Translator: Wave Literature
Editor: Wave Literature
Yêu qua mạng có thể nói là vô cùng phổ biến trong mọi game online, ít nhất thì trong thành phố tự do Duy Đa Lợi Á có không ít cặp tình nhân yêu qua mạng.
Đương nhiên, với nhóm ba con hamster thì họ là những cặp tình nhân có hành động quái dị.
Từ sau khi Lị La đến Duy Đa Lợi Á, hơn nữa lợi dụng ma pháp dựng nên một tòa thành vĩ đại thì nhóm ba con hamster liền ở trong tòa thành đó.
Mà bọn họ làm người hầu và hộ vệ thân cận của Lị La đồng thời, trong thành phố tự do Duy Đa Lợi Á, cũng phân chia nhau sắm vai đủ loại nhân vật.
Lão Đại phụ trách hậu cần, tất cả các người chơi muốn đổi biểu tượng, đều phải tiến hành ở chỗ Lão Đại, tuy Lão Đại không biết vì sao phải đứng đó, giới thiệu với họ vũ khí gì, cần bao nhiêu tiền để mua và điểm danh vọng bao nhiêu, muốn chuộc trang bị cần bao nhiêu tiền, v.v…
Những thông tin này hoàn toàn không biết để làm gì. Nhưng anh ta vẫn kiên định chấp hành nhiệm vụ mà Lị La giao phó.
Còn Lão Nhị thì phụ trách cuộc sống sinh hoạt thường ngày của các người chơi, còn thêm việc thiết kế thành phố. Cây cối, nguồn nước có đủ không, có cần mở khu sinh hoạt mới không, có ai xây dựng các tòa nhà mà không tuân theo kiến trúc quy định hay không.
Về phần Phì Trạch nhỏ tuổi nhất thì chủ yếu phụ trách vấn đề ăn uống.
Ba người ba nhiệm vụ khác nhau, cũng làm cho mức độ tiếp xúc giữa họ với các người chơi khác nhau.
Trong đó Lão Đại là người tiếp xúc nhiều nhất, mà trong quá trình tiếp xúc như vậy, Lão Đại liền thấy đủ loại hành vi quái gở của các người chơi. Cái khác thì không nói, chỉ về phương diện đời sống tình cảm, Lão Đại liền không cách nào hiểu nổi.
Anh ta từng thấy qua một cặp tình nhân nói trước mặt anh ta là:
"Ai nha, em có thể đến gặp anh được không? Đúng lúc ngày mai anh được nghỉ."
"Không được đâu, người nhà không cho em ra đường một mình."
"A, thật là khó chịu, thật sự rất muốn gặp em."
"Em cũng rất muốn gặp anh, cục cưng à."
…
Mẹ nó, không phải các người đang gặp mặt nhau sao?
Đương nhiên đây chỉ là một góc của núi băng hành vi quái gở của những người này mà thôi.
Trừ cái này ra thì bọn họ vẫn có ưu điểm, ví dụ như cực kỳ chăm chỉ, làm việc cực kỳ nhanh nhẹn, v.v...
Nhưng gần đây, Lão Đại hay nghe nhất là trong thành phố tự do Duy Đa Lợi Á, truyền ra một vài tin đồn bất mãn.
"Vì sao cốt truyện thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ lại phong phú như vậy chứ?"
"Đúng vậy, sao chúng ta lại không có? Chúng ta cũng là người chơi mà."
"Quyết liệt yêu cầu phải làm nhiều sự kiện hơn, nếu không thì tôi sẽ chuyển phe đấy!"
"Tôi cũng muốn chuyển phe nữa!"
Mọi bất mãn đó, tuy Lão Đại không hiểu rõ, nhưng chuyện không rõ cứ trực tiếp báo cáo cho Lị La tiểu thư, Lị La tiểu thư nhất định sẽ rõ.
"Ta cũng không hiểu."
Lị La cau mày trả lời Lão Đại.
Trong lòng Lão Đại ngây ra một lúc, làm sao có thể…
"Nhưng ta sẽ hỏi Hạ Lạc Khắc một phen, chắc chắn anh ta sẽ biết vì sao lại phát sinh chuyện như vậy."
"Quả nhiên vẫn là chủ nhân có cách!"
Lão Đại hét lên phấn khích.
Giao tiếp qua quả cầu thủy tinh giữa Lị La và Hạ Lạc Khắc nhanh chóng kết thúc, theo như lời Hạ Lạc Khắc nói, Lị La tóm tắt những gì về lối chơi, cách chơi, cảm giác thỏa mãn, thách thức, tâm lý đánh cược rút thưởng và những từ chuyên nghiệp khác xong, liền nói: "Tóm lại chính là để bọn họ ngoài trừ phải làm việc thì có chuyện gì đó khác để làm đúng không?"
"Vậy thì để bọn họ mỗi ngày nhảy cóc một giờ được không?"
Lão Nhị không biết đã đứng bên cạnh từ lúc nào, suy tư một giây rồi nói.
"À? Lão Nhị, ông có một ý tưởng đáng ngạc nhiên đấy!"
Lão Đại ở bên cạnh nghe Lão Nhị trả lời, vẻ mặt kinh ngạc.
"Không được."
Nhưng Lị La nhanh chóng bác bỏ hết.
"Vậy nhảy cóc hai giờ thì được hơn chứ."
Lão Nhị lại suy tư hai giây, nói.
"Không phải vấn đề thời gian."
Lị La lắc lắc đầu.
"Mà tính thú vị của việc nhảy cóc là không có, bơi ếch đi, bơi ếch thì thế nào?"
"Bơi ếch? Bơi ếch cũng không phải là hoạt động gì thú vị cả, tuyệt đối không phải!"
Bây giờ Lão Đại Lão Nhị đồng thời cùng phản đối.
Ngay lúc ba người Lị La, Lão Đại và Lão Nhị cùng suy tư, rơi vào cục diện bế tắc thì đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào.
Không bao lâu sau, liền thấy Phì Trạch vội vàng chạy đến, lập tức nắm lấy bả vai Lão Đại, vì chạy quá nhanh, nên thở không ra hơi.
"Bên ngoài... Bên ngoài..."
Phì Trạch há mồm thở dốc, không nói tiếp được.
Lão Đại nhanh chóng hô:"Bình tĩnh chút! Có chuyện gì đã có chủ nhân ở đây!"
"Bên ngoài... Bên ngoài ăn cơm rồi! Nhanh chóng đi ăn thôi!"
Cuối cùng Phì Trạch cũng nói xong, nhưng Lị La cũng đã nâng váy đích thân đi ra ngoài.
Lão Đại và Lão Nhị vứt bỏ Phì Trạch một bên, khẩn trương đi theo.
Bên ngoài đã có rất nhiều người chơi vây xem, ở trước khu sinh hoạt, có mấy chục kỵ sĩ cưỡi ngựa, toàn thân mặc áo giáp, đã bị các người chơi vây quanh, những kỵ sĩ này cầm trong tay một lá cờ hình sư tử, đương nhiên đây là cờ của giới quý tộc.
Những kỵ sĩ này không ngờ rằng bọn người kia thấy cờ của Công tước xứ Ước Khắc mà vẫn dám làm càn như thế, nếu như là đám thường dân hoặc các nhà buôn thấy lá cờ này, đã sớm quỳ xuống run rẩy tỏ lòng tôn kính rồi.
Các người chơi không biết cờ này, nhưng Lan Tư Lạc Đặc nhận ra, lý do các người chơi đến bây giờ đều không phát động tấn công những kỵ sĩ cưỡi ngựa, mặc áo giáp lấp lánh phát quang, còn có vũ khí này, một mặt là vì bọn họ nhìn qua giống như NPC trong nhiệm vụ, mặt khác là vì đây là khu vực an toàn của Duy Đa Lợi Á, những kỵ sĩ này không chủ động tấn công, cho nên cũng không có thanh máu sáng, một mặt cuối cùng, chính là vì Lan Tư Lạc Đặc ngăn cản.
Đương nhiên không có thanh máu sáng vẫn là nguyên nhân chủ yếu.
Lị La, Lão Đại và Lão Nhị đứng ngoài đám người, nhìn những kỵ sĩ này cưỡi trên lưng ngựa, bên cạnh các người chơi ầm ĩ bàn tán không ngừng.
Có một kỵ sĩ hô: "Chúng tôi là kỵ sĩ Công tước xứ Ước Khắc phái đến! Thị trưởng của các người đâu? Mau bảo anh ta xuất hiện cho tôi! Công tước xứ Ước Khắc của chúng tôi muốn nói chuyện với anh ta!"
"Đó là thị trưởng của chúng tôi!"
"Đó không phải thị trưởng, đồ vô dụng, đó là nữ công tước Lị La!"
"Vị kia chính là Nữ Công Tước đại nhân! Ten ten ten tèn!"
Các người chơi vô cùng nhiệt tình đáp lại lời tên kỵ sĩ đứng đầu, nhưng thành thật mà nói, kỵ sĩ không cảm thấy được sự kính nể, ngược lại tràn ngập cảm giác trêu tức.
Bọn người kia đang đùa giỡn chúng ta sao?
Trong cơn giận dữ tên kỵ sĩ kia giơ roi ngựa trong tay lên, nhưng một kỵ sĩ khác bên cạnh nhanh chóng nắm tay anh ta lại, lắc lắc đầu.
Đương nhiên những kỵ sĩ này không muốn chọc giận nhiều người ở đây như vậy, dù sao nhìn sơ qua bọn họ cũng chi chít hơn ngàn người, nhưng lại có người từ trong tòa nhà, hoặc trong rừng rậm ùn ùn kéo ra, có quỷ mới biết sao bọn họ lại biết có người đến nhanh như vậy?
Đang lúc những kỵ sĩ này chém về phía Lị La, bọn chúng thấy trong đám người xuất hiện một người với cột sống có phần dị dạng.
Cả đời bọn chúng đều sẽ không quên gương mặt và dáng người người kia, bởi vì thật sự quá xấu, quá dị dạng rồi.
Người kia, chính là Trầm Thụy Giả A Phi!
"A Phi ở bên kia! Vậy mà anh ta đã trở lại!"
Có một kỵ sĩ hô to!
Anh ta thật sự quá hưng phấn, bởi vì công tước đại nhân đưa ra mức tiền thưởng rất cao, cao đến mức thậm chí anh ta có thể mua được một mảnh đất lớn và trở thành một ông chủ quý tộc rồi.
Đám kỵ sĩ đều hưng phấn như anh ta, bọn chúng thúc ngựa, muốn đi bắt A Phi, tuy A Phi vốn không định chạy trốn, ánh mắt còn vô cùng sốt ruột muốn xuyên qua đám người, thậm chí có cảm giác kích động lệ nóng doanh tròng, A Phi đi về phía bọn chúng, đồng thời trong miệng còn la to, nhưng rất tiếc vì xung quanh người nói chuyện quá ồn ào, cho nên đám kỵ sĩ căn bản không nghe được A Phi đang nói gì.
Nhưng không sao, cũng có thể đoán được, A Phi nhận hết đày đọa và ngược đãi nhất định là đang kêu gọi đồng bọn bảo vệ anh ta, tâm tình kích động như vậy, là vì muốn báo thù sao?
Nhất định phải ra tay trước thì mới chiếm được lợi thế, phải bắt đầu trước và răn đe lũ chíp hôi này mới được!
Có một kỵ sĩ đã nghĩ như vậy, sau đó anh ta rút kiếm kỵ sĩ của mình, thúc ngựa, đồng thời chém vào người ngăn cản người của anh ta, cũng không định sẽ làm người kia bị thương, mà chỉ hù dọa một phen thôi.
Tốc độ chém không nhanh, hơn nữa còn dùng lưng kiếm chém.
Nhưng người kia, không hề tránh né, nhìn sống kiếm đánh vào đầu mình, ngây ra một lúc, sau đó mọi người đều ngẩng đầu, nhìn về phía bọn chúng, trong ánh mắt, mang theo biểu cảm giống hệt A Phi...