Translator: Wave Literature
Editor: Wave Literature
Chủ tiệm trà đang thao thao bất tuyệt, một đám người bên cạnh vây xem: "Để cho chúng tôi đi vào! Để cho chúng tôi đi vào! Chúng tôi là đương sự!"
Anh Đào đang ghi chép lời khai của người chứng kiến đầu tiên, lại nghe thấy bên cạnh có người la to, anh ta không khỏi nhíu đầu lông mày, lại là đám người đến từ thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ.
Có đội viên đội canh gác đi tới, dò hỏi: "Các người là đương sự? Đương sự gì vậy?"
"Chúng tôi chính là đương sự bị địa tinh kia nổ chết đó! Tất cả chúng tôi đều là đương sự, địa tinh kia chính là phần tử khủng bố đó! Sau lưng tuyệt đối có bí mật không thể cho ai biết!"
Sừ Hòa lớn tiếng hô.
- --
"Anh Đào! Không còn kịp nữa rồi! Anh Đào không còn kịp nữa rồi! Bức thư! Tìm ra bức thư!"
Trong hình ảnh, một địa tinh có làn da màu đỏ sậm sau khi nói xong những lời này liền đột nhiên nổ mạnh, hình ảnh liền dừng ở đây.
"Hạ Lạc Khắc đại nhân, xem ra sự kiện lần này quả nhiên không đơn giản."
Lúc Hạ Lạc Khắc xem lại hình ảnh này một lượt, Bố Lỗ nói ở trong đầu Hạ Lạc Khắc.
"Giống như một đống thịt người tự bạo vậy, tuy không rõ lắm đối phương có mục đích gì, nhưng cực hiển nhiên là nhằm vào chúng ta đó, đối phương đứng ở phía sau màn, tình huống cực kỳ bất lợi đối với chúng ta, tôi đề nghị, lập tức tiến công Lâm Đông Thành, chiếm cứ vị trí có lợi."
"Trái lại tôi lại không đồng quan điểm với anh, theo phương pháp ghi hình trước mắt, địa tinh này hẳn là đang bị nguyền rủa gì đó, hoặc là bị phép thuật gì đó kéo chân, mà những người chơi này chỉ trùng hợp gặp được mà thôi."
Hạ Lạc Khắc tiếp tục nói.
"Như thế này lại khiến Lâm Đông Thành tránh được một kiếp. Chẳng qua chuyện này có liên quan đến Anh Đào, có thể là kẻ thù của anh ta hay không?"
Bố Lỗ tò mò hỏi một câu.
"Không biết, cứ tiếp tục quan sát tình thế phát triển như thế nào, bây giờ còn phải đi giao cho người của đội canh gác xử lý, chuẩn bị tốt cho nhiệm vụ ngày mai tiến vào Hắc Hỏa Sơn, dùng hết mọi khả năng tìm kiếm những người may mắn còn sống sót, đúng rồi, đừng quên còn có trung tâm thành phố ngầm không có khả năng đưa người ra ngoài kia."
Hạ Lạc Khắc phân phó nói.
"Tôi biết rồi, Hạ Lạc Khắc đại nhân."
- --
Lị La ngồi ở trong tòa thành, nhìn vài kỵ sĩ, chật vật không chịu nổi để trốn chạy trong thủy tinh cầu, một đoàn người chơi của Duy Đa Lợi Á đứng ở cửa thôn bàng quan đứng nhìn, nhìn theo hình ảnh bọn họ rời đi.
Có vài người tuy rất muốn theo sau, tỷ như A Phi, nhưng dưới uy áp của Lị La bọn họ bị ép tiến vào hình thức cốt truyện. Ma lực của các người chơi Duy Đa Lợi Á đều lấy từ trên người Lị La, đây cũng là nguyên nhân Lị La có thể khống chế được bọn họ.
"Công tước Lị La, người có biết hậu quả khi làm vậy không? Tôi nghe nói qua công tước Ước Khắc là một lĩnh chủ cực kỳ tàn bạo, để đạt được mục đích mà có thể làm bất cứ chuyện gì, tuy hiện tại tôi không quá hiểu rõ vì sao anh ta phái kỵ sĩ đến nơi này, nhưng tôi cảm thấy trước khi bọn họ làm ra hành động có địch ý, chúng ta cần phải theo chân bàn bạc trước bọn họ."
Lan Tư Lạc Đặc đứng ở trước mặt Lị La, đề nghị nói.
"Tước sĩ Lan Tư Lạc Đặc, có thể ngài không nhìn thấy tràng diện lúc đó đâu, những kỵ sĩ này ra tay trước, trên thực tế chúng tôi đã cố gắng khắc chế rồi."
Lão Đại đứng ở bên cạnh, lớn tiếng hô.
"Hơn nữa chúng tôi không hề tổn thương đến bọn họ, ngài xem không phải bọn họ đều không tổn thương lông tóc gì hay sao?"
Lão Nhị chỉ chỉ hình ảnh trên thủy tinh cầu, những kỵ sĩ chỉ mặc mỗi quần lót chật vật không chịu nổi chạy trốn.
"Không phải vấn đề lông tóc không thương tổn..."
Lan Tư Lạc Đặc do dự một chút, nhưng nghĩ nghĩ một lát vẫn chưa nghĩ ra nên nói như thế nào.
"Ăn cơm được chưa?"
Phì Trạch đứng ở bên cạnh, trông mong nhìn của hai người anh em của cậu ta.
"Đợi một chút, anh vừa rồi nói tước sĩ Lan Tư Lạc Đặc phải không?"
Lão Nhị không hề để ý đến em trai của cậu ta, mà là nhìn về phía đại ca Lão Đại.
"Đúng vậy."
Lão Đại nhanh chóng trả lời.
"Dựa theo ý hiểu của em, hiện tại Lan Tư Lạc Đặc không thể gọi là tước sĩ, bởi vì anh ta căn bản không có tước vị, chẳng lẽ anh đã quên mất nội dung lúc Hạ Lạc Khắc đại nhân giảng giải cho chúng ta rồi không?"
"Nhưng anh có xem một vài quyển sách bên trong có nhắc đến tước sĩ gì gì đó, kỵ sĩ không phải là tước sĩ sao?"
"Không giống đâu, hai khái niệm này hoàn toàn không giống nhau."
"Tuy là vậy, nhưng rất nhiều người đều gọi Lan Tư Lạc Đặc là tước sĩ, hơn nữa tước sĩ Lan Tư Lạc Đặc cũng không hề từ chối hay sửa lại lời cho bọn họ."
"Đó là bởi vì lòng hư vinh của anh ta càn quấy đi?"
Lão Đại và Lão Nhị còn đang không ngừng tranh cãi vấn đề xưng hô, Lị La đã chặt đứt ma lực cung ứng, rất nhiều hình ảnh trên thủy tinh cầu liền biến mất.
Lão Đại và lão Nhị đều đã yên tĩnh trở lại, đứng ở bên cạnh, cực hiển nhiên đang chờ Lị La nói chuyện.
"Lan Tư Lạc Đặc, công tước Ước Khắc sẽ tấn công chúng ta sao?"
Lị La hỏi.
"Công tước đại nhân, chúng ta tốt nhất nên chuẩn bị tốt để nghênh đón sự đánh trả của công tước Ước Khắc."
Lan Tư Lạc Đặc trả lời rõ ràng rồi.
"Được được, để cho các con dân của ta chuẩn bị đi."
Lị La gật gật đầu.
"Các cậu đi ra ngoài hết đi."
Lan Tư Lạc Đặc sửng sốt một phen, nhưng vẫn theo ba con hamster đi ra ngoài.
Hệt như nữ công tước Lị La, ba con hamster kia hoàn toàn không hề cảm giác được bất cứ nguy cơ gì.
Tuy Lan Tư Lạc Đặc biết các con dân Duy Đa Lợi Á có được năng lực trọng sinh thần kỳ, nhưng lực lượng như vậy cũng sẽ có hạn, lúc đối mặt với đại quân của công tước Ước Khắc, cho dù có trọng sinh vô số lần, thì liệu có được bao nhiêu năng lực đủ để kiên trì đây?
Quan trọng nhất chính là, Lan Tư Lạc Đặc cũng không hy vọng Duy Đa Lợi Á và công tước Ước Khắc khai chiến, bởi vì sau đó sẽ dẫn đến một loạt các vấn đề, hơn nữa còn rất khó giải quyết, công tước Ước Khắc cũng không phải là một lĩnh chủ độc lập, một khi anh ta ủng hộ hay phản đối vương quốc cầu viện mà nói...
Lan Tư Lạc Đặc lắc lắc đầu, hiện tại quả thật không nên lo xa như thế, vẫn nên xử lý tốt chuyện trước mắt đi.
Lan Tư Lạc Đặc vẫn luôn hướng tới sự vui vẻ thoải mái mỗi ngày, giống như từ đầu liền không có bất cứ phiền não gì như các người chơi, xem ra rất định phải nghĩ đến chuyện tăng cường huấn luyện cho bọn họ rồi!
- --
Chân núi Hắc Hỏa Sơn.
"Nơi này chính là Hắc Hỏa Sơn rồi."
Nhuyễn Nê Quái hướng dẫn du lịch nói với Hắc Long Cẩu Đản và mèo đen Ba La.
Mà ở đằng sau Nhuyễn Nê Quái, Hắc Hỏa Sơn phịch một tiếng nôn kịch liệt, sau đó nghe được âm hưởng phát ra ầm ầm từ mặt đất.
Mà ở đằng sau Hắc Long Cẩu Đản và mèo đen Ba La, là mấy ngàn người chơi líu rít nói chuyện không ngừng.
Những người này đều đi theo làm vệ sĩ, Hắc Long Cẩu Đản giải thích như vậy.
Tuy rất muốn châm chọc, nhưng chung quay vẫn cảm thấy nếu châm chọc mà nói, sẽ bị Hắc Long trước mắt đánh chết, dù sao đây chính là Hắc Long đó, Nhuyễn Nê Quái chưa từng đón tiếp khách du lịch như Hắc Long, chẳng lẽ bọn họ không phải là giống loài vừa hạ cánh liền khiến cho sinh vật nơi nơi chấn động sao?
Nhuyễn Nê Quái hướng dẫn du lịch, bắt đầu dẫn theo Hắc Long Cẩu Đản, mèo đen Ba La còn có một đám người chơi nữa, bắt đầu hành trình thăm dò Hắc Hỏa Sơn lần này.