Translator: Wave Literature
Editor: Wave Literature
"Vị này chính là đội trưởng binh đoàn lính đánh thuê mà tôi đã đề cập với anh, đội trường màu đen Ba La."
Hạ Lạc Khắc giơ tay giới thiệu Ba La đứng ở trên bàn, sau lưng Hạ Lạc Khắc còn có phù thủy Học Phách và Hắc Long Cẩu Đản.
"Xin chào, tôi là đội trưởng 'Tên này không ai đặt đi' - mèo đen Ba La, meo."
Mèo đen đứng ở trên mặt bàn, cũng không phải thân thể trần truồng giống như trước đây, mà là mặc một bộ áo vest nhỏ, hoàn toàn không biết anh chàng đã chuẩn bị bộ vest này cho mình từ khi nào nữa.
Ni Cổ Lạp Tư nhìn thoáng qua Hạ Lạc Khắc, xác nhận đối phương cũng không phải đang nói đùa, mới vươn tay nắm lấy móng vuốt của mèo đen Ba La: "Xin chào... đoàn trưởng 'Tên này không ai đặt đi' đại nhân..."
Ni Cổ Lạp Tư có chút không được tự nhiên đọc cho xong cái tên này, dù sao nhìn Ba La cũng có thể nhận ra anh chàng này có phong cách khá rắn rỏi, nhưng đặt cái tên cho binh đoàn lính đánh thuê cũng quá lạ rồi.
"Tên không phải vấn đề trọng điểm, vấn đề trọng điểm là, binh đoàn lính đánh thuê của bọn họ tuyệt đối có thể tìm về số vật tư đã mất kia cho anh, hơn nữa còn giúp anh điều tra ra câu đố phá hủy trung tâm thành phố ngầm."
Hạ Lạc Khắc mới vừa nói xong, Ni Cổ Lạp Tư đã khẩn trương nói: "Không không không, Hạ Lạc Khắc đại nhân, việc vận hành trung tâm thành phố ngầm chữa hề xác định là bị phá mà."
"Ồ... Đương nhiên, xác suất tồn tại của chuyện này khá nhỏ. Vì đề cao xác suất thành công nhiệm vụ, tôi còn cố ý phái chủ tịch phù thủy thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ, Học Phách, giúp bọn họ làm về mảng kỹ thuật. Trợ thủ đắc lực của tôi, chủ của ngọn lửa hắc ám, Hắc Long Cẩu Đản, làm trợ tá cho cậu ta, phụ trách mảng hậu cần, thành chủ Ni Cổ Lạp Tư ngài hoàn toàn có thể yên tâm, cứ đợi tin tốt của chúng tôi là được."
Hạ Lạc Khắc vừa giới thiệu xong, Ni Cổ Lạp Tư đã lấy ra con dấu, bốp một cái đóng dấu trên văn kiện của binh đoàn "Tên này không ai đặt đi" rồi.
"Giao cho các vị nhé! Đội trưởng mèo đen!"
- --
Dung nham đang phun trào ở Hắc Hỏa Sơn phía xa xa, bắn ra tung toé, màu đỏ của nham thạch nóng chảy, giống như màu đỏ của súp lơ bị vứt bỏ vậy...
Phái Đại Tinh ngồi trong một quán trà nhỏ các chân núi Hắc Hỏa Sơn không xa, viết bản tin mới nhất của anh ta.
Trước đó sau khi đưa tin về thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ và thành chiến Ma Căn xong, anh ta trở thành chủ tịch phóng viên tòa soạn báo Lâm Đông Thành.
Những thứ này không phải điều quan trọng, quan trọng chính là Phái Đại Tinh hiểu rõ ý nghĩa cuộc sống của mình, chính là theo đuổi những tin tức không tầm thường.
Chuyện đỡ bà cụ qua đường, tắc bồn cầu, nuôi gà chết già trong nhà, tắc nghẽn giao thông, những chuyện như thế này đối với Phái Đại Tinh mà nói cũng không tính là gì nữa rồi!
Ví dụ như cái loại tin như đỡ bà lão qua đường, hay không đỡ bà lão qua đường bốn năm lần, Phái Đại Tinh cũng khinh thường đưa tin rồi.
Khi anh ta đi theo con đường cực kỳ bí mật, biết được nguy cơ mới của Lâm Đông Thành, bọn họ đang có một giao dịch nào đó với công quốc phương Bắc, bởi vì nguyên nhân toàn quân bị diệt ở Hắc Hỏa Sơn này có chút đặc biệt. Anh ta liền ngựa không dừng vó đến nơi này đầu tiên, ít nhiều hiện tại hệ thống cửa truyền tống du lịch cũng rất phát triển, anh ta chỉ mất một ngày đã từ mảnh đất Lâm Đông Thành bên cạnh thế giới ngầm, chạy tới Hắc Hỏa Sơn, giải đất trung tâm thế giới mặt đất.
Ở đây, anh ta nghe được rất nhiều "tin tức".
"Nghe nói chưa! Mấy ngày nay núi lửa lại phun trào, những lúc đáng sợ như vậy, mà những người chơi đó còn đào đất ăn kìa!"
"Cái gì?! Núi lửa đã phun trào mà còn dám đào đất mới lên ăn? Đều bị núi lửa gây ô nhiễm rồi, anh ta không sợ chết sao?"
"Anh ta chính là muốn chết đó, lần trước tôi nghe nói bà xã của anh ta léng phéng với một yêu tinh."
"Aizzz, người đó cũng quá thảm đi, mới quen bà xã được 5 năm thôi, thực muốn chết, đứa trẻ tám tuổi lại không có cha rồi."
Mấy chuyện phiếm như vậy, trong các quán trà nơi nơi đều là vậy.
Đang lúc Phái Đại Tinh cố gắng viết bản tin mới, ông chủ quán trà là một người sói đến lau quầy bar, sau đó vắt khăn lau lên bả vai mình, nhìn Phái Đại Tinh nói: "Không phải tới Hắc Hỏa Sơn du lịch chứ?"
"Vâng, sao ông biết?"
Phái Đại Tinh lập tức cảnh giác, trái lại người sói kia lộ ra mấy cái răng nanh sắc nhọn cười cười, nói: "Hiện tại đang trong thời kỳ hoạt động của núi lửa, ngoài những đoàn người muốn tự sát cùng đoàn du lịch miễn phí ra, căn bản là không có người đến, mà trạng thái tin thần của những người đó hoàn toàn không giống cậu, tôi ở đây đã vài thập niên rồi, tại Hắc Hỏa Sơn này không có chuyện gì mà tôi không biết cả."
"Thật vậy chăng? Tôi có thể tiến hành một đoạn phỏng vấn nho nhỏ với ông không? Tôi là phóng viên tòa soạn báo Lâm Đông Thành, đây là giấy chứng nhận phóng viên của tôi."
Hai mắt Phái Đại Tinh sáng lên, nhanh chóng lấy giấy chứng nhận phóng viên giơ ra trước mặt ông chủ người sói, ông ta nhìn thoáng qua.
"Ồ... phóng viên à! Nơi này của chúng tôi rất hoan nghênh phóng viên nhé."
Người sói cao hứng hô một tiếng, sau đó lấy ra một cái bảng hiệu, bên trên có viết: "Quán trà Bách Sự Thông, hoan nghênh phỏng vấn, mỗi câu hỏi 1 ma thạch".
Phía dưới còn có một dòng chữ nhỏ: "Tôi chỉ là ông chủ quán trà Bách Sự Thông, không phải Vạn Sự Thông".
Ở phía dưới lại có thêm một dòng chữ nhỏ nữa: "Nếu câu hỏi quá khó, có thể tôi sẽ không biết".
Sau cùng là một dòng chữ nhỏ gần như không nhìn thấy: "Tất cả quyền giải thích đều thuộc về quán trà".
Phái Đại Tinh rất nhanh trả một ma thạch, sau đó mong chờ hỏi: "Hai tháng trước có phải có một thương đội khổng lồ, đi ngang qua nơi này trong lúc núi lửa còn đang ngủ không? Đã có chuyện gì xảy ra với bọn họ vậy?"
"Đây là hai câu hỏi."
Ông chủ nói xong, Phái Đại Tinh lại trả thêm một ma thạch nữa, ông chủ thu tiền xong rất nhanh liền nói: "Hai câu hỏi của anh, câu hỏi thứ nhất, không biết. Câu hỏi thứ hai, vẫn không biết."
"Không biết?"
Phái Đại Tinh đề cao giọng nói.
"Ông đang đùa tôi đấy hả?"
Ông chủ gõ gõ dòng chữ trên tấm biển.
Phái Đại Tinh lại trả 1 ma thạch, sau đó hỏi: "Vậy gần đây có nhìn thấy nhân vật nào khả nghi không?"
Lão bản chỉ chỉ Phái Đại Tinh, Phái Đại Tinh căm tức đẩy ngón tay của ông chủ người sói ra, lại ném thêm một ma thạch nữa: "Vậy rốt cuộc thì ông biết cái gì? Ông nói cho tôi biết tin tức sốt dẻo nhất đi!"
"Có một một đoàn du lịch quy mô tầm 5000 người sắp đến trấn nhỏ của chúng tôi để du lịch, bọn họ bao trọn một mảnh đất bên ngoài trấn nhỏ, dáng vẻ giống như không định vào thành. Cậu cũng biết đấy, luôn có một đám người không thích ngủ ở trong phòng, cứ thích ngủ ở bên ngoài, thật khó hiểu. Mục tiêu của bọn họ chính là đi lên Hắc Hỏa Sơn, cá nhân tôi cảm thấy bọn họ chết chắc rồi."
Ông chủ người sói nói xong định đi, nhưng Phái Đại Tinh lập tức kéo ông ta lại: "Đợi một chút, lúc này đoàn du lịch 5000 người kia đâu? Đi đâu rồi?"
"Chính là thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ rất nổi tiếng gần đây đó!"
- --
Trong lúc bang hội Liên minh Tiên phong và Thành Trường An chém giết, rất nhanh liền mở rộng quy mô, mỗi phe đều mượn sức mấy bang hội nhỏ đến giúp đỡ, gần như hơn phân nửa bang hội của thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ đề bị quấn vào trận chiến đấu lần này.
Ngoài trận doanh "Long tộc" cùng trận doanh "Liên minh Kiêu Phạn", bang hội của hai bọn họ còn quấn lấy nhau không buông, không có thời gian đến tham gia vào chuyện của Liên minh Tiên phong và Thành Trường An. Cho dù sách lược của bọn họ đều thiên hướng Liên minh Tiên phong, nhưng muốn hai bang hội này đều giúp Liên minh Tiên phong là chuyện không có khả năng, cho nên cũng mặc kệ luôn.
Cuộc chiến tiến vào trạng thái gay cấn, ngoài thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ nằm trong phạm vi khu an toàn khiến thành viên hai bang hội này không có biện pháp khai chiến, thì những nơi khác đều bị giết thành máu chảy thành sông rồi, nơi diễn ra gay cấn nhất, chính là phụ bản dân cư rồi.
Còn về cứ điểm ngã tư đường, và cả trấn Ngư Nhân đều là khu an toàn.
Mà lúc này ở cửa vào phụ bản Học viện Linh Hồn, hai phe nhân mã sống mái quyết chiến với nhau.
Vũ Trà đứng ở sau đội ngũ, không ngừng ném ra ma pháp chữa khỏi cho đám người.
"Vũ Trà! Mau chạy đi! Nơi này đánh không lại rồi!"
Một đám người hô to với Vũ Trà, hơn nữa còn bắt đầu lôi kéo Vũ Trà chạy về phía cửa vào phụ bản.
Vài người rất nhanh ôm lấy Vũ Trà chạy vào trong phụ bản, còn về những người chơi khác, không tiến vào phụ bản thì đều chết ở bên ngoài rồi.
Chiến đấu dã ngoại không có khả năng nghiêng về phía Liên minh Tiên phong, ngẫu nhiên một số ít người bị kẻ địch tóm được, sẽ xảy ra tình huống như vậy.
Còn về những người chạy vào bên trong phụ bản, đây cũng là kinh nghiệm bọn họ tổng kết được sau khi trải qua chiến đấu một thời gian dài.
Vì trang bị của người chơi sau khi chết bị rơi ra có thể sẽ bị người chơi của phe đối địch nhặt được, hơn nữa còn cầm lấy đi đổi phần thường, trong đó có thể chọn một trang bị làm chiến lợi phẩm, trừ trang bị truyền kỳ màu tím và màu cam ra.
Mà những trang bị của người chơi rơi ra sau khi chết trong phụ bản, thì ngày hôm sau sẽ xuất hiện tại thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ, các người chơi chỉ cần trả giá rất nhỏ đã có thể chuộc những đồ này về.
Cho nên có chết thì cũng phải chết trong phụ bản rồi quay về thành chứ!
Vũ Trà đi theo những người chơi khác, những trang bị nào nên nhặt thì đều nhặt, ba lô cũng đã được đặt chỉnh tề ở cửa phụ bản, sau đó đi sâu vào trong phụ bản, đi tìm quái vật để chịu chết.
Dần có nhiều hành động như thế và nó cũng gây rắc rối cho Học viện Linh Hồn, gặp được những người chơi chịu chết này, hơn nữa ngay từ đầu đã không có ý định khiêu chiến phụ bản, đương nhiên các phù thủy của Học viện Linh Hồn không có khả năng cứ thế mà tốt nghiệp được. Dưới tình huống kết quả cuộc thi không có hiệu quả, cuộc thi này được tổ chức lại một lần nữa cũng là chuyện quá bình thường rồi.
Tuy không phải lần đầu tiên tử vong, nhưng đối với chuyện đi chịu chết này, Vũ Trà vẫn có chút khiếp đảm, dù sao trò chơi quá mức chân thật, đối với người chơi nhát gan như Vũ Trà mà nói, sợ hãi cũng là chuyện cực kỳ bình thường.
Cái người chơi khác có vẻ như đã thành thói quen rồi, cười hì hì nghênh đón cái chết.
Vũ Trà vừa mới khép mắt lại, lúc mở mắt ra, cũng đã về tới thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ rồi.
Người chơi cùng công hội nhìn thấy đám người bọn họ trở lại, lập tức tiến lên hỏi thăm tình huống, quan tâm bạn bè của mình, còn có những người chơi đi theo chịu chết này nữa, bọn họ cũng bị kẻ thù vây bắt trên đường, bọn họ chưa bao giờ thể nghiệm qua nội dung game online, tươi cười trên mặt Vũ Trà cũng càng ngày càng nhiều hơn.