Game Thủ Mang Tên Thành Phố Dưới Lòng Đất

Chương 447

Editor: Wave Literature

Hạ Lạc Khắc bay lơ lửng trên không trong sân Linh Hồn, một con vẹt đậu trên bờ vai anh.

Phía dưới phù thủy Linh Hồn chiếm hết toàn bộ không gian sân, trong hốc mắt bọn chúng đều tóe ra ánh sáng xám, ma lực đang cùng với từng đợt ma pháp trận lóe lên, nạp năng lượng cho cái hòm khổng lồ xấu xí kia.

"Giết hắn!"

Giáo sư Bạch Thái chỉ vào Hạ Lạc Khắc trên không ra lệnh, những phù thủy vốn đứng yên tại chỗ nhao nhao ngẩng đầu lên, ma lực nhanh chóng bắt đầu tụ lại trên người bọn chúng, ngay cả trên đỉnh đầu Hạ Lạc Khắc, cũng từng đợt sấm sét vang dội mây đen bắt đầu tụ lại.

"Bắt lấy."

Hạ Lạc Khắc hô to một tiếng, sau đó cánh vỗ mạnh, bắt đầu thần tốc trèo lên, lập tức liền biến mất trong đám mây đen.

Sau đó, chính là vô số tia ma pháp bắn từ trong sân về phía đám mây đen, những tia ma pháp này va chạm trong đám mây đen, nổ tung với những màu sắc khác nhau trong đám mây, nhìn qua thật giống như những quả bóng bông đủ mọi màu sắc.

Màn giằng co tấn công như vậy kéo dài khoảng vài phút, sau đó dần ngừng bắn theo lệnh của giáo sư Bạch Thái.

Giáo sư Bạch Thái nheo mắt, nhìn đám mây đen trước mắt, sau khi toàn bộ ma pháp đều ngừng lại, đám mây đen kia vẫn ở bên đó, rất hiển nhiên đám mây đen này là do chính Hạ Lạc Khắc dùng ma pháp tạo thành.

Sau khi ma pháp ngừng tấn công, đám mây đen kia vẫn không có dấu hiệu tan đi, giáo sư Bạch Thái cẩn thận chăm chú quan sát đám mây đen kia, một màu sắc như lửa đốt không ngừng lan tỏa trong đám mây đen.

Cùng với một tiếng hót trong trẻo cao vút, ngọn lửa lập tức tách đám mây đen ra, một con Phượng Hoàng giang cánh, bay ra khỏi đám mây.

Đôi cánh khổng lồ rộng mấy chục thước, sải cánh mở ra, là một mảng lớn lửa trút xuống đám phù thủy trên mặt đất, gần như không chút lưu tình nhấn chìm những học trò phù thủy này trong ngọn lửa.

Tiếng kêu bén nhọn chói tai, ngọn lửa của Phượng Hoàng, thiêu cháy những học trò phù thủy bị điều khiển này, từng mảng lửa lớn, cùng với đôi cánh Phượng Hoàng Phỉ Ni Khắc Tư bay qua, vẩy ở giữa sân.

Nhưng so với số lượng khổng lồ học trò phù thủy kia thì ngọn lửa này có khả năng làm tổn thương chỉ là số ít.

Nhưng ngọn lửa của Phỉ Ni Khắc Tư cũng không lan quá xa, không lâu sau khi ngọn lửa bùng cháy, liền có mảng sương mù màu xám khổng lồ quét tới, bao chặt lên Phỉ Ni Khắc Tư, ngọn lửa của Phỉ Ni Khắc Tư bị đám sương mù xám kia bao bọc, không thể phá ra được, nhìn qua thật giống như một đám tro bụi cháy đang bay lượn giữa không trung.

Hạ Lạc Khắc nhìn qua đám phù thủy phía dưới, muốn tập trung vào phù thủy ma pháp phóng ra đám sương mù xám kia, anh không mất quá nhiều sức lực, liền phát hiện ra phù thủy kia.

Không phải giáo sư Bạch Thái, mà là - - Học Phách!

Trạng thái của Học Phách cũng đã giống như những học trò phù thủy khác, trong hốc mắt có ánh sáng màu xám, anh ta giơ cao hai tay, điều khiển đám sương mù xám kia ngăn cản Phượng Hoàng Phỉ Ni Khắc Tư tấn công.

Hạ Lạc Khắc nâng vị trí mình lên một chút, sau đó vỗ mạnh đôi cánh, lao thẳng về phía phù thủy Học Phách ở phía dưới.

Ngay từ tòa nhà giảng dạy của Học viện Linh Hồn, một mảng Thạch Tượng Quỷ trắng xóa bay đến chỗ Hạ Lạc Khắc, những Thạch Tượng Quỷ đó vươn móng vuốt sắc bén, nghiến răng, vội vã tóm lấy Hạ Lạc Khắc.

Nhưng những Thạch Tượng Quỷ đó không một ai chạm được vào Hạ Lạc Khắc, tất cả đều bị Hạ Lạc Khắc dùng một quyền đập nát vụn.

Nhưng điều này cũng đã ngăn cản Hạ Lạc Khắc đang lao xuống chỗ Học Phách. Mà những Thạch Tượng Quỷ bị đập nát kia cũng không bị hư hại đơn giản như vậy, bọn chúng bắt đầu dần dần lắp ráp hoàn thiện lại những mảnh rải rác khắp nơi, rất nhanh, những mảnh vỡ này liền biến thành một sinh vật hình người có thân hình cao lớn với đôi cánh phía sau rất dài.

Nhìn qua rất giống một pho tượng có cánh do đá tạo thành.

Hơn nữa còn có những mảnh Thạch Tượng Quỷ bị đập nát vẫn không ngừng nhập vào trong pho tượng người khổng lồ kia.

Pho tượng khổng lồ kia vươn nắm đấm về phía Hạ Lạc Khắc, Hạ Lạc Khắc không hề né tránh, cũng giơ quả đấm mình lên, nện về phía nắm đấm lớn hơn mình nhiều lần kia, hai quả đấm va vào nhau, phát xuất tiếng động khủng khiếp, sau đó liền thấy trên nắm đấm của pho tượng xuất hiện chi chít vết nứt như mạng nhện, những vết nứt lớn hơn bắt đầu lan dọc theo cánh tay pho tượng, cơ hồ chỉ trong ba giây, các bộ phận của nắm đấm chống lại Hạ Lạc Khắc kia bắt đầu rời rạc ra, từng tảng đá lớn rơi xuống đám học trò phù thủy vẫn không nhúc nhích phía dưới, trong nháy mắt liền đập vỡ vài tên đầu lâu.

Nhưng pho tượng kia cũng không ngừng hành động, mà tiếp tục múa may vươn một quả đấm khác về phía Hạ Lạc Khắc, hơn nữa trên quả đấm kia, còn dùng ma lực màu xám bao bọc.

Hạ Lạc Khắc hít sâu một hơi, sau đó là một nắm đấm đánh về phía quả đấm của pho tượng đá kia, gần như lúc hai quả đấm vừa mới tiếp xúc, cánh tay pho tượng đã bị sức mạnh trên nắm đấm kia đánh vỡ nát, pho tượng liên tục mất đi hai bộ phận cánh tay lùi về sau, "Ầm" một tiếng tựa vào tòa nhà phía sau, va chạm vào tòa nhà làm những mảnh vụn tòa nhà thưa thớt rơi xuống, đánh ở trên đầu đám học trò phù thủy, những mảnh nhỏ thì không sao, nhưng những mảnh lớn hơn một chút thì trực tiếp đập vỡ vài tên đệ tử phù thủy.

Mà ma pháp trận trên mặt đất cũng bắt đầu lan tràn đến chỗ pho tượng kia, ma lực trên người pho tượng không ngừng lóe ra.

"Hạ Lạc Khắc đại nhân, pho tượng này nhìn qua không giống như những con rối bị sai khiến thông thường, vẫn nên lén tìm người điều khiển nó đi."

Bố Lỗ nói trong đầu Hạ Lạc Khắc.

Bố Lỗ mới vừa nói xong, Hạ Lạc Khắc cũng đã bắt đầu tìm kiếm người có khả năng điều khiển pho tượng này trong đám đệ tử.

Anh nhanh chóng tìm được người điều khiển pho tượng này, đó chính là giáo sư Bồi Căn.

Giáo sư Bồi Căn cũng như những phù thủy khác, trong hốc mắt lóe ra ánh sáng màu xám, đương nhiên, giáo sư Bồi Căn cũng đã bị giáo sư Bạch Thái khống chế.

Về phần phương pháp khống chế bọn họ thì Hạ Lạc Khắc suy đoán có khả năng là ở ma pháp trận khổng lồ phía dưới Học viện Linh Hồn.

"Hạ Lạc Khắc đại nhân, bây giờ chúng ta phải làm gì đây? Chẳng lẽ giết cả Học Phách và giáo sư Bồi Căn sao? Nghĩ như vậy nhưng vì nền hòa bình của thế giới ngầm có lẽ chúng ta vẫn phải làm như vậy."

Bố Lỗ lại nói trong đầu Hạ Lạc Khắc.

"Tuy đều nghị của ông không tồi, nhưng tôi không dễ dàng tìm được sức lao động miễn phí, cũng không thể cứ như vậy mà bị chính tôi xử lý được."

Hạ Lạc Khắc gần như không suy nghĩ, liền bác bỏ đề nghị của Bố Lỗ.

Anh nhìn về phía cửa chính Học viện Linh Hồn, nơi đó có một chút tiếng động khác thường.

Đương nhiên giáo sư Bạch Thái cũng chú ý đến tiếng động này, bà ta quay đầu nhìn quả cầu thủy tinh trong tay mình, hình ảnh trong quả cầu thủy tinh quả thực khiến giáo sư Bạch Thái không dám tưởng tượng.

Đại quân Linh Hồn ban đầu dùng để ngăn cản các người chơi, lúc này đã bị người khổng lồ Cao Đạt quét ngang một mảnh.

Những người chơi này đi theo phía sau Cạo Đạt, dọn dẹp những tên lính đầu lâu còn sót lại.

Cao Đạt của các người chơi trước đó do Vưu Đạt tháo bỏ từng bộ phận máy, sau đó lắp ráp ngay trong hiện trường cứ điểm, bởi vì bộ phận của Cao Đạt là do đại lão Ma Thằng Lý Công thiết kế, trong đó cũng suy xét đến tính tiện lợi của việc tháo gỡ và lắp ráp, hơn nữa việc lắp ráp Cao Đạt đều rất quen thuộc với những người chơi, cho nên bọn họ không phải mất quá nhiều thời gian.

Những phù thủy này chưa từng thấy qua loại vũ khí như vậy? Ban đầu các người chơi có thể hồi sinh không giới hạn cũng đã khiến bọn chúng không thể nào đột phá phòng tuyến rồi, vậy mà bây giờ lại còn có một người cao lớn hơn nữa không thể nào đột phá phòng ngự như Cao Đạt đến, đừng nói đến phòng tuyến, bọn chúng thậm chí còn không giữ được trận địa của chính mình nữa là.

Á Sắt ngồi trong khoang điều khiển Cao Đạt, trước mặt anh ta là một miệng quan sát đơn sơ, nhiệm vụ của anh chính là dùng Cao Đạt để vượt qua hàng phòng thủ từ chính diện, để các người chơi có thể vào Học viện Linh Hồn từ cửa chính.

"Đây là cái thứ gì?"

Giáo sư Bạch Thái không dám tin, lầm bầm lầu bầu hỏi.

Nhưng không ai trả lời vấn đề này của bà ta, Hạ Lạc Khắc vỗ đôi cánh của mình, hai tay khả phiến động một phát của hắn cánh, hai tay đặt cùng một chỗ, ma lực màu trắng bắt đầu hội tụ lại, Hạ Lạc Khắc nhìn pho tượng được bao trùm bởi ký hiệu ma pháp trước mắt.

Lúc ma lực màu trắng tập hợp lại thành một quả cầu sáng, Hạ Lạc Khắc cầm quả cầu sáng trong tay ném về phía pho tượng, quả cầu sáng xẹt qua một quỹ đạo sáng rực, nện vào người pho tượng, trong khoảnh khắc ánh sáng bùng nổ, còn có tiếng vang đinh tai nhức óc, làm cho cả Học viện Linh Hồn đều chấn động theo.

Quả cầu sáng màu trắng nện vào người pho tượng, chấn động khổng lồ giống như một thiên thạch rơi xuống mặt đất, sóng nhiệt phun trào còn có lực tác động đã đẩy pho tượng va vào tòa nhà.

Nhưng cũng chỉ mất vài giây, rất nhanh pho tượng kia đã bị quả cầu sáng khổng lồ hòa tan, ngay cả tòa nhà phía sau cũng bốc hơi theo.

Nổ mạnh lấy quả cầu sáng làm trung tâm, khuếch tán ra xung quanh, quả cầu lửa xuất hiện giữa sân, ma lực khổng lồ quét ngã cả đám học trò phù thủy xung quanh.

Giáo sư Bạch Thái quả thực không thể tin những gì vừa được chứng kiến, bởi vì bà ta cách vụ nổ mạnh một khoảng nhất định, cho nên bà ta không bị thương tích gì quá lớn.

Nhưng thượng vị ác ma có được ma lực như vậy thì trước nay giáo sư Bạch Thái chưa bao giờ thấy qua.

Đương nhiên Hạ Lạc Khắc cũng không thoải mái, sau một phát giải quyết pho tượng, trên mặt anh cũng lộ vẻ mỏi mệt, hơn nữa các người chơi liên tục hồi sinh và sử dụng ma năng pháo, Hạ Lạc Khắc kích động đậu trên tòa nhà bên cạnh, xem ra anh không định tiếp tục chiến đấu rồi.

Nhưng giáo sư Bạch Thái không định cho Hạ Lạc Khắc thỏa mái dễ chịu nghỉ ngơi như vậy, bà ta ra lệnh cho Học Phách và giáo sư Bồi Căn:

"Tiếp tục tấn công, thừa dịp tên thượng vị ác ma kia còn chưa hít thở được!"

Bà ta ra lệnh như vậy.

Nhưng bà ta vừa dứt lời, tòa nhà bên cạnh sân đã bị nện cho xuất hiện một lỗ thủng lớn, phát ra một tiếng vang thật lớn còn có tro bụi bay đầy trời.

Cao Đạt đã hoàn thành bộ trang phục đủ mọi màu sắc, cầm trong tay một thanh kiếm dài khoảng chừng hai ba mươi thước, Cao Đạt kia chỉ dùng một nhát đâm, liền phá hủy tòa nhà Học viện Linh Hồn, phía sau tòa nhà bị sập, là một nhóm người chơi mang theo ánh mắt cuồng nhiệt nhìn phù thủy trong sân.

Xung quanh vẫn có một vài lính đầu lâu muốn đến ngăn cản bọn họ, nhưng đại quân đầu lâu đã bị Cao Đạt và ma năng pháo quét ngang, những đầu lâu rải rác này đã không còn có thể được coi là mối đe dọa nữa rồi.

"Mẹ nó, cũng quá lợi hại rồi đấy, tôi cũng muốn làm Cao Đạt."

"Ma Thằng Lý Công, không cần nói gì nữa, đánh xong trận này, tôi liền muốn về kết hôn với anh, anh cho tôi làm Cao Đạt đi, cầu xin anh đấy."

"Khu Cước Hãn thì dẹp qua một bên đi, em là em gái ngây thơ đây, dây thừng đại lão, em đảm bảo sẽ phục vụ anh đầy đủ, anh giúp em làm Cao Đạt đi."

Một số người chơi đã vây quanh chân Cao Đạt, năn nỉ Ma Thằng Lý Công đạo lão cho cùng trong khoang điều khiển với Á Sắt.

Nhưng Ma Thằng Lý Công đại lão, căn bản không nghe được những người chơi phía dưới đang nói gì, chiều cao của Cao Đạt là mấy chục thước, những người chơi này ở trước mặt Cao Đạt không khác gì những con kiến bình thường khác.

Hơn nữa Cao Đạt lại sử dụng vật liệu đặc biệt, âm thanh bên ngoài hiếm khi bên trong có thể nghe được.

Á Sắt ngồi trong khoang điều khiển, quan sát tình hình cửa Bắc, một đám phù thủy đứng trong sân, một cái hòm khổng lồ xấu xí do xương cốt và máu thịt tạo thành được đặt ngay giữa sân.

Một ma pháp trận khổng lồ ngay dưới chân bọn chúng, không ngừng lóe ra hào quang, cái này nhìn thế nào cũng thấy giống như một nghi thức tà ác, mà Lĩnh chủ của bọn họ, Hạ Lạc Khắc đại nhân, đang an vị trên tòa nhà đối diện, trước mặt Hạ Lạc Khắc, là một cái hố khổng lồ do vụ nổ mạnh tạo thành, đương nhiên nơi này vừa mới trải qua chiến đấu khốc liệt, về phần Phượng Hoàng Phỉ Ni Khắc Tư, không biết đã bay đến chỗ nào rồi.

"Á Sắt, tấn công cái hộp lớn kia đi, tuy tôi không rõ đó là cái gì, nhưng nhìn có vẻ rất trâu, đập vỡ nó, chắc chắn không có vấn đề gì lớn."

Thực ra không cần Ma Thằng Lý Công chỉ huy, Á Sắt cũng đã điều khiển Cao Đạt, đi về phía cái hòm khổng lồ phía trước rồi.

Về phần những phù thủy này, trong mắt bọn chúng, ánh sáng màu xám càng lúc càng chớp lóe hơn, đủ loại ma lực bắt đầu tập hợp trong tay bọn chúng, chùm tia sáng ma lực như mưa bay về phía Cao Đạt mà Á Sắt đang điều khiển, nhưng chùm tia sáng ma lực này, căn bản không có chút tác dụng gì trên người Cao Đạt.

"Hạ Lạc Khắc đại nhân, rốt cuộc ngài dùng vật liệu gì để chế tạo Cao Đạt vậy? Vì sao ma lực không có chút hiệu quả gì với nó?"

Bố Lỗ có chút kinh ngạc hỏi.

"Không có gì, chỉ tốn gần ngàn vạn ma thạch, mua một loại quặng hiếm gần như cách ly khỏi ma lực bao phủ một lớp bên ngoài mà thôi, trước đây tôi còn thấy rất đau lòng, nhưng bây giờ xem hiệu quả còn tốt hơn tưởng tượng của tôi rất nhiều, không ngờ nhanh như vậy đã dùng được rồi."

Hạ Lạc Khắc đứng trên lan can tòa nhà, nhìn Cao Đạt đi qua đám phù thủy đang điên cuồng phóng ma pháp về phía nó, cười nói.

"Ngài thật đúng là nhìn xa trông rộng đấy, Hạ Lạc Khắc đại nhân."

Bố Lỗ vô cùng thích hợp vỗ mông ngựa một cái.

"Tuy cách ly khỏi ma lực, nhưng về phương diện lực phòng ngự lại có khuyết điểm rất lớn, ít nhất nó dễ bị tổn thương hơn cỗ máy đầu tiên, nhưng đối phó với đám đầu lâu này thì vậy là đủ rồi. Bọn chúng cũng không có vũ khí hạng nặng gì."

Hạ Lạc Khắc cười nói.

Nhưng ngay lúc anh vừa mới nói xong, anh nhìn thấy Học Phách bị điều khiển, xé mở một cuốn tranh, trên trục cuốn tranh bị xé, phun trào ra ma lực màu xám, tập hợp trên người Học Phách, nhưng ma lực màu xám này nhanh chóng tách ra thành từng quả bóng nhỏ, hơn nữa bao vây lấy khối vụn khổng lồ của tòa nhà trên mặt đất, ma lực bao vây lấy khối vụn, bay về phía Cao Đạt.

"Á Sắt! Cẩn thận!"

Ma Thằng Lý Công đại lão hô một tiếng, những quả cầu nhỏ đó đã bay tới.

Không cần Ma Thằng Lý Công đại lão nhắc nhở, Á Sắt đều đã nhìn thấy quả cầu sáng bay đến trước mặt, anh ta nhanh chóng làm động tác né nghiêng sang một bên trong khoang điều khiển, Cao Đạt khổng lồ, cũng theo động tác của Á Sắt, đồng thời cũng nghiêng sang một bên, bên cạnh không ít người chơi, thậm chí còn chưa kịp phản ứng, vì Cao Đạt bị Á Sắt điều khiển nên đã đè họ dưới thân, mà các người chơi nhìn thấy vậy, họ không nghĩ rằng mình chết chắc rồi, mà nghĩ trang bị của bọn họ có thể xảy ra chuyện gì hay không, dù sao bị một tên to lớn như vậy nện trúng, trang bị cứng thế nào cũng có thể biến thành một cục sắt, trang bị như vậy còn có thể phục hồi được sao?

Không ít các người chơi đều đã nghĩ như vậy.

Những quả cầu sáng màu xám này vẫn chưa đánh trúng Cao Đạt, mà rơi vào đầu các người chơi phía sau Cao Đạt, ngoài những tổn thương vật lý gây ra với các người chơi bởi những mảnh vụn, còn có ma lực màu xám bao vây lấy họ, sau khi rơi xuống mặt đất hoặc là rơi trên người các người chơi liền gây ra nổ mạnh, liên tiếp những tiếng nổ mạnh, vang lên giữa các người chơi.

"Mẹ nó, mau tìm nơi trú ẩn!"

"Là Học Phách đang tấn công chúng ta sao?"

"Cốt truyện không phải nói chúng ta đến cứu Học Phách sao?"

"Trang bị của một nửa người trong bang hội tôi đều không còn!"

Sau khi nổ mạnh qua đi, các người chơi oán giận la lên, nhưng bọn họ vẫn vô cùng tự giác đi tìm chỗ trú ẩn, bởi vì lo lắng làn sóng tấn công lần hai đến từ Học Phách.

Về phần Á Sắt, sau khi trải qua một động tác nghiêng người né tránh vô cùng chật vật, một tay chống trên mặt đất, sau đó đứng thẳng người lên, Cao Đạt khổng lồ cũng làm động tác như Á Sắt, xông đến thẳng cái hòm xấu xí trước mặt.

Tuy Á Sắt rất muốn trước khi xử lý, khởi xướng tấn công Học Phách, nhưng khoảng cách giữa Học Phách và anh ta thật sự quá xa, hơn nữa bên trong còn nhiều học trò phù thủy như vậy ngăn cản, muốn qua đó thật sự có vẻ không có khả năng.

Bởi vì Á Sắt rất rõ ràng, lực phòng ngự của chính Cao Đạt thật sự không được tốt lắm, ngược lại khả năng chống lại ma lực lại khá cao.

Anh ta bước chân ra, đi về phía cái hòm xấu xí, ven đường dùng thanh kiếm dài khổng lồ, chém ngang đám học trò phù thủy trong phạm vi tấn công, mỗi một đợt kiếm đi, đều quét ngang một mảnh đệ tử phù thủy, tuy những phù thủy này rất có kiến thức về phương diện ma pháp Linh Hồn, nhưng về phương diện phòng thủ và tấn công, thậm chí không bằng một người thú bình thường, thì làm sao có thể ngăn cản được Cao Đạt tấn công?

Nhưng giáo sư Bạch Thái không vì vậy mà cảm thấy đau lòng, bởi vì phù thủy trong sân vẫn còn rất nhiều, mà nghi thức của bà ta, đã tiến hành đến giai đoạn cuối cùng, hiện tại cần phải làm là ngăn cản con quái vật sắt này đến gần cái hòm khổng lồ.

Giáo sư Bạch Thái giơ hai tay lên, xương của những học trò phù thủy bị đập vỡ nhanh chóng dưới ma lực khống chế của giáo sư Bạch Thái, hợp thành một bức tường xương khổng lồ, chắn ngay trước mặt Cao Đạt.

"Ta sẽ không để các người ngăn cản ta, đây là giai đoạn cuối cùng để hồi sinh Kê Đản Hoa đại nhân, toàn bộ thế giới đều đang run rẩy dưới chân Kê Đản Hoa đại nhân, các ngươi cũng không ngoại lệ, tất cả hy sinh đều xứng đáng!"

Giáo sư Bạch Thái nói xong, bà ta xoay người, đi về phía cái hòm khổng lồ xấu xí trước mặt, những xúc tua màu da trong hòm vươn ra, bắt đầu quấn trên người giáo sư Bạch Thái, ma lực trên người đám học trò phù thủy bắt đầu bị ma pháp trận hấp thu càng nhanh hơn, nhưng chỉ có thể như vậy, đương nhiên, ma pháp trận cũng có giới hạn.

Trên gương mặt đầu lâu của giáo sư Bạch Thái, mang theo cuồng nhiệt:

"Kê Đản Hoa đại nhân! Hãy hợp hai chúng ta thành một đi! Hãy để tôi trở thành một mảnh gạch đá cuối cùng trong sự hồi sinh của ngài đi!"

Xúc tua quấn quanh trên người giáo sư Bạch Thái, còn ma lực trên người giáo sư Bạch Thái nhanh chóng bị hấp thụ, không bao lâu sau, bà ta đã bị hấp thụ chỉ còn lại một đống bột phấn, bị ném lên không trung.

Các người chơi nhìn một màn trước mắt, có vài người đã nghĩ tiêu đời rồi, có phải nhiệm vụ sắp thất bại rồi hay không?

Nhưng đợi rất lâu, cũng không thấy cái hòm khổng lồ kia có thay đổi gì, ma pháp trận vẫn đang liều mạng hấp thu sức mạnh của học trò phù thủy, hòm khổng lồ run rẩy, tuy không biết vì cái gì, nhưng các người chơi có thể cảm giác được, sự gấp gáp vội vàng từ trong cái hộp kia biểu hiện ra ngoài.

Loại cảm giác này giống như đang nói:

"Sao ta còn chưa được ăn no?!"

Á Sắt điều khiển Cao Đạt, đã phá được phòng ngự tường xương, anh ta muốn tiến lên, phá hủy cái hòm xấu xí kia, nhưng lúc anh ta vừa đến gần, kiếm trong tay còn chưa kịp chém xuống, toàn thân đã rơi vào chế độ cốt truyện.

Hạ Lạc Khắc vỗ cánh, bay lơ lửng giữa Á Sắt Cao Đạt và cái hòm khổng lồ, anh ôm cánh tay cẩn thận quan sát một lúc:

"Toán học của giáo sư Bạch Thái này hình như không tốt lắm, rõ ràng chưa hoàn tất việc nạp năng lượng, bà ta đã tự hiến tế mình rồi, nếu là tình hình chung, vậy việc hồi sinh Kê Đản Hoa không phải thất bại rồi sao?"

Hạ Lạc Khắc nhìn qua có vẻ bất mãn nói.

"Hạ Lạc Khắc đại nhân, cơ hội vô cùng tốt, chúng ta nhanh chóng phá hủy nghi thức hồi sinh này đi, Ủy ban ác ma và Liên minh thương nhân nhất định sẽ cho chúng ta một số tiền lớn làm phần thưởng, chúng ta có thể mua một trung tâm thành phố ngầm mới, cùng với hàng loạt vật tư và trang bị chiến đấu, tôi đã có thể thấy trước được bức tranh chinh phục thế giới ngầm trong tương lai, bước đầu tiên chinh phục thế giới, chính là bắt đầu từ việc chinh phục Lâm Đông thành!"

Bố Lỗ hưng phấn nói.

Nhưng Hạ Lạc Khắc cũng không trả lời ông ta, mà vỗ cánh, để mình đến gần cái hòm khổng lồ trước mắt.

Xúc tua màu da như cảm nhận được nơi phát ra ma lực đang đến gần, vươn ra thăm dò Hạ Lạc Khắc.

Hạ Lạc Khắc cũng không né tránh, mà giơ tay lên, mặc kệ cho xúc tua màu da kia quấn quanh trên cánh tay mình, ma lực bắt đầu không ngừng bị hấp thụ qua.

"Hạ Lạc Khắc đại nhân?"

Bố Lỗ có chút không thể hiểu nổi hỏi.

"Không có gì, tôi chỉ cảm thấy rằng Kê Đản Hoa này, nhìn bề ngoài, rất cao, nên vô cùng thích hợp làm công cho Thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ của chúng ta, tôi sẽ cho nó một đãi ngộ rất có tiền đồ khiến nó thỏa mãn, đương nhiên điều kiện tiên quyết là, nó phải được hồi sinh đã, cậu nói xem tôi nói có đúng không?"

Hạ Lạc Khắc nhìn cái hòm trước mắt không ngừng lóe ra hào quang nói.

Mà cái hòm trước mắt, sau khi hấp thụ đủ ma lực, toàn bộ xúc tua màu da rụt lại, rất nhanh phát ra một tiếng gào thét đinh tai nhức óc.
Bình Luận (0)
Comment