Gần Thêm Chút Nữa Là Mất Kiểm Soát

Chương 1

Nặn đất, gọt giũa cả buổi sáng, tay Mạnh Đường mỏi đến mức hoài nghi nhân sinh.

Cô ngẩng đầu thả lỏng hai giây thì bị giáo sư ghé sát vào làm cho giật mình.

Mạnh Đường quệt bùn vào tạp dề, cười bẽn lẽn: “Thầy ạ.”

“Ừm,” giáo sư đưa cho cô một tờ giấy, “Tuần sau bắt đầu học phần mới, em sang bên viện Thể thao tìm một người đến làm mẫu, đây là thông tin của cậu ấy.”

“Dạ?” Mạnh Đường hơi há miệng, có chút bất ngờ và cả vài phần không tình nguyện, “Là em ạ?”

Lớp Điêu khắc 2 có tổng cộng 17 người, cô là kiểu người hướng nội trong số những người hướng nội, giao tiếp với bạn học và thầy cô rất hạn chế, không ngờ lại bị phân công nhiệm vụ này.

“Trong quá trình sáng tác, tượng đất có thể điều chỉnh bất cứ lúc nào, nhưng sự im lặng của em sẽ khiến sai lầm bị đóng khung.”

Mạnh Đường mím môi, biết giáo sư cảm thấy cô quá hướng nội.

Cô đưa tay nhận tờ giấy, trên đó viết “Ngụy Xuyên, lớp Huấn luyện Vận động 1”, phía sau còn kèm theo phương thức liên lạc.

Ngụy Xuyên, cái tên này Mạnh Đường có biết.

Cậu ta học lớp chuyên sâu bóng rổ của ngành Huấn luyện, là chủ lực của đội bóng rổ trường, cũng là cầu thủ của giải CUBAL.

(CUBAL là tên viết tắt của Giải Bóng rổ Hiệp hội Đại học Trung Quốc (tiếng Anh: Chinese University Basketball Association League).)

Nhưng trong ấn tượng của Mạnh Đường, cậu ta chỉ là một tên ngốc nghếch tứ chi phát triển.

Hồi khai giảng năm nhất, cô đến trường một mình, hành lý rất nhiều, đàn chị đón cô đã tùy tiện kéo một người lại giúp cô bê chăn nệm.

Người đó chính là Ngụy Xuyên.

Lúc lên lầu, vali quá nặng, cô và đàn chị phải cùng nhau khiêng.

Ngụy Xuyên thấy thế liền một tay giật phăng lấy.

Mạnh Đường ngại để cậu ta bê hết một mình nhưng Ngụy Xuyên lại cười híp mắt: “Chút trọng lượng này tính là gì.”

Vừa dứt lời, “rầm” một tiếng, chiếc vali bị cậu ta va vào lan can ở góc cua, vỡ tan tành.

Vali của cô đã dùng nhiều năm, đồ đạc lỉnh kỉnh lăn lóc ra ngoài, Ngụy Xuyên theo phản xạ đưa tay vớt, kết quả lại vớt trúng chiếc áo lót trắng tinh của cô.

Dây áo mảnh mai vắt vẻo trong lòng bàn tay to lớn của cậu ta, Mạnh Đường chỉ hận không thể chui xuống đất.

Sau đó Ngụy Xuyên nhờ đàn chị mua đền cho cô một chiếc vali mới, hai người cũng không còn liên lạc gì.

Ăn cơm xong về ký túc xá, Mạnh Đường tắm rửa, giặt sạch quần áo dính bùn đất, sau đó lề mề lưu số điện thoại của Ngụy Xuyên.

Cô hít sâu một hơi rồi gọi đi nhưng không ai nghe máy.

Mạnh Đường làm mặt khổ sở, chẳng lẽ chiều nay phải đến nhà thi đấu tìm người?

 

Cô gục đầu xuống bàn, khó xử muốn chết, nhưng khổ nỗi chiều nay là giờ sáng tác tự do, hoàn toàn có thời gian.

Mạnh Đường đợi mấy tiếng đồng hồ mà Ngụy Xuyên vẫn không gọi lại.

Khoảng ba giờ chiều, cô chậm chạp đeo balo ra khỏi cửa. Nhà thi đấu bóng rổ cách tòa nhà ký túc nữ số 19 không xa lắm.

Vào cửa chính, trên sân bóng có hai nhóm người đang tập luyện, ở ghế dự bị bên cạnh lác đác vài người ngồi xem.

Mạnh Đường nép vào ven tường, có nam sinh nhìn thấy cô liền chạy tới.

“Bạn học, bọn mình đang tập luyện.”

Mạnh Đường vội xin lỗi: “Ngại quá, mình tìm Ngụy Xuyên, có thể cho mình đợi ở đây không?”

Cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị từ chối, nào ngờ người kia quay đầu lại hét lớn: “Anh Xuyên, có em gái tìm nè!”

Bóng rổ rơi xuống đất, các nam sinh trên sân tập đều đồng loạt nhìn sang.

Mạnh Đường nín thở, cố kìm nén ý định bỏ chạy, đón nhận những ánh mắt dò xét.

Trong đám đông, Ngụy Xuyên thực sự rất nổi bật.

So với một năm trước không thay đổi mấy, dáng người cao lớn, mày kiếm mắt sáng, khi nhìn qua không cười, ánh mắt đè xuống, cơ bắp toàn thân căng chặt, trông rất hung dữ.

“Ái chà…” Có người kéo dài giọng trêu chọc, “Em gái này là ai đây? Không phải bạn gái mới của anh đấy chứ?”

“Cút đi, trêu chọc cái gì.”

Ngụy Xuyên nén hơi th* d*c cười mắng một câu, quệt mồ hôi trên mặt, chút hung dữ đó tan biến hết trong ý cười nơi khóe mắt.

Cậu ta có mắt mí lót, khi cười lộ răng, đôi mắt cong cong, nụ cười lại mang theo hai phần ngọt ngào.

Người còn chưa đến gần cậu ta đã hỏi với sang: “Cậu tìm tôi à?”

Mạnh Đường khẽ nói: “Tôi ở lớp Điêu khắc 2, giáo sư Từ bảo tôi đến tìm cậu, tuần sau chúng tôi…”

“Nói to lên chút, lí nha lí nhí một câu cũng chả nghe thấy.” Ngụy Xuyên kẹp quả bóng rổ bên hông, thân hình cao lớn chặn trước mặt cô.

Hơi thở nóng hổi ập vào mặt khiến Mạnh Đường lùi lại một bước, cô ngẩng đầu, hơi nâng cao âm lượng: “Giáo sư Từ khoa Điêu khắc bảo tôi đến tìm cậu.”

Ngụy Xuyên va phải đôi mắt màu nhạt trong veo.

Cô gái trước mặt có dung mạo thanh lãnh dịu dàng, nói chuyện cũng nhẹ nhàng như không chạm đất.

Ánh mắt mang theo vẻ ngây thơ không vướng bụi trần.

Cậu ta vô thức hạ giọng nhẹ nhàng theo: “Chẳng phải tôi từ chối ông ấy rồi sao?”

“Hả?” Mạnh Đường sững sờ, “Không phải đã thống nhất rồi sao?”

Ngụy Xuyên nhướng mày, bỗng nhiên cười quái dị một tiếng: “Tôi đùa bảo thầy ấy hãy kêu học sinh xinh đẹp nhất của mình đến tìm tôi, thế mà thầy ấy tin thật.”

Mạnh Đường: “…”

“Tôi không rảnh đâu, tìm người khác đi.” Ngụy Xuyên hơi hất cằm, vẻ mặt có chút kiêu ngạo, giọng điệu lại qua loa, “Ra cửa rẽ trái, khoa Giáo dục Thể chất tóm bừa cũng được một nắm.”

Nói xong, cậu ta xoay người ném quả bóng rổ đi: “Tập tiếp.”

Mạnh Đường cuống lên, theo phản xạ kéo lấy cánh tay cậu ta: “Đợi đã.”

“… Nắm tay rồi, nắm tay rồi kìa.”

Đám con trai đang khoác vai bá cổ xem kịch hay bắt đầu hò reo, chẳng thèm hạ thấp giọng, nghe là biết cố ý.

Ánh mắt Ngụy Xuyên rơi xuống những ngón tay đang nắm chặt cánh tay mình: “Ăn vạ tôi đấy à?”

Mạnh Đường xấu hổ, vội buông tay ra: “Nhưng người khác không được, người giáo sư bảo tôi tìm là cậu.”

Ngụy Xuyên khoanh tay cúi người, nhìn vào mắt Mạnh Đường, trêu chọc: “Bạn học xinh đẹp nhất khoa Điêu khắc ơi, tôi thật sự không có thời gian.”

Vòng loại cơ sở giải CUBAL sắp đến rồi, ngoài giờ học ra cậu đều dùng thời gian để tập luyện.

Mạnh Đường còn định nói gì đó thì một tiếng còi chói tai vang lên cắt ngang lời cô.

“Thằng nhãi ranh kia, lười biếng cái gì đấy?”

Tiếng gầm suýt chút nữa lật tung trần nhà thi đấu, Mạnh Đường chán nản quay về ký túc xá.

Các bạn cùng phòng học xong hai tiết cũng đã về.

“Sao mặt cậu bí xị thế kia?”

Người nói là Tạ Linh Âm, cô ấy cùng Thạch Lam, Dương Khả đều thuộc khoa Sơn dầu.

Năm nhất, vì vấn đề điều phối ký túc xá nên Mạnh Đường chuyển vào phòng này.

Do chương trình học của Mạnh Đường khác với ba người họ nên dù quan hệ khá tốt nhưng không thân thiết như các phòng khác.

“Không có gì.” Mạnh Đường vốn không thích làm phiền người khác.

“Tối mai có trận đấu bóng rổ giữa khoa Giáo dục Thể chất và khoa Huấn luyện Vận động.” Thạch Lam cầm điện thoại quay đầu lại, “Đi xem không?”

“Đi đi đi, có Ngụy Xuyên đấy.” Dương Khả là người đầu tiên tán thành, “Biết đâu bạn cùng phòng của cậu ấy là Hứa Hạc Thanh cũng ở đó.”

Mạnh Đường âm thầm dỏng tai lên nghe.

Thạch Lam phàn nàn: “Thế rốt cuộc cậu xem Ngụy Xuyên hay xem Hứa Hạc Thanh?”

Dương Khả: “Mình là người lớn rồi, chọn cả hai được không?”

“Mơ đi cưng.” Thạch Lam cà khịa một câu, sau đó hỏi Tạ Linh Âm và Mạnh Đường: “Hai cậu đi không?”

“Đi.”

Hai người đồng thanh đáp.

Nghe thấy giọng Mạnh Đường, ba người kia đều sững sờ.

Mạnh Đường: “… Sao thế?”

“Trước đây rủ cậu có bao giờ đi đâu,” Tạ Linh Âm nói, “Lần này đổi tính rồi?”

Mạnh Đường chỉ cười cười, trong lòng lại khổ sở.

Giáo sư bảo cô thứ Hai phải dẫn người mẫu đến, dù thế nào tối mai cũng phải thuyết phục Ngụy Xuyên đồng ý mới được.

Hoàn toàn là “bắt vịt lên giàn”, Mạnh Đường còn chẳng có quyền từ chối.

Hơn nữa… có thể Hứa Hạc Thanh cũng ở đó.

Trận đấu diễn ra lúc bảy giờ tối tại sân bóng rổ ngoài trời. Khi Mạnh Đường và bạn cùng phòng đến nơi, xung quanh sân bóng đã chật ních người.

Ngụy Xuyên mặc áo đấu màu trắng số 27 tiến vào sân. Trong làn sóng hò reo, Mạnh Đường đã nhìn thấy Hứa Hạc Thanh.

Bình Luận (0)
Comment