Editor: Wave Literature
"Đây là cửa hàng bán bộ quần áo kia sao?"
Hi Nhĩ Ngõa Na Tư đứng ở cuối một con hẻm đổ nát, nơi này nhìn qua giống như một tụ điểm tội phạm thì đúng hơn là một cửa hàng quần áo.
Bất luận là từ chữ xấu như gà bới bên ngoài bức tường, còn có cửa lớn đen thui rõ ràng đã từng bị lửa cháy qua, cho đến trên mặt tường viết một chữ màu đỏ to "Phá".
Tại góc rẽ mặt tiền cửa hàng, có một Địa Tinh thân thể gầy yếu, hốc mắt trũng sâu, trong ánh mắt tràn đầy khao khát tri thức, đang lật lật một quyển sách toán học cũ nát, say mê xem. Lúc ông ta phát hiện có người đến, kích động ngẩng đầu, thấy đám người Á Sắt, Địa Tinh kia vội vàng bò dậy, chạy mất.
Toàn bộ con hẻm nhỏ đều tràn ngập một cảm giác suy sút, sa đọa làm người ta khó nói nên lời.
"Không biết nữa, nhưng chủ quán kia thật sự chỉ nơi này mà."
Nhiên Thiêu Đích Hung Mao nghi hoặc nói một câu, Mai Xuyên Khốc Tử nhanh chóng nói: "Nhưng lại nói một câu kiểu như "Bởi vì các vị là người của thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ nên tôi mới chỉ đường cho các vị, đừng nói cho người khác biết"."
"Chắc không phải là một tổ tội phạm thật đấy chứ?"
"Như vậy không phải càng tốt sao? Chúng ta có thể cướp bóc của bọn chúng mà!"
Sừ Hòa hưng phấn nói.
"Cướp bóc cũng là phạm pháp đấy!"
Hi Nhĩ Ngõa Na Tư rất nhanh nói.
"Thực sự xem như internet là nơi nằm ngoài pháp luật sao?"
Nhiên Thiêu Hung Mao nói tiếp.
"Các ông có thể đừng đùa ngang nữa được không, ai đó đi gõ cửa đi chứ, các ông xem đèn pha đầu cửa vẫn còn sáng này."
Mai Xuyên Khốc Tử vừa nói, vừa chỉ chỉ đèn của cửa hàng.
Nơi đó quả thật vẫn sáng đèn. Trên bảng hiệu viết: "Không muốn bán quần áo - Trong buôn bán".
Tuy viết "Trong buôn bán", nhưng cửa lớn lại đóng thật chặt.
Á Sắt đi tới, gõ gõ cửa.
"Là ai?!"
Bên trong cửa hàng truyền đến tiếng hỏi rất nhỏ, bên cạnh cửa lớn, mở ra một cái lỗ nhỏ, sau đó còn thò ra một cái mũi tròn tròn màu đen, cái mũi kia có lỗ mũi rất to, lông mũi dày đặc, sau đó dùng sức ngửi ngửi.
"Người thú sao? Các người có chuyện gì? Nếu lén lút học tập ở cửa hàng chúng tôi, hoặc là tìm tôi muốn ăn gì đó thì ngại quá mời các người mau đi tìm chết đi."
Cái mũi kia dùng tốc độ cực nhanh nói xong, sau đó hít sâu một hơi, thật giống như sắp thở không nổi. Sau đó hắn định đóng lỗ nhỏ kia lại, nhưng Á Sắt nhanh chóng vươn tay ngăn cản cái mũi kia muốn đóng lỗ nhỏ lại, lại còn không cẩn thận chọc vào cái mũi to đen kia...
"Ngao!"
Ngay lúc cái mũi to kia phát ra tiếng kêu đau đớn, Á Sắt nói: "Thật ngại quá, chúng tôi đến để mua đồ!"
Sau khi nghe Á Sắt nói xong, cái mũi to kia vẫn nhanh chóng đóng lỗ nhỏ lại, sau đó phía sau cửa nhanh chóng truyền đến tiếng mở khóa liên tiếp.
Cửa phòng mở ra, sau đó xuất hiện một con hamster híp mắt, con hamster kia đứng ở cửa, cái mũi ra sức ngửi ngửi, sau đó tránh đường nói: "Sáu vị sao? Mời vào bên trong."
Năm người Á Sắt liếc nhìn nhau một cái, rõ ràng biết chỉ có năm người, có thể là cái mũi của con hamster này không được tốt cho lắm.
Năm người đi vào cửa hàng quần áo này, sau đó con hamster kia cực kỳ ân cần mời bọn họ cùng ngồi xuống, rồi bày ra một menu thức ăn, đặt trước mặt bọn họ.
"Xin hỏi muốn ăn gì?"
Con hamster kia đứng ở bên cạnh hỏi.
"Không, chúng tôi không phải đến để ăn gì cả."
Á Sắt nói xong, con hamster kia lại tiếp tục nói: "Không phải đến ăn cơm à? A, các vị đến thuê phòng đúng không? Chỗ này của tôi có rất nhiều phòng trống, các vị thích kiểu nào? Không có cửa sổ à? Quả nhiên là nhà không có cửa sổ mới thích hợp nhất với cư dân thế giới ngầm, những người yêu cầu mở cửa sổ thông gió hoàn toàn không biết vì sao bọn họ lại muốn kiểu như vậy…"
Hamster ra vẻ phiền não, nhưng những vị khách trước mặt lại nói: "Không, chúng tôi cũng không phải đến để thuê phòng."
"Ách, vậy không phải là đến để mua quần áo đấy chứ?"
Con hamster kia tỏ thái độ ghét bỏ.
"Không, chúng tôi đến để tìm người."
Hi Nhĩ Ngõa Na Tư mới vừa nói xong, con hamster kia lập tức hưng phấn lên: "Tìm người à? Điều này tuyệt đối không thành vấn đề khi tìm tôi làm thám tử! Nói đi, các vị muốn tìm ai? Đối tượng... Bầu bạn bên ngoài? Đối tượng trẻ em yêu sớm? Hay là đối tượng gì khác? Dù cho là đối tượng gì, "Không muốn bán quần áo" của chúng tôi đều có thể giúp các vị đối phó được, thám tử, chúng tôi là tốt nhất."
Sau khi hamster nói xong, năm người Á Sắt liếc nhìn nhau, sau đó Mai Xuyên Khốc Tử lấy ra một tấm hình.
"Xin hỏi anh có quen biết người trên tấm hình này không?"
Mai Xuyên Khốc Tử hỏi.
Nhưng con chuột kia híp mắt do dự một lúc, khịt khịt mũi nói: "Có thể cho tôi một chút quần áo hay cái gì đó bên người hắn không?"
- --
Vật phẩm bên người của giáo sư Bồi Căn cũng không khó thu hoạch, đám Á Sắt lập tức quay trở về thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ, sau đó tìm được đệ tử của giáo sư Bồi Căn, phù thủy Học Phách.
Học Phách không ngờ rằng sẽ có được tin tức nhanh như vậy, đối với vật phẩm cá nhân của Giáo sư Bồi Căn, đương nhiên có ở khắp nơi trong văn phòng giáo sư Bồi Căn.
Đám Á Sắt chờ chưa được bao lâu thì Học Phách liền đem quần áo của Giáo sư Bồi Căn đến, sau đó giao cho đám Á Sắt.
Đám Á Sắt lấy quần áo, lập tức lại chạy tới cửa hàng "Không muốn bán quần áo", định cho vị hamster kia giúp đỡ tìm kiếm Giáo sư Bồi Căn, nhưng lúc bọn họ chạy được đến cửa hàng thì lại thấy một màn không thể nào tin nổi.
Cả cửa hàng "Không muốn bán quần áo" đều chìm ngập trong biển lửa.
- --
Thú phòng cháy của Lâm Đông Thành đứng bên ngoài ngõ nhỏ.
Có mười mấy người thú và Địa Tinh mặc đồng phục, đang đi lại trước mặt cửa hàng đã cháy thành đống đổ nát kia, tìm kiếm những người sống sót.
Anh Đào đứng ngay cửa của cửa hàng "Không muốn bán quần áo" đã trở thành đống đổ nát, yên lặng hít một hơi đốt gậy kim loại.
"Là sự cố! Rõ ràng là cửa hàng quần áo, nhưng lại lén lút làm ăn uống, thậm chí phía sau còn mở lửa, nhất định là lửa cháy vào kho chứa vải dệt, sau đó dẫn đến sự cố!"
Một đội viên đội canh gác sau khi thăm dò sơ bộ, cho ra kết luận như vậy.
Sau khi anh ta nói xong, có một lính canh khác nói: "Chưa chắc, căn cứ vào thông tin tình báo chúng ta nhận được thì có năm người của thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ ở đây nhờ chủ quán tìm người. Nhưng sau khi bọn họ đi khỏi không bao lâu thì cửa hàng này liền bắt lửa, hamster chủ cửa hàng cũng bị chết cháy rồi. Hơn nữa đây là hamster, buổi tối hắn không ngủ được, vì sao lúc cháy không chạy thoát trước chứ? Không thể loại trừ khả năng bị ai đó giết!"
Bên cạnh có vài người trong đội canh gác nhìn về phía Anh Đào bên cạnh.
Ban đầu Anh Đào làm việc ở trấn nhỏ xa xôi dưới chân Núi Lửa Đen, nhưng vì sự kiện Núi Lửa Đen lần trước, Anh Đào vô tình lập công lớn.
Tuy nhiên chính Anh Đào cũng không biết công lao lớn đó là gì, nhưng Ni Cổ Lạp Tư – thành chủ Lâm Đông Thành vẫn tha thiết mời anh ta quay trở về Lâm Đông Thành, hơn nữa còn cho một chức vị mới...
Đại đội trưởng đội canh gác Lâm Đông Thành!
Đại Đội Trưởng chắc chắn là lớn hơn đội trưởng rồi.
Sau khi Anh Đào trải qua suy xét và đấu tranh rất lâu, ước chừng khoảng ba giây sau, mới miễn cưỡng nhận lời đề nghị này..
Cho nên lúc xảy ra sự việc như vậy, hơn nữa trước tiên phát hiện các con dân thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ qua vây xem, rất nhanh liền có cư dân thành phố báo cáo với đội canh gác, thân là Đại Đội Trưởng Anh Đào không có bất cứ lí do gì để do dự mà lập tức xuất phát đến hiện trường vụ việc.
Mọi người đều nhìn về phía Anh Đào, hiển nhiên đều đang chờ Đại Đội Trưởng Anh Đào ra phán quyết mang tính chuyên nghiệp của mình.
Anh Đào yên lặng nuốt xuống một cái, phát ra tiếng động lớn, sau đó nói: "Có năm người tới hỏi, sau đó chủ cửa hàng này bị giết hại, cái này làm sao có thể xem là sự cố được!"
Anh Đào cũng chỉ cách các thám tử lừng danh khoảng cách một BGM, anh ta nói rồi ném Căn Do Bổng bốc cháy trong tay lên trên mặt đất, phát ra tiếng lộc cộc lộc cộc, sau đó tiếp tục nói: "Rõ ràng là cửa hàng quần áo, nhưng lại không tuân theo quy định mà kinh doanh ăn uống, nhìn thế nào thì cũng thấy lửa trong nhà bếp dẫn cháy vải trong kho gây ra hoả hoạn!"
"Nhưng đội trưởng Anh Đào..."
Ngay lúc một người thú đang định hỏi thì một người thú thành viên đội canh gác lập tức sửa lại: "Gọi đại đội trưởng Anh Đào!"
"Ngại quá, đại đội trưởng Anh Đào, nếu đây là một sự cố thì vì sao hamster chủ cửa hàng không chạy thoát trước chứ? Chắc chắn hắn ta tỉnh chứ?"
Sau khi người kia hỏi xong, liền thấy Anh Đào dựa lưng vào vách tường, chân sau hơi nâng lên, đạp lên vách tường phía sau người. Anh ta hơi cúi đầu, nửa gương mặt đã giấu kín trong bóng đêm, lạnh lùng nói: "Là trách nhiệm!"
Các đội viên bên cạnh lập tức lộ vẻ kinh ngạc, đội viên đội canh gác trước đó hỏi lập tức bừng tỉnh đại ngộ nói: "Thì ra là vậy! Tôi hiểu rồi! Bởi vì năm người kia ủy thác vào chủ cửa hàng này, cho nên lúc ấy chủ cửa hàng này đợi năm người kia quay lại, từ ghi chép kinh doanh của hắn thì cửa hàng này ngoại trừ bán được mấy bộ quần áo, bình thường không có bất cứ thu nhập nào khác, rất không dễ dàng có mối làm ăn, đương nhiên chết cũng phải xong vụ làm ăn này!"
"Cho nên đã bị chết cháy."
"Thì ra là như vậy."
"Tôi hiểu rồi."
"Uhm, vậy bây giờ duyệt bắt năm người đầu tiên chứng kiến kia đi! Nếu không phải bọn họ thì chủ cửa hàng sẽ không chết!"
Người nhận được mệnh lệnh, đang định đi bắt những người kia nhưng lại nhanh chóng nghe được có người ở bên kia gọi: "Đại đội trưởng! Anh mau lại đây! Chúng tôi có phát hiện mới!"
Anh Đào ngẩng đầu, thấy trong một đống hoang tàn, mấy người của thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ đang vây quanh một chỗ, nhìn thứ gì đó.
Anh Đào yên lặng chống Căn Do Bổng, sau đó gọi người bên cạnh đi tới: "Xem ra vụ án, có tiến triển mới rồi!"