Gần Gũi Quá Mức

Chương 17


Cơ mà nghĩ lại thì cũng không phải là không có khả năng, thằng nhóc này lên giường ghê gớm đến mức đó cơ mà, không giống trai tân mới được phá thân lần đầu chút nào.

Huống hồ gì cậu ấy cũng từng nói cha mẹ đã không còn, làm gì có ai lo lắng quản thúc đâu, đáng lý ra hoàn cảnh sống phải túng quẫn lắm mới đúng.

Nhưng nhìn những bộ đồ mà Văn Sở Dự mặc, cùng những thứ mà cậu ấy dùng, cùng với cả căn hộ này thì có thể thấy người này không phải là dạng thiếu tiền, thế tiền ở đâu mà ra đây?
Đang học cấp ba thì làm sao có công việc có thu nhập cao được, thế thì chỉ có một việc duy nhất thôi: làm trai bao.

Băn khoăn ghê, tôi tắt nước, bắt đầu chắp cánh cho trí tưởng tượng bay xa hơn nữa.

Làm trai bao thì phải biết cách làm cho phú bà vui vẻ, thảo nào cậu ấy cười đẹp như vậy.

Văn Sở Dự làm trai bao rồi.

Tan học thì tôi còn phải ngồi vào bàn học hành ải chỉa cho tới nửa đêm, cậu ấy thì lại đi bar bay lắc với phú bà.
Hơn nữa lúc làm với tôi thì không đeo bao, dùng thằng em đã hầu hạ cho biết bao nhiêu người để đâm tôi, cố tình chứ gì.

Tôi dùng một chân đá cửa phòng tắm ra.

Trước khi ra khỏi nhà tắm, tôi đã mở ngăn tủ bên cạnh bồn rửa tay của Văn Sở Dự ra, lấy ra một lưỡi dao cạo rồi cầm nó trong tay mình.

Không vì lý do gì cả, Văn ca quá đẹp trai, lúc nào cũng thu hút ong bướm, tôi phải để lại một dấu ấn nào đó trên gương mặt kia mới được, để cho người khác vừa nhìn đã biết đây là con ghệ của tôi;
Hoặc cũng có một biện pháp khác nguyên thủy hơn, là đấm cho cái mặt đó sưng phù lên, để cậu ấy không còn gì để mà đi trêu hoa ghẹo bướm nữa.


Văn Sở Dự bị tôi trói gô lại, vẫn còn nằm chỏng chơ nhìn trần nhà, mãi đến khi tôi đi đến bên cạnh, cậu ấy mới tỉnh táo lại rồi nhìn tôi bằng một ánh mắt thật dịu dàng.

Tôi chỉ nhìn cậu ấy chằm chằm mà không hó hé tiếng nào.

Cậu ấy cười rộ lên trông thật đẹp, có phải cậu ấy đã dùng nụ cười này để dụ những phú bà kia nhét tiền vào quần xì của mình không nhỉ?
"Có chuyện gì vậy?" Văn Sở Dự phát hiện ra tôi đang bất ổn, thế là vội giãy giụa muốn đứng dậy, băng vải quấn trên người cậu ấy cũng tuột ra, cậu ấy dần lấy lại sự tự do.

"Không sao cả, nhớ cậu." Tôi không muốn để cậu ấy được tự do hoạt động, tôi muốn cậu ấy cũng phải "tiếp" tôi, thế là tôi đưa tay đỡ vai người kia, đè cậu ấy xuống trở lại rồi chậm rãi cúi xuống, hôn mổ lên đôi môi của Văn Sở Dự.

Cậu ấy vẫn cười, hơn nữa còn cười một cách ngọt ngào hơn lúc nãy, đúng là dân chơi có thâm niên mà.

Tôi bực, thế là bèn đưa tay che lại một nửa khuôn mặt của người kia, không cho cậu ấy cười, cũng không cho cậu ấy thở.

Mà người này vẫn cứ tưởng là tôi đang đùa, sau một ánh mắt khó hiểu, cậu ấy đưa đầu lưỡi nóng ướt ra liếm vào lòng bàn tay tôi, cảm giác ngứa ran kì lạ lập tức truyền đi khắp cánh tay tôi.
Tôi bị hành động lấy lòng đầy hạ lưu này chọc giận, thô lỗ bịt miệng cùng mũi của Văn Sở Dự lại, cậu ấy cố gắng hít thở, nhưng lại không hít được chút không khí nào cả.

Đánh cho cái mặt đẹp này sưng lên là người này sẽ không thể đi thu hút ong bướm nữa, rồi lại để lại dấu vết trên đó để chứng mình rằng người này giờ đã thuộc riêng về một mình tôi.

Tôi thật sự rất muốn làm thế, nhưng lý trí của tôi lại cho tôi biết rằng đó là điều không thể.

Cậu ấy là bạn cùng bàn, cũng là người yêu của tôi, tôi có thể ăn hiếp cậu ấy, nhưng không được quá đáng, nếu không đó sẽ là bạo lực gia bình, như thế là sai.


Tôi chỉ đơn giản là siết chặt bàn tay đang cầm lưỡi dao cạo kia lại thành một nắm đấm rồi đấm vào bụng Văn Sở Dự.

Lưỡi dao rất bén, lòng bàn tay tôi bắt đầu cảm nhận được sự nóng ướt, máu nóng bắt đầy chảy ra ngoài, tôi cố ý không nhẹ tay, lúc nắm đấm vung tới, cậu ấy đau, tôi lại càng đau.

Nỗi đau khi rách da khiến tôi ngây ngẩn, sức lực của tôi không mạnh như Văn Sở Dự, cậu ấy chớp lấy cơ hội đó mà thoát khỏi sự kiềm hãm của tôi rồi túm lấy gáy tôi, đè tôi xuống sàn nhà.

"Cậu điên rồi à?" Cậu ấy thở hổn hển, gần như là rống lên.
Cậu ấy đã thiếu oxy rất lâu, hét xong mấy chữ cuối còn bị sặc vài cái nữa chứ, vừa buồn cười lại vừa đáng yêu.
Tôi cười, nhưng vết thương trên tay đúng là đau vãi cả linh hồn, cái mông bị chịch cũng đau nữa, thế là tôi vừa cười vừa khóc, nhưng cũng không hẳn là vì thấy đau nên mới khóc.

Tôi nói tớ không điên, người điên là cậu ấy, còn trẻ mà đã đi bán thân, bị phú bà bao nuôi, chịch người khác rồi chuyển qua chịch tớ mà còn không đeo bao nữa.
"Phú bà gì cơ? Con mẹ nó ăn nói hàm hồ gì vậy......!Dm, tay cậu bị sao đấy."
Văn Sở Dự kéo tôi lên, cầm bàn tay đang đẫm máu của tôi rồi bẻ từng ngón tay của tôi ra.

Lúc cậu ấy đang chuẩn bị lấy lưỡi dao cạo trong lòng bàn tay tôi ra, tôi bỗng siết chặt các ngón tay của mình lại, thế là ngón tay của cậu ấy và lưỡi dao trong tay đều bị tôi nắm lấy, tay của cậu ấy cũng bị cắt, hai đứa tôi cùng nhau đổ máu.

"Văn ca, đau không?"
"......!Cũng tạm."
Tôi tiếp tục siết chặt tay, máu chảy ra từ kẽ hở của các ngón tay.

"Như này thì sao?"

"Đau.

Cục cưng, buông ra."
"Rõ là cậu không đau, cậu lừa tớ."
"Đúng vậy, tớ lừa cậu.

Buông tay ra, bởi vì cậu sẽ đau."
"Nếu cậu hứa với tớ chuyện này, tớ sẽ buông tay."
"Chuyện gì."
"Đừng đi làm trai bao nữa."
Văn Sở Dự nhìn tôi bằng ánh mắt ngạc nhiên, nhưng cậu ấy không đồng ý.

Chẳng lẽ cậu ấy định từ bỏ tình yêu để đến với sự nghiệp sao?
Sau vài giây im lặng, cậu ấy bắt đầu cười nắc nẻ, không khác gì tiếng gà mái kêu, the thé nghe mà đinh cả tai.
Tôi trừng người kia, mà cậu ấy lại đưa tay nhéo má tôi.

"Trong mắt cậu thì tớ là trai bao à? Ai bao tớ, cậu hả? Nhưng cậu chưa bo tiền cho tớ bao giờ luôn đó cục cưng ơi."
Tôi lại xấu hổ, nhưng vẫn cố gắng mạnh miệng: "Nếu cậu muốn thì tớ sẽ bo."
"Thiếu gia ơi, thôi đừng.

Tớ biết cậu giàu đến rửng mỡ, ngày nào cũng đi đốt tiền, nhưng tớ cũng đâu có thiếu tiền đâu, tài sản mà gia đình tớ để lại đủ để tớ ăn no chờ chết cho đến tận kiếp sau."
"Ồ, tớ hiểu rồi, chắc có lẽ cậu nói tớ là trai bao để gián tiếp khen ngợi kỹ thuật của tớ đúng không? Tớ cảm thấy cục cưng nhà tớ cũng không thua kém là mấy, lúc nãy còn biết nhét dương v*t vào miệng tớ cơ mà, y hệt mấy lão khách làng chơi tới ức hiếp bé trai tân chưa hiểu sự đời là tớ vậy đó."
Cậu ấy lại mở tay tôi ra, bắt tôi phải ném lưỡi dao kia xuống, miệng vết thương dữ tợn kia lộ ra, Văn Sở Dự run lên một cái.
Cậu ấy hỏi tôi sao lại phải cắt tay mình như thế, tôi nói tôi quên lý do rồi, Văn Sở Dự không vui, hôn tôi rồi bắt tôi nói thật.
Tôi đuối lý, đành phải phất cờ trắng đầu hàng rồi nói vì tôi muốn khắc tên mình lên gương mặt của cậu ấy.


Văn Sở Dự kinh ngạc: "Cầm dao rạch lên, cậu làm được sao?"
Tôi hừ một cái rồi nói, thì tớ cũng không nỡ, thế nên mới nắm nó trong tay đó thôi.

"Hình như cậu rất thích việc để lại dấu vết trên người tớ, sở thích này quá biến thái, phải trị thôi."
"Cậu nói đúng rồi đấy."
Đúng thật là tôi rất có chấp niệm với việc để lại dấu ấn trên người cậu ấy, nhưng đó không phải là một đam mê.

Tôi chỉ cho rằng —— trên một cuốn sách nào đó, nếu có tên của tôi ghi lên trên bìa của nó, thì nó sẽ là cuốn sách thuộc về tôi, thế thì nếu tên của tôi cũng được viết trên người Văn Sở Dự, thì người này cũng sẽ thuộc về tôi rồi.

Tôi không muốn nói ra điều đó với cậu ấy, vì nó cứ bị làm sao ấy, tôi xấu hổ không dám mở miệng, mà giải thích thì lại quá dong dài, tôi lười.

Thấy tôi không hề mở miệng nói chuyện, Văn Sở Dự liền bắt đầu xử lý miệng vết thương cho tôi, tuy không quá chuyên nghiệp nhưng cũng không tới mức vụng về, chắc là do có kinh nghiệm từ những lần tự băng bó cho bản thân đây mà.

Vừa cúi đầu quấn gạc cho tôi, Văn Sở Dự vừa ngập ngừng nói: "Nếu cậu thích, tớ sẽ nhờ người thiết kế một hình xăm có tên cậu rồi xăm lên người."
Tôi nhíu mày, nói không cần, đừng xăm.

Cậu ấy có chút thất vọng, hỏi tôi tại sao lại thế.

Tôi thật sự không muốn nói cho cậu ấy biết lý do, vì lý do đó ngu chết đi được, không khác gì mấy nhóc con ấu trĩ tuổi mới lớn cả.
Nhưng nhìn thấy vẻ mặt đầy tủi thân của người yêu nhà mình, tôi lại cảm thấy không đành lòng.

Châm chước thật lâu, tôi hạ quyết tâm nói ra nỗi lòng của mình, dù gì thì người ấu trĩ hơn cả tôi cũng đang có mặt tại nơi đây, còn sợ cái gì nữa chứ.

Tôi nói với Văn Sở Dự: "Hình xăm là do người khác làm, không phải do tớ làm, thế nên tớ không thích."
- --------------- HẾT --------------.

Bình Luận (0)
Comment