Một trận gợn sóng qua đi thì mọi người trong tràng đều nhìn Phạm Thiên với ánh mắt lửa nóng.
Tạo nghệ trận đạo cao siêu cộng thêm tu vi nhất tinh Võ Vương lộ ra trước mắt thì mọi người không khó để suy đoán ra thân phận của Phạm Thiên.
Hứa Bình cũng không thừa nước đục thả câu mà rất sảng khoái giới thiệu thân phận của hắn.
Khi mọi người nghe Hứa Bình chính miệng nói ra Phạm Thiên là ngũ giai Trận Vương thì ngay lập tức mọi người đều muốn tới lôi kéo làm quen.
Đương nhiên là chỉ có những đại nhân vật mới được tới gần Phạm Thiên còn đám người của tiểu gia tộc chỉ có thể đứng từ xa nhìn.
Từng vị tai to mặt lớn tới tỏ vẻ thân thiết làm quen với Phạm Thiên. Đặc biệt trong đó còn có một vị lão nhân mặt mũi hồng hào da thịt không có quá nhiều nếp nhăn đi tới khiến cho những người khác phải tự động tránh đường.
Hứa Bình chủ động lên tiếng giới thiệu lão nhân này cho Phạm Thiên:
- Phạm đại sư, đây là Lâm Mặc Lâm đại sư, hắn là một vị ngũ giai Đan Vương nay là môn chủ của Thiên Dược Môn.
Phạm Thiên nghe được thân phận của lão giả này thì liền thoáng nhìn ra phía sau hắn thì thấy Bạch Nhã Tịnh đang ngoan ngoãn đứng ở đó. Thì ra lần này nàng là theo chân sư phụ mình tới Hoàng Tinh Thành.
Lâm Mặc
Đẳng cấp: 56
Phạm Thiên không chút nào chậm chễ mà chắp tay hành lễ. Lâm Mặc không chỉ là lục tinh Võ Vương, ngũ giai Luyện Đan Sư mà còn là môn chủ của một trong Phong Lan cửu tông là Thiên Dược Môn thì thân phận vượt xa một phân hội trưởng như Hứa Bình.
- Lâm đại sư khỏe!
Lâm Mặc tươi cười gật đầu đáp:
- Phạm đại sư không cần khách khí, đại sư còn trẻ mà đã có thành tựu như vậy thật đáng làm người ngưỡng mộ…
Phạm Thiên cùng Lâm Mặc khách khí nói chuyện vài câu thì bỗng thấy Bạch Nhã Tịnh đang dùng ánh mắt vô cùng tò mò nhìn mình.
Bị Phạm Thiên phát hiện thì Bạch Nhã Tinh liền đỏ mặt khẽ cúi đầu. Nàng có một loại khí chất thanh nhã giống như liên hoa khiến cho người nào nhìn vào cũng sẽ sinh ra hảo cảm, và Phạm Thiên cũng không phải ngoại lệ.
Giao lưu hội được tiến hành để cho đám tiểu bối có thể tiến hành giao lưu còn như Hứa Bình thì ở đây ngoại trừ Phạm Thiên đâu có kẻ nào có thể cùng hắn luận bàn trận đạo? Vì thế nên Hứa Bình chủ yếu chỉ cùng một Phạm Thiên và Lâm Mặc vui vẻ trò chuyện.
Giao lưu hội diễn ra tới buổi chiều sau đó thì do Hứa Bình tuyên bố bế mạc và mọi người liền giải tán.
Sau khi đưa tiễn Lâm Mặc và Phạm Thiên thì Hứa Bình mới thu lại vẻ mặt tươi cười và khẽ nhìn Hồ Hỉ Văn đang như bé ngoan đứng ở bên cạnh.
- Mau theo ta về!
Hồ Hi Văn ngoan ngoãn đi theo phía sau Hứa Bình lên tới tầng thứ năm của Trận Pháp Sư công hội sau đó tỏ vẻ hối lỗi nhìn Hứa Bình đang ngồi trước mặt mình.
- Ngươi đã biết mình sai ở đâu chưa?
Hồ Hi Văn cúi đầu đáp:
- Bẩm sư phụ, lần này ta sai chính là đã hành động quá lỗ mãng, còn chưa hiểu rõ tình hình đã đưa ra quyết định.
Hứa Bình nhẹ gật đầu sau đó thì mới nói:
- Loại trận pháp mà Phạm đại sư vẽ ra hôm nay, ngươi có nhận ra nó là trận pháp nào không?
Hồ Hi Văn suy nghĩ một hồi lâu sau đó mới lắc đầu đáp:
- Đồ nhi kiến thức nông cạn không thể nhận ra được.
Hứa Bình từ từ đứng dậy nói:
- Trận pháp mà Phạm đại sư triển lộ ra, dù không trọn vẹn, nhưng chính là thất giai Truyền Tống Trận…
Hứa Bình vừa nói vậy thì Hồ Hi Văn liền biến sắc. Không đợi nàng lên tiếng hắn đã thở dài nói tiếp:
- Loại trận pháp này ta cũng chỉ là thấy được nhắc qua trên một bộ cổ tịch mà hoàn toàn không có thông tin cụ thể. Có thể ở tuổi trẻ như vậy trở thành ngũ giai Trận Vương lại biết thất giai Truyền Tống Trận thì sư phụ của hắn ít nhất phải là một vị thất giai Trận Tông.
Hồ Hi Văn toàn thân run lên không dám ngẩng đầu lên nhìn sư phụ mình mà chỉ lẳng lặng lắng nghe.
- Văn nhi… sư phụ dạy ngươi trận pháp chi đạo, càng trọng yếu hơn chính là dạy đạo lý sinh tồn trong thế giới nhược nhục cường thực này. Ta nghĩ chắc hẳn ngươi đã biết mình cần phải làm gì rồi chứ?
Hồ Hi Văn lúc này mới nghẹn giọng đáp:
- Đồ nhi… minh bạch… ta sẽ tới gặp Phạm đại sư để… tạ tội…
Hứa Bình tới gần dùng tay nhẹ xoa mái tóc của Hồ Hi Văn nói:
- Văn nhi, sư phụ cũng là không nhẫn tâm nhưng ngươi biết trận pháp tông sư có ý nghĩa thế nào. Chúng ta thân ở hoàng triều không thể đắc tội với những người đó được.
……
Phạm Thiên trên đường trở về khách điếm thì cũng không quá để tâm tới hành động Hồ Hi Văn. Mặc dù việc nàng làm khiến hắn không vui nhưng cũng không thể vì vậy mà trừng phạt nàng chứ?
Phạm Thiên thứ nhất là không rảnh rỗi thứ hai là Hồ Hi Văn còn chưa quan trọng đến mức hắn phải quá mức để tâm đến.
Nhưng nhiều khi kẻ ở trên chưa hề nói gì lại khiến cho những kẻ bên dưới lo lắng hoảng sợ đến mức tìm đủ mọi cách để làm hài lòng kẻ đó.
Phạm Thiên cũng không biết nội dung cuộc trò chuyện giữa Hứa Bình và Hồ Hi Văn. Lúc này hắn đang tiến hành kiểm kê lại tài sản của mình.
Ngày mai đấu giá hội sẽ bắt đầu diễn ra nên Phạm Thiên cần chuẩn bị trước tài chính bởi vì ngoại trừ Huyết Phách San Hô còn có một vài thứ khiến hắn hứng thú.
Phạm Thiên rời khỏi Tiêu Dao đảo cũng đã được gần nửa tháng rồi, hắn thông qua kênh chat bang phái* và biết được mấy tòa Linh Thực Lâu trong mười ngày nay thu lãi gần 800 vạn linh thạch hạ phẩm.
(bang phái đương nhiên phải có kênh chat riêng rồi:v. Chỉ có những người được duyệt quyền như chúng nữ thì mới có thể sử dụng được)
Phạm Thiên để Triệu Mẫn đem số linh thạch này nộp vào Bảo Khố Phòng sau đó hắn ở bên này liền có thể lấy ra sử dụng mà không cần phải quay trở về một chuyến.
Trong tay Phạm Thiên lúc này đã có khoảng 1000 vạn linh thạch hạ phẩm, hắn thấy như vậy cũng đã gần đủ rồi.
Có được tài chính sung túc thì ngày hôm sau Phạm Thiên liền bắt đầu khởi hành để đi tham gia đấu giá hội.
Hắn đã từng tham gia loại đại hình đấu giá hội này một lần nhưng khi đó trong túi chỉ có chút tài sản không đáng kể nên chỉ có thể ngồi mở mang tầm mắt. Lần này hắn có thể vung tay đấu giá rồi.
Phạm Thiên lần này tài cao gan lớn thì không cần thiết phải mặc áo bào đen gì đó để ngụy trang. Dù sao cảnh giới nhất tinh Võ Vương của hắn còn đang bày ở đây thì cần gì phải lo ngại kẻ nào để ý tới mình cơ chứ?
Còn đối với Võ Vương cường giả thì mặc áo bào đen làm gì, ngươi cho rằng thần thức của họ để chơi sao?
Chỉ cần thần thức quét qua một cái thì toàn thân cao thấp béo gầy liền bị lộ sạch nên có che giấu cũng vô dụng.
Phạm Thiên liền đi tới gian "khách quý" của mình, hắn đã bỏ tới 1000 linh thạch thì được an bài ở một phòng riêng biệt trên cao. Dù không phải loại cao cấp nhất dành cho đại nhân vật nhưng Phạm Thiên cũng không ghét bỏ.
Dù sao cũng chỉ ngồi một lát thôi, ngồi đâu cũng vậy cả.
Phạm Thiên ngồi trên ghế bọc da yêu thú rất mềm mại nhìn xuống dưới đài chủ tọa thông qua tấm kính một chiều ở trước mặt thì thấy một vị lão giả đang đứng ở trên đài cao.
Tại loại đại hình đấu giá hội này thường những kẻ chủ tọa sẽ là một người có uy vọng nếu không rất khó trấn áp toàn trường.
Chỉ có những đấu giá hội cấp thấp mới dùng mỹ nữ tới chủ tọa để làm thủ đoạn câu dẫn khách nhân mà thôi.
Phạm Thiên đến vừa đúng lúc, hắn mới lên tới phòng khách quý ngồi một lát thì đấu giá hội đã bắt đầu. Vị lão giả kia bắt đầu để cho người mang lên từng loại vật phẩm đấu giá lên giới thiệu rồi để cho mọi người trả giá.
Những vật phẩm mở màn hầu hết chỉ là Hoàng Cấp nên không thể gợi lên hứng thú của Phạm Thiên nhưng vẫn có rất nhiều người thay nhau trả giá. Những gian khách quý khác ngồi trên cao cũng mang theo ý tưởng giống Phạm Thiên nên không có một ai tham gia tranh đoạt vật phẩm bên dưới cả.
Chỉ khi những vật phẩm Huyền Cấp được mang ra thì không khí mới bắt đầu trở nên nóng nảy hơn.
Chỉ thấy lão giả chủ trì chỉ vào một cây đao được đặt trên đài nói:
- Đao này danh Huyền Phong, là Huyền Cấp hạ phẩm linh khí trung tinh phẩm bảo đao, vô cùng sắc bén từng đao như huyền phong tới lui không một tiếng động lấy mạng người trong vô hình, vô cùng đáng sợ. Giá khởi điểm của Huyền Phong Đao là 5 vạn linh thạch hạ phẩm, mỗi lần tăng giá không thể thấp hơn 2000 linh thạch hạ phẩm…
Vật phẩm Huyền Cấp đầu tiên lại là một thanh tinh phẩm Huyền Cấp hạ phẩm bảo đao thì liền khiến cho mọi người vô cùng hưng phấn, có không ít người ở trong phòng khách quý cũng không nhịn được mà bắt đầu tham gia đấu giá.
- ------☆☆☆☆-------