Editor: Wave Literature
Trảo Căn Bảo đang nối thân xe ngựa với một con ngựa, những con ngựa này thu được từ lần đánh bại Kiều Trì tóc vàng trước đây, trong đó có khoảng một nửa số ngựa không thuộc sở hữu của các người chơi mà phải nộp toàn bộ lên tòa thành.
Cũng là giao cho nữ vương Duy Đa Lợi Á, những con ngựa này sẽ được dùng trong phương diện chiến tranh. Chủ yếu sử dụng để kéo người.
Các người chơi chế tạo gần một ngàn xe ngựa, những xe ngựa này chở 5000 người chơi Duy Đa Lợi Á là dư dả. Khoảng trống còn lại có thể kéo một ít vật liệu chiến tranh, ví dụ như các loại thực vật.
Đương nhiên, kế hoạch của nữ vương Duy Đa Lợi Á là như vậy. Nhưng kế hoạch cũng chỉ là kế hoạch, lúc bắt đầu thực thi, liền gặp phải vấn đề rất lớn.
Đầu tiên chính là kỷ luật.
"Xếp hàng! Các bạn xếp thành hàng!"
Hamster Lão Đại đứng bên ngoài rừng rậm Duy Đa Lợi Á hô to, muốn khống chế những người Duy Đa Lợi Á điên cuồng này.
Nhưng điều này đương nhiên không thể làm được.
Những người Duy Đa Lợi Á kia, bọn họ nhảy, bọn họ nhảy, bọn họ vui vẻ lớn tiếng nói chuyện phiếm, thậm chí còn lăn lộn trên mặt đất, còn tự mình hại mình, nhưng không ai chấp nhận xếp hàng cả.
Sau khi thử vài tiếng đồng hồ, Hamster Lão Đại phát hiện người lân cận rừng rậm Duy Đa Lợi Á càng ngày càng ít đi.
Chỉ có những người chơi nhận nhiệm vụ còn đang khuân vác các loại vật tư, hoặc những người chơi cố định trang bị xe ngựa lên những con ngựa là vẫn đang làm việc, còn đa số các người chơi làm xong nhiệm vụ của họ, sau một hồi phát ngốc thì liền rời khỏi đó.
Nhưng cũng không phải tất cả mọi người đều như vậy, vẫn còn mấy trăm người đang xếp thành hàng, chờ xuất phát.
Nhưng mấy trăm người này xuất phát đi đâu chứ?!
Về phần vì sao những người Duy Đa Lợi Á kia không nghe lệnh, nguyên nhân cũng rất đơn giản.
Có người chơi nào rảnh rỗi không có chuyện gì làm đứng một chỗ nghe NPC kêu gọi suốt mấy tiếng đồng hồ? Nhiệm vụ hằng ngày làm xong rồi sao? Phụ bản qua chưa? Nguyên liệu cường hóa trang bị đã sẵn sàng chưa?
Chưa làm gì mà ở đây lãng phí thời gian à! Chờ đến lúc mở cốt truyện, bắt đầu xuất phát thì chúng tôi sẽ tập hợp lại.
Nguyên nhân chính là như vậy.
Bởi vì không có cách nào tập kết đội ngũ nên quân đội Duy Đa Lợi Á không thể nào xuất phát.
Mà đối với việc này Lan Tư Lạc Đặc cũng không có bất cứ biện pháp nào hay, quân đội bình thường còn có thể dựa vào quân pháp để áp chế kỷ luật bọn họ, kẻ không phục tùng có thể xử tử hình hoặc quất roi.
Nhưng những người Duy Đa Lợi Á này thì sao?
Ngay cả chết bọn họ còn chẳng sợ chứ nói gì đến quất roi bọn họ?
- --
Thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ, trong đại sảnh Lĩnh Chủ.
Hắc Long Cẩu Đản ngồi xổm trong đại sảnh Lĩnh Chủ, đang dùng móng vuốt mập mạp của nó không ngừng thao tác linh hoạt, trên màn hình máy tính, hiện ra một nhân vật nữ tên Tạp Toa, đang vụng về sửa đao dưới con đường trước tháp phòng ngự.
Trên màn hình của nó hiện ra một dòng chữ màu đỏ: "Bì Thành Nữ Cảnh (Computer): Hôm nay, chính là ngày tận thế của các người".
"Chà, bản lĩnh cô bé này không lớn không nhỏ, tôi xem là đẳng cấp gì nào... Hừ, ngay cả đẳng cấp còn không có!"
Hắc Long Cẩu Đản nói nhỏ, vừa thao tác đóng mở cùng lúc, tốc độ thao tác tay trong nháy mắt đạt tới 750. Sau đó chỉ thấy trên màn hình hiện ra:
(Bạn đã bị đánh chết!)
Phía sau lại còn thả ra Bì Thành Nữ Cảnh đầu hàng.
"Hi!"
Hắc Long Cẩu Đản nhắm mắt lại, đập bàn phím một cái, sau đó động tác chiến thuật ngửa ra sau một cái.
Ngay phía sau, cửa lớn đại sảnh Lĩnh chủ, Hạ Lạc Khắc dẫn theo mèo đen Ba La và vẹt Phỉ Ni Khắc Tư đi đến, Hắc Long Cẩu Đản thuần thục chuyển màn hình, mở lên trang phục vụ khách hàng:
(Đương ngọ: Phục vụ khách hàng?! Chị phục vụ khách hàng à? Vì sao hơn mười phút rồi vẫn không để ý đến tôi!)
Trên màn hình liên tục xuất hiện khung chat của người chơi tên Đương Ngọ.
Hắc Long Cẩu Đản nhanh chóng gõ bàn phím.
"Cẩu Đản, lại phát hiện chuyện gì không bình thường sao?"
Hạ Lạc Khắc đi vào, vốn tiện tay ném mèo bông vào trong rương, sau đó nhìn về phía Cẩu Đản hỏi.
"Không có, tất cả đều vô cùng bình thường."
Hạ Lạc Khắc nghĩ nghĩ, hỏi: "Hắc diễm chi chủ?"
"Đáp lại lời kêu gọi, có gì..."
Hắc Long Cẩu Đản còn chưa nói hết, đã bị Hạ Lạc Khắc giơ tay lên, gõ gõ đầu nó: "Không có gì, thu dọn đồ đạc một chút, chúng ta đi."
"Nhưng công việc của tôi thì làm sao đây?"
"Hôm nay cho cậu nghỉ ngơi một ngày."
Hắc Long Cẩu Đản nhìn qua có vẻ rất không tình nguyện rời khỏi máy tính, nó ngắm máy tính của mình một cái, lại nhìn nhìn Hạ Lạc Khắc xoay người rời đi, nó nhanh chóng chuyển màn hình Liên minh huyền thoại ra, sau đó gõ mấy chữ: "Hắc Diễm Chi Chủ (Hư Không Nữ): Thật xin lỗi, vợ tôi sinh em bé!"
Sau đó tắt máy tính, lê thân hình mập mạp theo sát phía sau Hạ Lạc Khắc.
- --
Trong phòng giám sát thi của Học viện Linh Hồn.
Giáo sư Bạch Thái đang trong phòng giám sát, nhìn hình ảnh trong quả cầu thủy tinh, trong đó có một đội năm người của thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ đến, đang ở bên kia đánh lại một chiến sĩ đầu lâu Dã thú.
Nói là năm người, nhưng thực ra chỉ có một người đang chiến đấu, bốn yêu tinh kia đang ngồi cùng một chỗ nói chuyện phiếm, chỉ có một Dã thú đang chiến đấu với chiến binh đầu lâu kia, hơn nữa hiện tại đã thương tích đầy mình rồi.
Nhưng sau khi trải qua quá trình chiến đấu gian khổ, dã thú nhân kia vẫn xử lý xong chiến binh đầu lâu, đây là chiến binh đầu lâu cuối cùng trong lần tốt nghiệp này.
Sau khi đánh bại chiến binh đầu lâu kia, chính dã thú cũng bị trọng thương nhưng lại không trị liệu cho mình trước, mà đi đến chỗ bốn yêu tinh kia cùng tán gẫu.
Rõ ràng có thể rời khỏi trước đã, nhưng lại không, vết thương nghiêm trọng như vậy nếu cứ tiếp tục kéo dài thì có thể cái mạng nhỏ cũng chẳng còn, mà tình huống như vậy, không phải lần đầu tiên giáo sư Bạch Thái nhìn thấy trong mấy ngày nay.
Lúc giáo sư Bạch Thái đặt bàn tay lên quả cầu thủy tinh, hơn nữa còn đưa vào chút ma lực, rất nhanh liền nghe được tiếng từ trong quả cầu thủy tinh phát ra:
Dã thú: "Bốn ông chủ đã bị đánh hết, ngoại trừ ông chủ đóng gói kia, gói tất cả áo giáp ngực, các trang bị vũ khí khác, đều bán đấu giá, toàn bộ bắt đầu từ một đồng tiền bạc, mỗi lần tăng giá 100 tiền đồng."
Dã thú: "Có cần cái mũ giáp này không?"
Yêu tinh một: "Một đồng tiền bạc!"
Yêu tinh hai: "Một đồng tiền bạc lần một!"
Yêu tinh: "Không tăng giá à? Vậy thì một đồng tiền bạc lần một bán cho ông đấy! Ông chủ qua đây giao dịch."
Việc tiến hành phân bổ trang bị giống như vậy mất chừng 10 phút, con dã thú kia và bốn yêu tinh nhanh chóng hoàn tất cuộc bán đấu giá toàn bộ trang bị, trong đó có bốn món trang bị không ai cần, dã thú tự mình ôm đi rồi.
Dã thú: "Ông chủ, ông hãy thêm bạn WeChat với tôi, lần sau nếu vẫn muốn đánh nữa thì trực tiếp nhắn tin trên WeChat với tôi, tôi sẽ trực tiếp mở một nhóm cho các ông."
Yêu tinh ba: "Đánh rất hiệu suất, WeChat là gì tôi sẽ thêm."
Yêu tinh bốn: "Tôi cũng thêm tôi cũng thêm."
Yêu tinh năm: "Trò chơi này nên nhanh chóng hoàn thiện hệ thống giao tiếp xã hội, tuy chân thật là chuyện tốt, nhưng mỗi lần tìm ông chủ đoàn đều phải đến cửa phụ bản gọi rất lâu thật sự vô cùng phiền phức!"
Yêu tinh một: "Vậy không phải rất tốt sao, tôi cảm thấy không có vấn đề gì cả!"
Năm người vừa cùng đi ra cửa truyền tống, lại vừa trò chuyện, sắc mặt dã thú kia nhìn qua tái nhợt như sắp chết, trên thực tế lúc anh ta sắp bước qua cửa truyền tống cũng đã hấp hối, không nói nổi thành lời, cuối cùng được bốn yêu tinh kia đỡ anh ta ra ngoài.
Một kỳ thi tốt nghiệp phù thủy cứ làm cho người ta dở khóc dở cười như vậy mà kết thúc. Hai sinh viên phù thủy tốt nghiệp ủ rũ quay về, chỉ có giáo sư Bạch Thái cúi đầu trầm mặc không nói.
Những người chơi Vĩnh Hằng Quốc Độ này có tật xấu gì? Có phải vẫn luôn không bình thường như vậy? Nếu không phải vì giáo sư Bồi Căn mất tích, chuyện tốt nghiệp không ai nắm rõ thì giáo sư Bạch Thái vốn không phải nhận nhiệm vụ như vậy, mà hiện tại chỉ mới giám sát cuộc thi tốt nghiệp vài ngày, nhìn thấy đủ loại thao tác thần kỳ, giáo sư Bạch Thái liền hiểu được vì sao nhiều phù thủy tốt nghiệp đều thất bại trong cuộc thi như vậy.
Ngay từ đầu bọn người kia chiến đấu đã không nghe lệnh, hơn nữa còn có đủ loại đạo cụ và vũ khí kỳ lạ cổ quái, nếu có thể thắng được thì mới khiến cho người ta cảm thấy kinh ngạc?
Lại càng không muốn đề cập đến "Kỳ thi tốt nghiệp Học viện Linh Hồn nhất định phải vượt qua" một tháng cập nhật một lần, đó không phải là một mánh gian lận, giáo sư Bạch Thái xem ra quả thực như đang nói đùa, nhưng cẩn thận suy nghĩ cái kia quả thực giống như một mánh gian lận thật!
Ngay lúc giáo sư Bạch Thái định tiếp tục xem trận tiếp theo của cuộc thi tốt nghiệp thì đột nhiên nghe bên ngoài phát ra tiếng động, lúc bà ngẩng đầu lên, vừa hay nhìn thấy Hạ Lạc Khắc dẫn theo thú cưng của mình và tên Hắc Long kia, đứng ở cửa.
"Chào buổi trưa, giáo sư Bạch Thái, giờ này rồi còn chưa ăn cơm sao?"
Hạ Lạc Khắc vừa chào hỏi, vừa đi đến: "Nghe đệ tử nói ngài ở trong này nên tôi liền đến đây, không ngờ giờ này mà ngài vẫn đang làm việc."
"Lĩnh chủ Hạ Lạc Khắc, nếu là chuyện về giáo sư Bồi Căn, tôi cảm thấy ngài hoàn toàn không cần lo lắng, ông ấy có thể là đang giúp đỡ những đệ tử đang gặp khó khăn mà thôi."
Giáo sư Bạch Thái xoa xoa trán mình, nhìn Hạ Lạc Khắc đi tới, có chút đau đầu nói.
"Không, trên thực tế tôi có lý do tin tưởng rằng đây không phải một sự việc bình thường."
Hạ Lạc Khắc nói với giáo sư Bạch Thái.
"Nếu chúng ta không nắm chắc thời gian thì có thể giáo sư Bồi Căn sẽ bị sát hại, không chỉ giáo sư Bồi Căn, mà gặp nguy hiểm còn có đệ tử của ông ấy, học bá."
Hạ Lạc Khắc vừa dứt lời, giáo sư Bạch Thái với vẻ mặt không dám tin nhìn về phía Hạ Lạc Khắc: "Không thể nào..."
"Tôi biết chỉ dựa vào lời nói chắc chắn không cách nào tin tưởng, nhưng trên thực tế tôi đã thu thập tất cả chứng cứ, còn có hình ảnh manh mối mà giáo sư Bồi Căn để lại, đều chứa ở trong này, tôi tin rằng say khi bà xem xong, sẽ tin lời tôi nói thôi."
Hạ Lạc Khắc nói xong, lấy ra một viên đá kim tinh đưa tới.