Game Thủ Mang Tên Thành Phố Dưới Lòng Đất

Chương 435

Editor: Wave Literature

A Phi vẫn duy trì tư thế núp, cũng không phải bởi vì…bộ dáng này trọng tâm tương đối thấp, thích hợp phòng thủ và đột nhiên phát lực, mà là vì một phần của cột sống anh ta bị dị dạng, không ngồi chồm hổm cũng phải ngồi chồm hổm.

"Đó là A Phi!"

Ngoại trừ sĩ quan Kiều Trị tóc vàng chỉ huy ở ngoài, cũng có những kỵ sĩ khác nhận ra A Phi, thế nhưng Kiều Trị cũng không nói lời nào, bởi vì ở trước mặt anh ta, những người Duy Đa Lợi Á kia đang làm ra những động tác rất kì lạ.

Có rất nhiều người đứng về phía A Phi, chính là đang xua đuổi những người Duy Đa Lợi Á khác, bọn họ hô:

"Mọi người tránh ra, câu lạc bộ Yoga nơi này do A Phi bao hết, người không liên quan đều qua bên kia đi, cảm ơn!"

"Người không liên quan đều đi ra nhé, đây là boss nhỏ của chúng tôi, bên kia còn có boss nhỏ, phối hợp cảm ơn."

"Không đi thì cứ dọn sạch đi."

Mấy trăm người tụ tập một chỗ la hét, vẫn vô cùng khí thế, Kiều Trị tóc vàng cũng chú ý tới có rất nhiều người, họ bắt đầu rời khỏi khu vực này, đi tới chỗ khác.

A Phi núp dưới mặt đất, cũng không lập tức tấn công, thay vào đó, anh ta cầm con dao găm trên tay, sau đó quay sang hai bên nói rằng:

"Chờ chút mở quái, tất cả đánh nhanh một chút, bị thương quá nặng thì chết, rồi hồi sinh thì mau cưỡi ngựa chạy tới, công hội chúng ta đều có ngựa, tốc độ hỗ trợ nhất định phải nhanh, đừng để rời khỏi cuộc chiến."

Sau khi A Phi nói xong, cắn vũ khí trong miệng, nhưng Kiều Trị tóc vàng nhìn thấy thì, anh ta căn bản không cần cắn vào miệng, chưa kể, hai tay cầm dao găm, sức chiến đấu căn bản không sánh bằng một cái khiên với dao găm.

Thế nhưng bây giờ không phải lúc vạch trần chuyện A Phi không chuyên nghiệp.

Bởi vì A Phi rõ ràng là thủ lĩnh của nhóm người này, cũng rất dễ hiểu, A Phi đã chứng minh thực lực của mình trên đấu trường, Kiều Trị tóc vàng cảm thấy anh ta tuy rằng không sánh được với mình, nhưng là một chiến binh đáng kính.

Mà thủ lĩnh gặp thủ lĩnh ở trên chiến trường, nhất định phải làm một trận quyết đấu sinh tử!

Kiều Trị tóc vàng, xưa nay không sợ chém giết, anh ta ném vũ khí của mình, lấy một chiếc khiên tròn từ bên cạnh, trận chiến xung quanh vẫn còn đang tiếp tục, thế nhưng bất kể là Ước Khắc hay Duy Đa Lợi Á, đều chừa ra một chỗ trống cho Kiều Trị, các kỵ sĩ do Ước Khắc lãnh đạo xuất phát từ kỵ sĩ tinh thần, mà Duy Đa Lợi Á, cũng chỉ có mấy trăm người Thanh Trường mà thôi.

"Anh là một đối thủ đáng tôn kính, tôi sẽ tận lực không giết anh, bởi vì công tước đại nhân còn cần anh."

Kiều Trị tóc vàng vung vũ khí, đi tới trung tâm, dưới cái nhìn của anh ta, nơi này chính là sàn quyết đấu rồi.

A Phi có chút ngẩn người, hiển nhiên không nghĩ Kiều Trị tóc vàng dĩ nhiên lại nói chuyện với mình, bên cạnh lập tức có người hưng phấn nói:

"Hội trưởng, anh thật trâu bò, NPC đều biết anh, trước mắt kia căn bản đã bị giết hai lần, NPC sẽ không nhận ra anh ta.

"Đừng quá kích động, chờ chút tiến hành theo kế hoạch."

A Phi rút đoản kiếm ra lần nữa, quay về người đàn ông phấn khích, cũng có người theo hỏi:

"Hội trưởng, bằng không chúng ta đầu hàng đi? Không chừng bọn họ có thể đưa anh trở lại pháo đài tiếp tục kì ngộ a."

"Không thể nào a, cậu xem hiện tại đánh kịch liệt như vậy, chúng ta coi như muốn đầu hàng cũng không thể được a."

"Được rồi, đừng thảo luận vấn đề đầu hàng, chúng ta đều thương lượng được rồi, trước tiên lấy thiết bị với ngựa, không thể vì một người như tôi, hại các anh em mất trang bị."

A Phi nói xong vốn còn muốn cắn con dao nhỏ trên miệng, nhưng cuối cùng tựa hồ thấy quá phiền toái, cứ làm như vậy, bên cạnh cũng có làm một cử chỉ ok:

"Hội trưởng yên tâm, tôi chuẩn bị bắt đầu video rồi."

"Được, cứ dựa theo kế hoạch của chúng ta là được!"

A Phi hô to một câu:

"Mở quái!"

A Phi lao về phía Kiều Trị tóc vàng trước, anh ta nắm dao nhỏ, phát động một đòn công kích chí mạng về phía Kiều Trị tóc vàng!

Ánh mắt Kiều Trị tóc vàng lóe lên ánh vàng, có quá nhiều sơ hở!

Anh ta nắm chặt chiếc khiên của mình, đâm về phía A Phi, anh ta dường như phát hiện ra vị trí trung lập khi A Phi tấn công, cái khiên đánh vào trên người A Phi, Kiều Trị tóc vàng nhìn A Phi giống diều đứt dây bay ra ngoài, đòn đánh này không đến nỗi giết chết cậu ta, nhưng cũng có thể làm cho đối thủ gãy mất mấy cái xương, ăn chút quả đắng.

Tuy rằng người Duy Đa Lợi Á đến bây giờ vẫn chưa sụp đổ, thế nhưng Kiều Trị tóc vàng nhìn ra, bọn họ sụp đổ chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Ngay khi anh ta dự định đi tới đánh ngất A Phi, sau đó cưỡng chế mang đi, nhưng bản năng liền nhận ra nguy hiểm, có mấy chục mũi tên hướng về phía anh ta.

Anh ta lập tức nâng khiên lên, những mũi tên đâm thẳng vào khiên của anh ta, cũng có một số bắn trúng vào áo giáp, mặc dù không có vượt qua được phòng thủ của anh ta, thế nhưng tác động của mũi tên vẫn khiến anh ta cảm giác được cơ thể mình đau đớn.

Kiều Trị tóc vàng lên cơn thịnh nộ, nói một mình đấu cơ mà? Tại sao lại có tên bắn trộm? 

Chỉ là anh ta chưa nói xong, lại tiếp tục có mũi tên khác bắn lại, kỵ sĩ bên cạnh anh ta đã vọt tới đám người Duy Đa Lợi Á kia.

Anh ta thấy có người đang lớn tiếng dùng ngữ âm cổ quái nói chuyện, sau đó một quả cầu lửa xuất hiện trong tay anh ta, đồng thời ném nó vào giữa Kiều Trị tóc vàng.

"Mẹ kiếp! Ma Pháp Sư!"

Kiều Trị tóc vàng không khỏi mắng.

Hạ Lạc Khắc ngồi ở trước màn hình máy tính, đang xem video do các game thủ tải lên diễn đàn.

Từ khi mở ra video dài ba phút, các game thủ liền vô cùng nóng lòng xem video, ví dụ, lần này trận chiến Hắc Hỏa Sơn ở Vĩnh Hằng Quốc Độ, còn có Duy Đa Lợi Á và Ước Khắc chiến đấu, đã có một số lượng lớn người chơi tải video lên diễn đàn.

"Xem ra Duy Đa Lợi Á đánh rất náo nhiệt a, Hạ Lạc Khắc đại nhân."

Thời điểm Hạ Lạc Khắc đang nhìn video, Bố Lỗ ở bên cạnh nói.

"Đây không phải rất tốt sao, có thể tăng cường kinh nghiệm chiến đấu cho bọn họ, có thể nhiều hơn một nhóm trang bị, nhiều kỵ sĩ như vậy, không chừng còn có thể thành lập nhóm bộ đội kỵ binh đầu tiên, hơn nữa có cơ hôi bắt Ước Khắc, đối với thành phố ngầm cũng có thể cung cấp nhiều tài nguyên hơn, chuyện này chỉ có lợi mà không có hại."

"Hạ Lạp Khắc đại nhân thực sự đã nói đạo lí này."

Bố Lỗ bày tỏ tán thành đối với Hạ Lạp Khắc, thế nhưng lại rất nhanh lo lắng hỏi:

"Thế nhưng bộc lộ thực lực quá sớm, rất có thể gây chú ý với thế giới trên mặt đất, tranh chấp chính trị và tôn giáo của giới quý tộc nhân loại, luôn luôn rất phức tạp và nguy hiểm, so với thế giới đơn thuần của chúng ta thì khác rất nhiều." 

"Sự lo lắng của anh tất nhiên tôi đã cân nhắc đến, anh cho rằng thượng vị nhiều năm như vậy tôi học được cái gì? Nói mấy chuyện tấu hài ư? Hết thảy đều nắm trong tầm kiểm soát, Bố Lỗ."

Hạ Lạp Khắc đang nói chuyện với Bố Lỗ, đột nhiên một tiếng "ầm" truyền tới.

Một con mèo đen duỗi móng vuốt ôm đầu mình, trên đầu nó còn có một con vẹt đang đứng đó.

Ở bên cạnh mèo đen, một cái chén gỗ lăn đến, Hắc Long Cẩu Đản ló đầu nhìn sang, hiển nhiên anh ta cũng chú ý tới động tĩnh của nơi này rồi.

"Ôi chao, rất bất tiện."

Con vẹt kia vừa lướt ngang vừa thẹn thùng nói, sau đó rất nhanh lại chuyển qua một cái chén gỗ khác, vươn chim chân của anh ta vào......

"Ối!"

Mèo đen lập tức dựng lông, trong ánh mắt lộ ra hung dữ khó có thể dùng lời để diễn tả, đồng thời một bảng, hơn nữa còn nhảy lên cái tủ trước mặt, con vẹt cũng thò chân nó vào cái chén bên cạnh.

Trong nháy mắt khi mèo đen rơi vào trên tủ, nhạy cảm tránh sang một bên, chiếc cột gỗ sát thân thể nó liền bị ném ra ngoài.

"Ta sẽ nhổ sạch lông trên người mi!"

Mèo đen cong thân thể, mang theo uy hiếp rõ ràng, quay về phía con vẹt, nói.

"Hừ? Chỉ bằng anh sao? Trước đây lúc cùng chinh phục thế giới, nếu như không phải nể mặt La Cơ Lãng Khai Mễ, tôi đã sớm làm thịt anh rồi, hiện tại anh đã biến thành mèo, nếu tôi muốn giết anh thì quả thực quá dễ dàng."

Con vẹt phát ra tiếng cười cạc cạc, bởi vì nóng lòng muốn thử, hai chân chim không ngừng di chuyển, trông hệt như con vẹt một chân vậy.

Mèo đen đang chuẩn bị nhảy dựng lên, thế nhưng lập tức bị Hạ Lạc Khắc tóm được cái gáy, Hạ Lạc Khắc nhìn về phía con vẹt, vươn một tay vẫy vẫy, con vẹt rất nhanh bay đến, rơi vào trên tay Hạ Lạc Khắc, rụt cổ lại, tỏ vẻ oan ức.

Thế nhưng dùng khuôn mặt của một con vẹt làm ra biểu tình phức tạp như vậy quả thực làm làm khó anh ta.

Ngay lúc Hạ Lạc Khắc nghĩ nên kho hay hầm chúng nó thì cửa đại sảnh lĩnh chủ truyền đến tiếng ồn ào.

Hạ Lạc Khắc nghiêng đầu nhìn về phía cửa, tiện tay ném mèo đen và vẹt sang một bên, hai vật cưng rất nhanh lộn trở lại ổ của mình, mà Hắc Long Cẩu Đản thì rất thành thục đến cửa, sau đó mở cửa.

"Chuyện gì?"

Đứng ở cửa là phù thủy Học Phách.

"Tôi muốn cầu kiến Hạ Lạc Khắc đại nhân, có việc nhất định phải thương lượng với anh ấy."

"Mời đến đây đi, Học Phách."

Hạ Lạc Khắc ở trong đại sảnh lĩnh chủ hô lớn.

Hắc Long Cẩu Đản kéo cửa phòng ra, để phù thủy Học Phách đi vào, sau đó lại đóng cửa lớn lại, để người chơi đứng ngoài không nhìn thấy được.

Hạ Lạc Khắc nhìn Học Phách đi tới trước mặt mình, sau đó đặt từng phong thư ở trước mặt Hạ Lạc Khắc.

Những thứ kia đều là thư gửi cho Học Phách.

"Sao rồi?"

Hạ Lạc Khắc nhìn thoáng qua mấy bức thư kia, bởi vì cũng không được Học Phách cho phép, anh cũng không thể xem thư.

"Những thứ này đều là thầy của tôi, giáo sư Bồi Căn gửi đến." Học Phách đặt từng bức tới trước mặt Hạ Lạc Khắc:

"Ban đầu tôi còn cho rằng chỉ là thư bình thường, nhưng mấy ngày nay thầy gửi nhiều lắm, hơn nữa nội dung rất kỳ quái."

"Kỳ quái sao?"

"Đúng vậy, tỷ như phong thư này, thầy nói ông ấy mua mấy chục túi bột xương, đồng thời hỏi tôi có muốn không."

Sau khi Học Phách nói xong, Hắc Long Cẩu Đản bên cạnh nói:

"Có thể do thầy anh đã lớn tuổi, cho nên mua cái đó để ăn lót dạ? Lại nói ông ấy có gửi đến cho anh qua đường bưu điện không?"

"Đây là vấn đề vị trí, cũng không thấy đưa tới, tuy rằng tôi cũng mong đợi rất lâu rồi."

Học Phách lắc lắc đầu.

"Vì lẽ đó ý của anh là nói, thầy anh lừa anh, nên anh cảm thấy ông ấy rất lạ sao?" Hạ Lạc Khắc suy nghĩ một chút, nói:

"Có phải là ông ấy quên rồi không? Dù sao ông ấy cũng hay giúp những nữ sinh có hoàn cảnh khó khăn, một người nhiệt tình như ông ấy luôn có rất nhiều việc để làm."

"Ban đầu tôi cũng nghĩ vậy, mãi đến khi tôi cẩn thận kiểm tra những bức thư này, tôi phát hiện thời gian được chuyển đến chỗ tôi, hoàn toàn không khớp với thời gian trên thư, tôi dựa theo thời gian thầy viết, sắp xếp cẩn thận lại, đồng thời nhìn kỹ nội dung của những bức thư này, sau đó ta phát hiện thầy dùng ký hiệu nói với tôi, rất nguy hiểm."

Học Phách nhíu mày, rất lo lắng nói:

"Hiển nhiên, thầy đang gặp nguy hiểm."

"Không, dựa theo logic, nếu như ông ấy không hy vọng anh tìm tới ông ấy, không hy vọng anh rơi vào nguy hiểm nói, thì ông ấy sẽ không cố ý nhắc nhở anh."

Ở phía trên, con vẹt đột nhiên nói xen vào.

"Anh ngốc à? Người ta là thầy đó, lẽ nào lại để lại tiếng lóng nói: mau tới cứu thầy, làm ơn! Kiểu kiểu như vậy đó sao? Mất mặt cỡ nào a! Nếu như tôi là ông ấy, tôi cũng sẽ không dùng cách này, có thể gây sự chú ý của người khác, có thể gửi thư cầu cứu!"

Mèo đen Ba La nói ra ý nghĩ của mình.

Con vẹt cùng mèo đen sắp sửa tranh luận về vấn đề này, nhưng khi nhìn đến Hạ Lạc Khắc đan suy nghĩ, bọn họ liền ngậm miệng lại.

"Anh yên tâm, theo quan hệ của tôi và giáo sư Bồi Căn, nếu như ông ấy thật sự gặp phải nguy hiểm, tôi sẽ không ngồi yên không để ý đến, thế nhưng cũng phải cân nhắc đến chuyện liệu đây có phải là thư do giáo sư Bồi Căn viết hay không, hay là nói đây đơn thuần chỉ là một cái bẫy, tôi biết những chữ viết trong thư này vô cùng giống chữ của giáo sư Bồi Căn, nhưng có lúc thứ thấy được trước mắt chưa chắc đã là chân tướng."

Sau khi Hạ Lạc Khắc nói xong, đứng lên, anh với lấy cái áo gió bên cạnh, đi ra bên ngoài, đồng thời quay lại nói một tiếng với Học Phách:

"Đến đây đi, nói chung chúng ta cứ đến học viện Linh Hồn trước, nói không chừng ở đây có thể biết được một chút gì đó."

"Vô cùng cảm ơn ngài! Hạ Lạc Khắc đại nhân."

Học Phách cúi người với Hạ Lạc Khắc, sau đó đi theo Hạ Lạc Khắc ra bên ngoài.

Thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ cùng Học viện Linh Hồn không có cửa truyền tống liên kết với nhau, mà chỉ thông đến sân thi đấu của Học viện Linh Hồn mà thôi, đi bộ đến học viện cũng cần một khoảng thời gian.

Muốn đến Học viện Linh Hồn, thì phải trung chuyển từ Lâm Đông Thành, Học viện Linh Hồn cũng như thế.

Hạ Lạc Khắc mang theo phù thủy Học Phách, sau khi gửi thư xin đi từ Lâm Đông Thành đến Học viện Linh Hồn, không bao lâu liền nhận được sự đồng ý, sau khi điều chỉnh tọa độ ở phòng truyền thống Lâm Đông Thành, Hạ Lạc Khắc và phù thủy Học Phách liền thông qua của truyền tống, đi đến Học viện Linh Hồn.

Có điều khiến Hạ Lạc Khắc có chút bất ngờ chính là, nghênh tiếp bọn họ cũng không phải giáo sư Bồi Căn quen biết đã lâu, mà là giáo sư Bạch Thái đã từng gặp mặt một lần. 

Giáo sư Bạch Thái cũng là giáo viên tại Học viện Linh Hồn, từng ở trong hội nghị của Học viện Linh Hồn bày tỏ thượng vị ác ma không đáng tin, đồng thời đề nghị dùng hẳn hợp tác với thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ.

Đề nghị này đương nhiên không được mọi người chấp nhận, dù sao ngoại trừ Hạ Lạc Khắc, căn bản không ai có thể giúp Học viện Linh Hồn giải quyết vấn đề tồn đọng rất nhiều sinh viên tốt nghiệp cả.

"Rất vui khi lại một lần nữa được nhìn thấy anh, Học Phách và......" Giáo sư Bạch Thái mặc một thân đồng phục nghề nghiệp, giả bộ nhìn về phía Hạ Lạc Khắc cùng Học Phách, sau đó nhìn về phía Hắc Long Cẩu Đản đi theo sau Hạ Lạc Khắc hành lễ nói:

"Cũng rất hoan nghênh ngài, Hắc Long các hạ."

"Gọi tôi là Hắc Diễm Chi Chủ."

Hắc Long Cẩu Đản rất nhanh sửa lại nói.

Thế nhưng hiển nhiên giáo sư Bạch Thái không có ý định này, cho tới khi nhắc tới con vẹt trên bả vai, mèo đen Ba La bên chân Hạ Lạc Khắc, giáo sư Bạch Thái cũng không có biểu hiện gì, dù sao thấy thế nào thì bọn chúng cũng chỉ là sủng vật mà thôi.

"Đã lâu không gặp giáo sư Bạch Thái, vừa nhìn qua thấy xương ngài đẹp lên không ít, với một người đẹp như ngài, quả nhiên màu da như vậy rất thích hợp với ngài."

Hạ Lạc Khắc cũng nở nụ cười nói.

"Ngài thật biết nói đùa, Hạ Lạc Khắc đại nhân." Giáo sư Bạch Thái mặt không chút cảm xúc nói.

Ngay lúc Học Phách định nói ra mục đích đến đây đồng thời dò hỏi chuyện có liên quan đến giáo sư Bồi Căn thì giáo sư Bạch Thái trước mắt liền quay lại nói với Hạ Lạc Khắc:

"Cuối cùng giáo sư Bồi Căn cũng liên lạc với ngài, tôi cho rằng đời này ông ấy không định liên lạc với ngài nữa, ngài có thể đến đây thì quá tốt rồi, trên thực tế hiện tại có rất nhiều chuyện liên quan đến việc hợp tác giữa trường chúng tôi với thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ cần bàn bạc với ngài để giải quyết, mời đi theo tôi."

Bạch Thái nói xong quay về phía Hạ Lạc Khắc làm ra tư thế mời, sau đó một thân một mình dẫn đường, đi về phía trước.

Học Phách đứng ở phía sau đang định nói chuyện liền bị Hạ Lạc Khắc đưa tay ngăn lại, đồng thời anh làm động tác lắc đầu với Học Phách.

Hai người cùng một con hắc long, một con mèo và một con vẹt, rất nhanh đuổi theo giáo sư Bạch Thái đang dẫn đường phía trước, lúc này đang là thời gian nghỉ giữa giờ, trên sân đầy những gương mặt vui sướng của các phù thủy và học viên.

Bọn họ đương nhiên chú ý tới người đi theo phía sau giáo sư Bạch Thái, nếu như nói có người không biết Hạ Lạc Khắc thì lại không thể nói có người không biết Học Phách được.

"Đó là Học Phách sao? Thiên tài ngàn năm đó! Trời ạ, thậm chí tôi còn có thể nhìn thấy anh ấy khi còn sống."

"Nhìn dáng vẻ cũng rất giỏi, thật không hổ là thiên tài ngàn năm mà."

"Học trưởng Học Phách tốt nghiệp rồi đi, làm sao lại đột nhiên đến trường học chứ?"

"Chắc nộp hồ sơ đến làm việc, hoặc đến trường cũ làm một bài diễn thuyết chăng? Không chừng người ta cũng có viết sách gì đấy?"

Những phù thủy kia ríu rít nói chuyện, nhưng hiển nhiên không ai dám bàn luận về giáo sư Bạch Thái.

Giáo sư Bạch Thái rất nhanh nhắc nhở những học viên phù thủy đang tám chuyện kia, bảo bọn họ về phòng mình.

Giáo sư Bạch Thái rất nhanh đã dẫn Hạ Lạc Khắc cùng Học Phách tới phòng làm việc của mình.

Giáo sư Bạch Thái thở phào nhẹ nhõm, sau đó cầm một quyển sách dày, sau đó nói:

"Đây là tiêu đề hướng dẫn tốt nghiệp mới nhất được cập nhật, không đến mức khiến tôi coi thường, nhưng những quyển mà tôi mới xem qua thì phải thêm không ít nội dung vào đó."

Giáo sư Bạch Thái nghiêm túc nói:

"Tôi phát hiện trong số các con dân của ngài tham gia thi tốt nghiệp, xuất hiện mấy người ỷ vào lực lượng Thánh Quang của ngài, xin ngài hãy giải thích một chút, Hạ Lạc Khắc đại nhân."
Bình Luận (0)
Comment