Editor: Wave Literature
Bên trong đại sảnh lĩnh chủ ở Lâm Đông Thành.
Ni Cổ Lạp Tư thân là lĩnh chủ mới của Lâm Đông Thành đang hưởng thụ bữa sáng.
Quái vật Slime mặc bộ quần áo bảo thủ khác thường cầm một chiếc khay ở trong tay đang gõ gõ cửa.
Hai chân quái vật Slime chụm vào một chỗ, làm ra một động tác gợi cảm rất có lực hấp dẫn.
"Ni Cổ Lạp Tư đại nhân, trà hoa cúc đẫm máu mà ngài muốn đã pha xong."
Quái vật slime nói.
"Sweetheart bé nhỏ của tôi, buổi sáng ít ỏi mỗi ngày tôi mới có thể có được một chút tâm tình tốt vui vẻ."
Ni Cổ Lạp Tư nhìn cái khay trên tay quái vật Slime và nói với ý tứ hàm xúc.
Hai má quái vật Slime không cần xoa cũng đỏ hồng, anh ta giống như hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của Ni Cổ Lạp Tư đang nhìn vào cái khay trong tay nó chứ không phải là nó.
"Ni Cổ Lạp Tư đại nhân, ngài nói như vậy thật sự làm cho tôi cảm thấy thẹn thùng a."
Quái vật Slime nói như vậy, nhưng động tác tiếp theo của anh ta không có một chút thẹn thùng nào hết, ngược lại còn kéo cái cổ áo đang mặc trên người thấp xuống nữa.
"Anh đang nói cái gì? Sweetheart, anh hoàn toàn không cần phải... Cảm thấy thẹn thùng."
Ni Cổ Lạp Tư nói:
"Mau mang trà hoa cúc đẫm máu của tôi lại đây."
Quái vật Slime bước tới phía Ni Cổ Lạp Tư, anh ta lắc lắc cái vòng eo mập mềm mại của mình tới trước mặt Ni Cổ Lạp Tư, đặt nhẹ cái khay ở trong tay lên trên bàn của Ni Cổ Lạp Tư.
Ni Cổ Lạp Tư bưng cốc trà hoa cúc đẫm máu ở trước mặt lên, đặt dưới mũi mình ngửi ngửi, trên mặt mang cho biểu cảm hưởng thụ, anh ta đang muốn nhanh chóng thưởng thức trà sáng tuyệt vời của mình.
Ngay lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Quái vật Slime đứng ở bên cạnh vốn đang muốn nói gì, nhưng lại để ý nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài nên nhanh chóng đứng sang một bên.
Dù sao nơi này là văn phòng của thành chủ, thường xuyên có đủ loại nhân viên tới đây đưa văn kiện hoặc là truyền lại những tin tức vô cùng quan trọng.
Thân là thư ký của thành chủ, có một số việc vẫn cần phải chú ý một chút.
Ni Cổ Lạp Tư đương nhiên cũng nghe thấy âm thanh ở bên ngoài, anh ta nhíu nhíu mày, đặt cốc trà hoa cúc máu trong tay xuống dưới.
Rất nhanh, có một tướng lĩnh dã thú mặc áo giáp đi vào đâu, trong tay anh ta cầm một phong thư màu đỏ còn nguyên niêm phong.
Dã thú kia đi tới trước mặt Ni Cổ Lạp Tư, sau đó đặt bức thư ở trong tay lên bàn của Ni Cổ Lạp Tư.
"Ni Cổ Lạp Tư đại nhân, đây là mật thư có độ cơ mật cao nhất được Liên minh Thương nhân truyền tống lại đây."
Tướng lĩnh dã thú kia nghiêm túc nói.
"Gần đây có sự kiện gì đáng để tôi phải chú ý trị an sao? Hay là lại còn có chuyện gì khác?"
Biểu cảm của Ni Cổ Lạp Tư có vẻ vô cùng nghiêm túc, anh ta buông cốc trà hoa cúc máu trong tay, cầm phong thư trước mặt lên và mở ra.
Sau khi Ni Cổ Lạp Tư đọc xong bức thư, trên mặt lộ ra biểu cảm không thể tin, anh ta chậm rãi đặt bức thư trong tay xuống, nói với tướng lĩnh dã thú trước mặt:
"Mau tập kết bộ đội của anh đi, chỉ huy quân đoàn Cổ Thần, Kê Đản Hoa đã sống lại."
..............................
Số 89757, là một học viên phù thủy sắp tốt nghiệp Học viện Linh Hồn.
Nguyên bản anh ta còn đang tiến hành làm luận văn tốt nghiệp, nhưng trong thời gian nghỉ ngơi đã xảy ra một chuyện làm cho cả đời anh ta cũng khó quên được.
Cả trường học truyền đến tiếng vang thật lớn giống như một trận động đất, bọn họ nguyên bản nghĩ là trường học bị động đất, nhưng đến khi phát hiện ra thân thể mình không hề bị lay động, hơn nữa sau đó có một loại sức lực gì đó như đang chiếm lấy tinh thần mọi người.
Sau đó mọi chuyện giống như một giấc mộng, tuy rằng vô cùng giống như thật, nhưng số 89757 hiểu rất rõ đây chính là sự thật.
Anh ta nghĩ rằng chính mình sẽ không còn được gặp lại cha và mẹ, nhưng lại không ngừng làm ra những chuyện đáng sợ, ví dụ như bị coi giống như một cục pin bị tên quái vật to lớn kia sử dụng, anh ta có thể cảm nhận rõ ràng là ma lực của mình đang bị quái vật kia không ngừng hấp thụ, anh ta không hiểu rõ đó là cái gì nhưng anh ta tuyệt đối không thích loại cảm giác này.
Về phần mấy người chơi nói anh ta đang khống chế mấy cái bộ xương khô để tấn công thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ, không phải chuyện này mỗi ngày đều nói là sẽ được biểu diễn ở buổi tốt nghiệp sao?
Số 89757 nghĩ mình chết chắc rồi, mãi cho đến khi Hạ Lạc Khắc xuất hiện, hơn nữa còn mang theo những dũng sĩ của thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ đến cứu anh ta.
Đầu tiên là anh ta chạy trốn, sau đó anh ta cùng các học sinh khác cùng chạy tới báo cáo chuyện này cho Ủy ban Linh Hồn, còn có Liên mình Thương nhân gần nhất ở Lâm Đông Thành.
Nhưng mà do giáo sư Bạch Thái đã khống chế toàn bộ Học viện Linh Hồn cho nên cửa truyền tống không thể sử dụng ở bên trong Học viện Linh Hồn.
Bọn họ không có cách nào nên phải đào tẩu trước đã.
Số 89757 chỉ có thể cùng các học sinh khác của Học viện Linh Hồn tìm một địa điểm ở bên ngoài học viện và núp vào.
Ngay lúc bọn họ đang run rẩy chờ đợi cứu viện, chính là lúc mà Kê Đản Hoa và giáo sư Bạch Thái muốn đuổi theo bọn họ thì đột nhiên sư phụ của bọn họ xuất hiện.
Ngay lúc các sư phụ xuất hiện không bao lâu liền phát hiện chỗ cửa truyền tống có một ít khác thường.
Lúc bọn họ tính toán đi xem thử một chút, xem cửa truyền tống có thể sử dụng được không, bỗng nhiên có một nhóm binh sĩ đầy đủ vũ khí đột nhiên xuất hiện từ bên trong.
"Các người là học viên của Học viện Linh Hồn sao?"
Dẫn đầu nhóm binh sĩ nhìn thấy bọn họ đang ẩn nấp ở xung quanh, anh ta lớn tiếng hỏi bọn họ đồng thời giơ súng ở trong tay mình lên.
"Đừng bắn chúng tôi, chúng tôi đều là học viên của Học viện Linh Hồn!"
Có một giáo sư của Học viện Linh Hồn lớn tiếng nói.
"Chúng tôi là đội canh gác đến từ Liên minh Thương nhân trung ương, chúng tôi nhận được báo cáo Kê Đản Hoa sống lại !"
Dã thú nhóm vũ trang hạng nặng của Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc nói.
"Kê Đản Hoa ở trong đình viện, mấy người phải cẩn thận, ông ta giống như đã sống lại, người của thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ đang chiến đấu với ông ta."
Giáo sư lớn tiếng nói.
"Thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ?"
Dã thú đứng đầu sửng sốt một chút, nhưng anh ta vẫn nhanh chóng ra lệnh cho thuộc hạ của mình mau lẹ tổ chức lại đội hình như đã huấn luyện đẩy vào bên trong sân trường Học viện Linh Hồn.
Tùy ý nhìn cũng có thể thấy dấu vết đổ vỡ của mấy tòa nhà, còn có mấy bộ xương khô chất đống ở khắp nơi, đây đều là những bộ xương khô đã bị người chơi đánh tan tác.
"Thật sự là chiến đấu thảm thiết a!"
Mấy chiến sĩ dã thú chuẩn bị tiếng vào bên trong nói.
"Vì sao không có thi thể của người thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ?"
Trong đó có một chiến sĩ dã thú hỏi như vậy, đúng như lời anh ta nói, mấy chiến sĩ dã thú đến từ Liên minh Thương nhân cũng không nhìn thấy thi thể của người thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ, bọn họ giống như là không bị thương vong gì cả, nhưng dấu vết chiến đấu thì quả thật là có tồn tại.
Trong đó có một chiến sĩ dã thú rút ra điếu thuốc lá lớn ra, phun khói từ trong miệng ra, sau đó, vô cùng lão đạo nói:"Mấy người có thể đều là từ tổng bộ tới, không có qua lại gì với các dũng sĩ của thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ trước, tôi đến từ Lâm Đông Thành, tôi từng nhiều lần liên hệ với bọn họ, cho dù bọn họ có chiến đấu kiểu gì cũng sẽ không để lại thi thể của bạn bè, tuy rằng tôi không biết bọn họ làm như thế nào, nhưng hình như trong mỗi lần chiến đấu, bọn họ đều thu thập lại thi thể của bạn bè mình."
Chiến sĩ dã thú này nói xong, đã có mấy chiến sĩ dã thú khác biểu cảm nghiêm nghị hẳn lên.
Dù sao ở trên một chiến trường khắc nghiệt như vậy, còn không quên thi thể của bạn bè mình, cái chết như vật không phải người bộ đội nào cũng có được.
Khó trách bọn họ ở tổng bộ vẫn thường xuyên nghe nói dũng sĩ của thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ là đoàn quân cường hãn nhất ở cả phương bắc thành phố ngầm.
"Sốc lại tinh thần thôi, mấy người, chúng ta sắp đối mặt với chỉ huy quân đần cổ thần trong truyền thuyết, hiện tại không cần nghĩ đến những chuyện khác, chúng ta chuyên tâm đối phó tình huống trước mắt đã."
Chỉ huy đội dã thú nói như vậy với thuộc hạ của mình.
Mấy phù thủy học viện nhìn đội canh gác đến từ Liên minh Thương nhân trung ương rời đi, rất nhanh lại có mấy nhân viên nữa đi ra từ cửa truyền tống, bọn họ có một số mặc chế phục màu lam, còn một số mặc áo trắng dài.
Những người này đều là đến từ đội cứu viện của Lâm Đông Thành.
"Các người và sư phụ mấy người chính là người báo cáo tin tức của Học viện Linh hồn đúng không? Chúng tôi đã cố gắng đả thông cửa truyền tống trước đó nhưng vẫn không thể tiến vào, mau rời khỏi bằng cái này đi, tới Lâm Đông Thành tị nạn trước, chúng ta tôi sẽ xử lý nhanh chóng phần cứu viện, còn có cả phục vụ chữa bệnh."
Một đế quân mặc áo trắng dài nói như thế, trên quần áo anh ta có một nhãn tên, viết [Bệnh viện trung tâm chắc chắn phải chết].
"Được cứu rồi, chúng ta rốt cuộc cũng được cứu rồi!"
"Thật tốt quá, mau đưa tôi tới bệnh viện đi, tôi cảm thấy tôi sắp không xong rồi."
Mấy người này hô lên.
"Cái gì mà không xong rồi, anh không thoải mái chỗ nào sao?"
Người mặc áo trắng nghe thấy mấy người nói sắp không xong rồi, bật người vẻ mặt lo lắng và hỏi han quan tâm.
"Tôi cảm thấy xương cốt toàn thân đều đau nhức, không có khí lực."
Có học viên nói như vậy.
"Vậy thật nghiêm trọng a, tôi lập tức liên hệ với tổng bộ bệnh viện, khai thông con đường khẩn cấp cho mọi người, sau khi mọi người tới bệnh viện sẽ lập tức tiến hành giải phẫu, yên tâm, các ngươi tuyệt đối không có việc gì, tử thần sẽ không mang các người đi! Bệnh viện trung tâm chắc chắn phải chết của chúng tôi am hiểu nhất chính là đối đầu với tử thần, không có tử thần nào có thể cướp đi người bệnh trên tay chúng tôi!"
Nhóm giáo sư và người Học viện Linh Hồn nghe thấy nhân viên cứu viện của bệnh viện ở Lâm Đông Thành nói như vậy thì bọn họ đều yên tâm, lộ ra nụ cười vui mừng.
........................
Dưới sự trợ giúp của nhân viên cứu viện Lâm Đông Thành, nhóm giáo sư và học viên của Học viện Linh Hồn đã thoát khỏi hiểm cảnh, thành viên nhóm đội canh gác đến từ Liên minh Thương nhân trung ương cũng đã tiến vào bên trong đình viện Học Viện Linh Hồn.
Khi bọn họ đi qua hành lang thật dài, lúc đi tới chỗ phòng học, bọn họ phát hiện có một số hiện tượng khả nghi, ví dụ như mấy thứ bàn ghế, bục giảng linh tinh của Học viện Linh Hồn đều biến mất không thấy đâu.
Ngoài mấy phương tiện dạy học, còn có một số tài liệu ma pháp và mấy sản phẩm khác ở trong phòng thí nghiệm cũng đều từ từ biến mất không thấy, thật giống như bị người nào đó cướp sạch.
"Nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Sau khi liên tục điều tra vài phòng học và phòng thí nghiệm, phát hiện đều có tình huống giống như vậy, đội viên nhóm canh gác trung ương nghi hoặc hỏi.
"Tôi không biết, nhưng chúng ta phải cẩn thận, tất cả nơi này đều rất kỳ quái."Đội trưởng đội canh gác trung ương nói.
Ngay sau đó đội trưởng đội canh gác trung ương nghe thấy tiếng vang khả nghi, hình như là một tiểu đội tầm mười người đang di chuyển.
Anh ta vội vàng làm động tác tay nhắc các đội viện phía sau chuẩn bị chú ý an toàn, mấy người đội viên phía sau đã trải qua huấn luyện nhanh chóng hiểu rõ ý của đội trưởng, hơn nữa dựa theo huấn luyện, chiếm cứ địa hình có lợi, bắt đầu quan sát phía trước phòng học.
Có một đội viên thật cẩn thận ngồi thấp xuống đất, thân thể từ từ di chuyển.
Trên trán anh ta đầy mồ hôi vì khẩn trương, dù sao mục tiêu của bọn họ là đánh bại chỉ huy quân đoàn cổ thần, chỉ một chút sai lầm thôi là cũng có thể chết ở đây.
Trong đầu anh ta hiện lên hình ảnh đứa nhỏ mới sinh, còn có người vợ đang mang thai và mẹ già của anh ta ở nhà.
Tuy rằng anh ta rất nhớ người nhà, hơn nữa cũng sợ chết, nhưng anh ta cũng không lùi bước, mà là tiếp tục dán vào vách tường, di chuyển dần ra phía trước phòng học, nơi phát ra tiếng vang.
Điều gì làm cho anh ta dũng cảm như thế, là sự trung thành đối với Liên minh Thương nhân, hay là nguyện vọng bảo vệ hòa bình của thế giới này?
Không phải bần cùng.
Khi anh ta đi đến trước cửa sổ phòng học, anh ta nghe thất có tiếng nói chuyện ở bên trong, còn có tiếng di chuyển bàn:
"Oa, như vậy cũng là lừa dối nha, sau khi đánh xong boss sao cái gì cũng chưa hiện ra a?"
"Đây cũng là chuyện rất bình thường, lúc trước cũng có rất nhiều boss cũng không ra trang bị."
"Nhưng lần này boss khó như vậy, thậm chí ngay cả Cao Đạt của chúng ta cũng nổ mạnh vì đánh ông ta, phải trả giá lớn như vậy mà không có trang bị gì, thật sự là không thể chấp nhận a."
"Anh đừng nói nữa, tôi thấy lúc Cao Đạt bị nổ, hình như là lão Hạ vô cùng thương tâm a."
"Anh không nghĩ là Lão Hạ lại thương tâm vì Cao Đạt đấy chứ?"
"Không có khả năng, lão Hạ khẳng định là thương tâm vì Bồi Căn chết, dù sao trong nội dung cốt truyện là Lão Hạ tẩy trắng cho Bồi Căn, vừa mới tẩy trắng đã chết , là tôi thì tôi cũng thương tâm."
"Nhưng rõ ràng là tôi nhìn thấy Lão Hạ ngẩn người khi nhìn Cao Đạt vỡ thành mảnh nhỏ nha."
"Đó không phải là đối với mảnh vỡ của Cao Đạt, đó là ngẩn người trước thi thể của Kê Đản Hoa, anh ngẫm lại xem nếu không phải bởi vì Kê Đản Hoa, Bồi Căn cũng sẽ không chết, anh ta khẳng định là bởi vì sau khi xử lý cừu địch, cho nên cảm thấy nội tâm trống rỗng, nhất định là như vậy."
"Anh nói như vậy hình như cũng có lý."
"Các người có thể đừng nghiền ngẫm ý nghĩ của NPC nhàm chán như vậy được không, chúng ta hiện tại mau đem mấy cái vật dụng này đi, bàn hay gì đó đều dỡ xuống, tấm ván gỗ cũng có thể bán lấy tiền. Nhanh chóng lên một chút được chứ?"
Sau khi nói những lời này, trong phòng học không còn có tiếng nói chuyện, mà lại đang vùi đầu làm việc, chiến sĩ dã thú đang tựa bên cửa sổ chậm rãi ngẩng đầu nhìn vào trong cửa sổ, anh ta nhìn thấy có khoảng tầm 20 dã thú, địa tinh, yêu tinh còn có kobold, bọn họ đang không ngừng khuân vác đồ đạc trong phòng học.
Đây là bị ép buộc hay sao? Hay là muốn hòa giải với Kê Đản Hoa kia, chiến sĩ dã thú nghi hoặc đoán.
Anh ta không hành động thiếu suy nghĩ, mà rất nhanh phản hồi tới mấy người bên cạnh để họ đi báo lại tất cả tình hình ở đây với đội trưởng.
Ngay lúc anh ta nói xong, mấy dã thú từng có liên lạc với người của thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ nhanh chóng hỏi:
"Có phải trên đỉnh đầu bọn họ đều có những ký tự kỳ quái không?"
"Đúng vậy, làm sao mà anh biết?"
"Đội trưởng, đó là dũng sĩ của thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ, bọn họ không phải kẻ địch."
Dã thú đầy kinh nghiệm kia nói với đội trưởng của anh ta.
Đội trưởng đội canh gác trung ương xác nhận lại với anh ta, sau khi xác nhận, anh ta ra lệnh cho đội viên của anh ta cẩn thận đi tới phòng học kia, tuy rằng đội viên của anh ta nói đó là dũng sĩ của thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ, nhưng trong hoàn cảnh như thế này, chuyện gì cũng có thể phát sinh, nói không chừng đó là bẫy của quân địch ngụy trang.
Thân là đội trưởng đội canh gác, anh ta nhất định phải đối phụ trách an toàn sinh mạng cho các đội viên của mình, cho nên cẩn thận cũng không sai.
Mấy chiến sĩ dã thú rất nhanh vây quanh cả phòng học.
Sau đó đội trưởng ra lệnh, tất cả chiến sĩ dã thú đột nhập vào qua cửa và cả cửa sổ, hơn nữa trước tiên giơ lên súng ở tỏng tay lên, nhắm ngay những người chơi đang khuân vác đồ đạc.
Mấy người chơi ngây ngẩn cả người, hoàn toàn thật không ngờ thế nhưng ở phía sau còn có mấy dã thú với trang bị hoàn mỹ xuất hiện ở trong này, biểu tình bọn họ đuổi dần hưng phấn lên.
"Mẹ nó, đây nhất định là phúc lợi đi!"
"Chẳng lẽ là chúng ta gặp kỳ ngộ? Nếu ở trong này có nhiều trang bị như vậy, trời ạ."
"Đánh không lại nha, bằng không chúng ta mau chạy đi gọi người đi, bằng không này mấy quái vật đều chạy mất, sẽ không còn trang bị."
Đội trưởng nghe không hiểu mấy người chơi này đang nói cái gì?
Nhưng anh ta có thể thấy chính là, mấy người chơi này cũng không có xông lên tấn công bọn họ hay là có địch ý rõ ràng.
Trên thực tế là có mấy người chơi cũng muốn tấn công họ, nhưng là khi bọn họ nhắm vào vũ khí này đó, đến từ chiến sĩ dã thú của Liên minh Thương Nhân nên ở trong đầu bọn họ liền có thông báo của hệ thống.
[ Thật xin lỗi, đây là đơn vị tốt, ngài không thể công kích ]
Thông báo nêu lên như vậy.
"Chúng tôi là đội canh gác đến từ Liên minh Thương nhân, các ngươi là người của thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ sao? Nếu đúng vậy, xin cho thấy thân phận của mọi người, không cần có gì ngộ thương!"
Đội trưởng đội canh gác trung ương nói như vậy hô, nhưng anh ta vẫn không thả lỏng cảnh giới của chính mình.
"Đúng vậy, chúng tôi là dũng sĩ của thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ, chúng tôi vừa mới cứu thế giới, các người là vội tới khu vực nhiệm vụ của chúng tôi sao? Hay là cho thưởng cho chúng tôi, bất luận là cái gì cũng tốt."
Có một người chơi nhanh chóng đi tới nói, những người chơi bên cạnh giữ chặt anh ta, sau đó nói.:
"Anh có thể rụt rè một chút không, chú ý trong trò chơi này của chúng ta chính là phải nhập vai, anh trực tiếp nói với đối phương như vậy, nhiệm vụ kỳ ngộ cũng bị anh dọa đến không còn nữa!"
"Đúng vậy đúng vậy, anh có thể từ từ được không, chúng ta làm từng bước."
Mấy người chơi nói như vậy.
Đội trưởng đội canh gác vẫn không hiểu bọn họ nói gì, nhưng nhìn qua những người này quả thật không giống như là người của Kê Đản Hoa.
Xem ra giống như lời chiến sĩ dã thú kia nói, những người này là người chơi của thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ.
"Tình hình chiến đấu thế nào? Các người ở trong này làm gì? Chúng tôi là tới trợ giúp các người."
Đội trưởng dã thú hạ vũ khí trong tay mình xuống nói với những người chơi của thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ trước mặt.
"Chúng tôi đánh xong rồi, anh tới trợ giúp chúng tôi?"
Có một người chơi nhanh chóng nói.
Đội trưởng dã thú nghe người chơi nói mà ngây ngẩn cả người, vô luận nghĩ thế nào cũng có thể thấy câu trả lời này làm cho người ta cảm thấy xấu hổ.
Ngay phía sau, có một người chơi đẩy anh ta ra, sau đó nói với đội trưởng dã thú.
"Đừng như vậy, anh như vậy căn bản là không có nhiệm vụ để cho anh làm, nhìn tôi đây. Đội trưởng dã thú tôn kính, xin chào, tôi là hội trưởng công hội gió thổi xùy xùy của thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ, chúng tôi đang chấp hành nhiệm vụ thanh lọc của lĩnh chủ Hạ Lạc Khắc bản bố, cả Học viện Linh Hồn đều đã bị ô nhiễm, cần thay đổi triệt để hoàn toàn, không cần hiểu lầm, chúng tôi tuyệt đối không phải là đang cướp bóc Học viện Linh Hồn. Nếu có cái gì cần chúng tôi trợ giúp, ngài chỉ cần nói, ngài có muốn gặp lĩnh chủ của chúng tôi không."
"Vậy thật tốt quá, nếu các người có thể mang nhóm của tôi đi gặp lĩnh chủ của mấy người."
Đội trưởng dã thú nghĩ nghĩ rồi nói:"Thật có lỗi, chúng ta đến chậm, để cho mấy người tự chiến đấu lâu như vậy, nhưng hình như là cửa truyền tống xảy ra vấn đề, mãi đến vừa rồi mới khôi phục."
"Không sao cả, chúng tôi có thể hiểu được."
Người chơi kia cười nói:
"Như vậy chúng ta đã định rồi, tôi mang mấy người đi gặp lĩnh chủ của chúng tôi, vậy thưởng đâu?"
Thưởng? Đội trưởng dã thú sửng sốt một chút.
"Người thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ làm gì cũng đều cần có thưởng, chút điểm ma thạch hay là trang bị và vân vân đều có thể."
Dã thú đứng ở bên cạnh đội trưởng nói.