chủ Trần ơi, ở đây mấy ông bán cherry vừa hái bao nhiêu một cân vậy?"
...
Mấy quả này vừa được hái từ trên cây xuống, chưa có rửa.
Có điều, đêm qua vừa có một trận mưa, những trái cây này đã được thiên nhiên gột rửa. Một số người nóng vội, không quá cầu kỳ, cho rằng rửa hay không cũng chẳng khác biệt mấy, bèn chọn lấy vài quả ăn thử trước.
Tất nhiên, số người kỹ tính vẫn chiếm đa số. Dù sao thì, lần này đi team building cũng có gia đình dẫn con nít theo.
Trước đó Ôn Sở và Tần Kiến Thư không vào vườn hái trái cây, nên hai người chủ động nhận việc rửa sạch chúng.
Hai người hỏi xin cô ở khu du lịch nông nghiệp giải trí một cái chậu rửa mặt bằng inox cỡ lớn, xách theo bốn chiếc rổ nhỏ đựng trái cây, rồi đi đến vòi nước trên khoảng đất trống trước nhà.
Khi đi ngang qua nhóm khách đang phơi nắng trước sân, dĩ nhiên không thể tránh khỏi việc chạm mặt Trần Tri Tụng.
Bên môi Tần Kiến Thư vương ý cười, dưới ánh mặt trời, nàng nghiêng đầu lắng nghe kỹ câu chuyện cười Ôn Sở kể, trên người tựa như được phủ một lớp ánh sáng mỏng.
Trông nàng dịu dàng mà tươi đẹp.
Ánh mắt Trần Tri Tụng dán chặt vào gương mặt nổi bật của đối phương.
Thế nhưng suốt quãng đường đi, từ đầu đến cuối Tần Kiến Thư chưa từng nhìn anh ta lấy một lần.
Người đàn ông tỏ ra vô cùng thất vọng.
Bên cạnh, người vợ mới cưới của anh ta, Triệu Niệm, lúc này quay đầu lại: "Trần Tri Tụng, anh đang nhìn gì vậy?"
Trước đó không lâu, Triệu Niệm và Trần Tri Tụng đã cãi vã kịch liệt ở đám cưới.
Cuộc tranh cãi này cũng trở thành trò cười và đề tài bàn tán của họ hàng bạn bè những lúc rảnh rỗi.
Chỉ là, hai người đều đã nhận giấy chứng nhận kết hôn, sau đó ba mẹ chú rể lại dẫn con trai đến tận cửa xin lỗi và cam đoan, nhờ vậy mà cặp vợ chồng son mới không hoàn toàn rạn nứt.
Bọn họ không có tự do yêu đương, nếu bảo tình cảm sâu đậm đến mức nào, thì dĩ nhiên là chưa thể bàn đến.
Chỉ là hai bên môn đăng hộ đối, sau một quãng thời gian tiếp xúc đơn giản, cảm thấy hợp nhau nên mới đi đăng ký kết hôn rồi tổ chức đám cưới.
Triệu Niệm chưa từng gặp Tần Kiến Thư, câu vừa rồi cũng chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi.
Trần Tri Tụng buột miệng nói dối. Anh ta giấu đi nỗi thất vọng trong lòng, thuận miệng bảo: "Anh thấy trái cây trong rổ của họ trông rất ngon, muốn đến vườn trái cây xem thử."
"Em cũng nghĩ vậy, mấy quả cherry kia nhìn rất là ngon."
"Còn một lúc nữa mới đến giờ ăn trưa, hay là giờ chúng ta đi luôn nhé?"
"..."
Chỉ cách đám người Trần Tri Tụng vài mét, bên kia nói chuyện là bên Ôn Sở nghe rõ mồn một.
Nước từ vòi chảy ra, làm ướt nền xi măng khô ráo. Dòng nước trong veo, mát lạnh lướt qua lòng bàn tay. Ôn Sở lơ đãng rửa những quả trái cây trong giỏ.
Nghe thấy gã đàn ông cặn bã kia lại đang nói láo, cô lặng lẽ trợn mắt khinh thường.
Chỉ là, nói dối cũng phải trả giá.
Chẳng bao lâu, Trần Tri Tụng đã bị những người khác kéo về phía vườn trái cây.
Cuối cùng đồ đáng ghét cũng đi xa, nhìn bằng mắt cũng thấy cả người Ôn Sở dễ chịu hơn hẳn.
Bỗng nhiên, một trái cherry đỏ căng mọng được đưa đến bên môi cô.
"Đừng nhìn nữa, thử trái cherry này đi.'"
Giọng nói của Tần Kiến Thư vừa nhẹ nhàng vừa mềm mại, như dòng suối mát lành chảy qua khe núi giữa ngày hè rực rỡ.
Hương trái cây thơm ngát xộc thẳng vào mặt.
Đôi tay trước mặt mềm mại, trắng trẻo và thon dài, đầu ngón tay được cắt tỉa tròn trịa gọn gàng, nhẹ nhàng chạm vào môi dưới của cô.
Ôn Sở cúi đầu, ngậm lấy.
Chỉ chốc lát sau, cô đưa ra nhận xét khá cao: "Ngon."
"Để lát nữa hỏi xem ba mẹ em với Dương Liễu bọn họ có ăn hay không. Đợi xế chiều khi trời mát hơn một chút, hoặc sáng mai trước khi đi, chúng ta cũng ra vườn trái cây hái một ít nhé."
"Được thôi, ngon hơn loại bán ở siêu thị dưới nhà chúng ta."
Thuận theo lời Ôn Sở, Tần Kiến Thư rất tự nhiên đáp lời.
Không ngờ Ôn Sở nghe thấy câu này, chợt ngẩng đầu lên.
Cô nhìn chằm chằm Tần Kiến Thư, ánh mắt bỗng trở nên dịu dàng.
Tần Kiến Thư tạm thời dừng rửa trái cây, nhẹ giọng nói: "Sao vậy?"
"Không có gì."
Ôn Sở bình tĩnh nhìn nàng một lúc, như có điều đăm chiêu.
Cô dời mắt, giọng điệu lại trở về vẻ nhẹ nhàng như trước: "Chỉ là em cảm thấy căn nhà hiện tại hơi nhỏ, đang nghĩ xem khi nào đổi sang căn lớn hơn..."
Ôn Sở nhanh chóng lục tìm trong đầu thông tin về các dự án bất động sản, rồi bắt đầu suy nghĩ.
Cô có đứng tên căn nhà nào rộng hơn chút không nhỉ?
Trước đây sống một mình, nên Ôn Sở cứ cảm thấy nhà có hai hoặc ba phòng là đủ rồi.
Vì cô lười, cũng không thích phiền phức.
Đối với Ôn Sở mà nói, dù có đứng tên nhiều căn nhà đi nữa, thực ra ở đâu cũng chỉ là chỗ dừng chân.
Cô chọn sống ở đây lâu như vậy vẫn là vì gần trường, tiện dậy sớm đi làm.
Nhưng bây giờ thì khác.
Cô đã có Tần Kiến Thư, là hai người.
Dù căn hộ hai phòng ấy không hề chật chội, thậm chí còn rất thoải mái, nhưng xét về lâu dài vẫn khiến người ta cảm thấy không hài lòng lắm.
Vừa rồi, Tần Kiến Thư nói "nhà chúng ta".
Nếu đã là nhà, thì phải có dáng vẻ của một ngôi nhà. Sau này cũng cần dần dần bổ sung thêm nhiều thiết bị và nội thất nữa.
Với lại, nhắc đến chuyện xem phim, cứ ru rú trên ghế sofa phòng khách mà xem thì còn ra thể thống gì nữa chứ?
Nếu đổi sang căn nhà khác, có thể làm riêng một phòng xem phim cách âm.
Phòng tắm cũng phải làm to hơn một chút, còn phải mua thêm một cái bồn tắm lớn chắc chắn hơn, đủ để chứa hai người.
Nói đến chuyện này, suy nghĩ của Ôn Sở vô thức trôi dạt về đêm qua.
Tối qua, sau khi ra ngoài xem phim về, Tần Kiến Thư dụ dỗ cô đi tắm ch ung.
Cô làm sao chịu nổi sự cám dỗ này chứ? Rõ ràng biết chuyện khác thường tất có điều bất ổn, nhưng vẫn bị đối phương nắm mũi dắt đi.
Cuối cùng không ngoài dự đoán, cô đã thua.
Tần Kiến Thư cực kỳ xấu xa, nàng giơ vòi sen lên làm quần áo trên người cô ướt sũng, sau đó nhân cơ hội rúc vào lòng cô.
Hơi nóng bốc lên cuồn cuộn, mờ ảo như tấm lụa mỏng che phủ cảnh sắc ám muội.
Tần Kiến Thư dùng đôi tay thon dài, gân guốc và gợi cảm của mình, từng chút một lột bỏ quần áo trên người cô.
Hai người gần như điên cuồng ôm lấy nhau, triền miên kịch liệt.
Nhất thời không phân biệt được là nước nóng từ vòi sen hắt ra, hay nhiệt độ cơ thể họ còn nóng hơn.
Cảm giác tê dại run rẩy như dòng điện chạy dọc theo sống lưng, đánh thẳng vào nơi sâu nhất trong linh hồn. Đã có mấy lần Ôn Sở phải chống vào cửa kính, toàn thân như nhũn ra, suýt nữa đã trượt xuống.
Hồi tưởng đến đây, Ôn Sở miễn cưỡng khựng lại.
Cô ép bản thân không được tiếp tục nhớ lại nữa.
Nếu nhớ thêm, lát nữa cơ thể lại thấy khó chịu.
Ừm, vẫn phải có bồn tắm lớn mới được.
Đây là nhu cầu thiết yếu!
Nhưng mà đổi nhà, mua sắm nội thất, sửa sang này nọ thì trong tay cũng phải có tiền.
Thế nhưng số tiền trong thẻ cô toàn là do ba mẹ cho, nếu sau này xảy ra mâu thuẫn không thể hòa giải được...
"Có phải em muốn chuyển việc không?"
Đột nhiên, bên tai vang lên một câu hỏi khẽ.
Dòng suy nghĩ bị cắt ngang.
Ôn Sở ngẩn người, quay đầu nhìn Tần Kiến Thư: "Hửm?"
"Khoảng thời gian trước, không phải Dương Liễu thường xuyên đến nhà tìm em sao? Mấy ngày trước cô ấy lại tới một lần nữa, em còn yêu cầu cô ấy gửi bản báo cáo nghiên cứu tính khả thi."
Nếu thực sự không hề có hứng thú, Ôn Sở hẳn sẽ không làm chuyện thừa thãi như vậy.
Vừa rồi, còn nhắc đến chuyện muốn đổi chỗ ở.
Nếu không có ý định nghỉ việc, thế sao lại nghĩ đến chuyện đổi chỗ ở?
Tần Kiến Thư đoán rằng, đối phương hẳn là có chút suy tính.
Chỉ là hiện tại vẫn đang trong giai đoạn cân nhắc.
Nàng đại khái có thể đoán được lý do vì sao Ôn Sở chần chờ, nhưng lại không muốn vạch trần.
Ôn Sở bị hỏi đến nỗi có chút ngập ngừng.
Cô mất tập trung, lại trực tiếp đặt đôi tay ướt sũng lên đầu gối mình, đôi môi đỏ mấp máy: "Em..."
"Được rồi." Tần Kiến Thư nhẹ nhàng ngắt lời cô, không muốn tiếp tục chủ đề này, "Rửa mấy rổ trái cây lâu như vậy, mọi người đều sắp sốt ruột rồi."
Vừa dứt lời, chỉ thấy nàng đổ mấy rổ trái cây trong tay vào chậu nước bằng inox, bắt đầu rửa nhanh.
Tần Kiến Thư ngâm cả hai tay vào làn nước lạnh buốt, vẫn giữ nụ cười: "Có chuyện gì thì mai về nhà hẵng nói, hôm nay cứ chơi cho vui đã."
Sau khi rửa kỹ hai lần và để ráo nước trong chậu, hai người mang thành phẩm trở lại gian nhà chính.
Lúc này đã gần 11 giờ, các đầu bếp nữ ở đằng sau cũng bắt đầu chuẩn bị bữa trưa từ sớm.
Chẳng bao lâu, mùi cơm thơm phức đã tỏa ra.
Qua 11 giờ là mặt trời sẽ càng gay gắt, nhiệt độ bỏng rát chiếu lên người chẳng khác nào lửa đốt. Nhóm người đến vườn trái cây chưa được bao lâu thì đã lần lượt quay về.
Bọn họ cũng mang về một ít trái cây, nhưng so với chiến lợi phẩm của đội ngũ giáo viên trường Trung học Trọng Nam thì còn kém xa.
Bữa trưa tiêu chuẩn là gà nấu bằng củi.
Hai nhóm người được chia ra, dùng bữa trong các phòng riêng khác nhau.
Không thấy bóng dáng tên đại ôn thần Trần Tri Tụng, Ôn Sở vui đến mức ăn thêm một chén cơm.
Buổi chiều, mọi người gom lại thành hai bàn chơi bài.
Ánh nắng buổi chiều quá gay gắt, bên phía Trọng Nam vì đã được chia phòng nên một số người chọn về phòng nghỉ trưa một lát, số còn lại thì ở dưới lầu chơi bài.
Bên Trần Tri Tụng thì tự mang theo trò chơi trên bàn [1].
[1] Trò chơi trên bàn: thuật ngữ chung chỉ các loại trò chơi như Board game, Tile-based game, cũng như các trò chơi khác được chơi trên bàn hoặc trong bất kỳ không gian nào, nơi một số người chơi đối diện trực tiếp với nhau.
Gần đến 2 giờ, anh ta viện cớ chạy sang phía Trọng Nam, giả vờ đi loanh quanh một vòng. Không thấy bóng dáng Tần Kiến Thư đâu, anh ta đành ngậm ngùi quay về.
Gần 5 giờ chiều, ông chủ Trần sai người dựng bệ gạch trước sân nhà, kê lò nướng lên, rồi đặt con cừu đã được làm thịt và tẩm ướp sẵn lên trên.
Tần Kiến Thư và Ôn Sở ở trong phòng ngủ bù cho giấc ngủ không trọn vẹn đêm qua. Mãi đến khi trời gần tối, ánh chiều tà nặng trĩu, hai người mới uể oải từ tầng hai đi xuống.
Còn chưa đến gần là đã nghe thấy nhóm người bên cạnh ồn ào, hò hét rôm rả.
Hóa ra bên cạnh có người mang đàn ghi-ta đến.
"Được thôi, vậy thì đàn thêm một bài nữa, bài cuối cùng."
Trần Tri Tụng vốn đã không mấy hứng thú, nhưng thấy Tần Kiến Thư từ trong nhà chính đi ra, anh ta lại lập tức đổi giọng.
Ôn Sở và Tần Kiến Thư đến chỗ người quen của mình rồi ngồi xuống.
Giai điệu đơn giản của bài hát vang lên trong màn đêm tĩnh lặng. Một khúc nhạc kết thúc, Trần Tri Tụng lại liếc mắt nhìn về phía này thêm vài lần.
Một cảm giác kỳ lạ bất chợt dâng lên trong lòng Ôn Sở.
Bên cạnh cô, Tần Kiến Thư đang thấp giọng tán gẫu với Khương Thư.
Đợi đến khi hai người họ nói xong, Ôn Sở mới ghé sát vào, hạ giọng hỏi: "Chị có biết anh ta biết chơi đàn ghi-ta không?"
Tần Kiến Thư phải mất một lúc mới nhận ra "anh ta" trong câu này là ai.
"Biết."
"Hồi tỏ tình với chị, anh ta dùng ghi-ta đàn một bài, hình như là bài vừa rồi..."
Tần Kiến Thư cũng không nghiêm túc lắng nghe.
Ôn Sở hơi trợn to hai mắt.
Cô cảm thấy mình lại phản ứng k1ch thích rồi.
Cái gì chứ, cái tên vô liêm sỉ Trần Tri Tụng vậy mà lại mượn danh nghĩa biểu diễn tiết mục cho mọi người để lén lút chơi trò gợi lại kỷ niệm.
Bảo sao cứ liếc về phía bọn họ mãi.
Ôn Sở trầm mặt.
Muốn khiến Tần Kiến Thư nhớ lại chuyện cũ sao?
Nằm mơ đi.
Loại đàn ông đê tiện này, có mấy ngón nghề mèo quào mà cũng dám lấy ra tán tỉnh khắp nơi.
Ôn Sở đột nhiên đứng dậy, khiến người bên cạnh giật mình.
"Ôn Sở, em đi đâu vậy?"
Tần Kiến Thư nắm lấy cổ tay cô, trong mắt lộ ra vài phần căng thẳng.
Dưới màn đêm mờ ảo, mái tóc dài của Ôn Sở buông xõa, nửa khuôn mặt xinh đẹp bị bao phủ trong bóng tối xám xịt.
Cô nghiêng người, ngồi xổm trước mặt Tần Kiến Thư, tùy ý nhếch đôi môi đỏ:
"Ghi-ta à, em cũng biết chơi, chị có muốn nghe không?"
Trong lời nói của Ôn Sở, nửa câu đầu là sự khinh thường và coi nhẹ một cách tr@n trụi, còn nửa câu sau lại là kiểu làm nũng mà Tần Kiến Thư vô cùng quen thuộc.
Nàng nghe thấy trước mặt vang lên một tiếng hừ khẽ, nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy: "Em đàn hay hơn anh ta nhiều."
---
Tác giả có lời muốn nói:
Mặt mày đầy vẻ tsundere.