Phòng họp dần trống người, Ngụy Xuyên vẫn im lặng hồi lâu, cũng không nhường đường cho Mạnh Đường.
Mạnh Đường cuối cùng như không chịu nổi nữa, ngước mắt hỏi: “Cậu không đi à?”
“Cuối cùng cũng chịu nói chuyện với tôi rồi?” Ngụy Xuyên cười khẽ, “Tưởng là định không thèm để ý đến tôi mãi chứ.”
Mạnh Đường nói: “Vẫn phải để ý chứ, nếu không công việc tuyên truyền sắp tới khó mà tiến hành.”
“…” Ngụy Xuyên nghẹn lời.
Cậu kéo ghế ra, đi đến trước mặt Mạnh Đường, nói: “Tôi bận tập luyện, chỉ có thể tranh thủ thời gian nhắn tin cho cậu, nhưng cậu đều không trả lời.”
Mạnh Đường tránh ánh mắt cậu: “Tôi cũng bận.”
“Tôi biết, tôi chỉ muốn hỏi cậu một câu.” Ngụy Xuyên nghiêng người về phía trước, “Câu nói hôm đó của cậu tôi đã nghĩ rất lâu nhưng không hiểu ý cậu, cậu có thể nói rõ cho tôi biết không?”
Sự bốc đồng lúc đó khiến Mạnh Đường hối hận mất hai ngày.
Bắt cô tự phân tích bản thân… còn khó hơn lên trời.
“Cậu cứ coi như không nghe thấy đi.”
“Nhưng tôi nghe thấy rồi.” Ngụy Xuyên nói, “Đừng để tôi đoán nữa, tôi cũng không có ý gì khác, chỉ muốn biết đêm đó cậu muốn bày tỏ điều gì.”
Phòng họp dần trống người, Ngụy Xuyên vẫn im lặng hồi lâu, cũng không nhường đường cho Mạnh Đường.
Mạnh Đường cuối cùng như không chịu nổi nữa, ngước mắt hỏi: “Cậu không đi à?”
“Cuối cùng cũng chịu nói chuyện với tôi rồi?” Ngụy Xuyên cười khẽ, “Tưởng là định không thèm để ý đến tôi mãi chứ.”
Mạnh Đường nói: “Vẫn phải để ý chứ, nếu không công việc tuyên truyền sắp tới khó mà tiến hành.”
“…” Ngụy Xuyên nghẹn lời.
Cậu kéo ghế ra, đi đến trước mặt Mạnh Đường, nói: “Tôi bận tập luyện, chỉ có thể tranh thủ thời gian nhắn tin cho cậu, nhưng cậu đều không trả lời.”
Mạnh Đường tránh ánh mắt cậu: “Tôi cũng bận.”
“Tôi biết, tôi chỉ muốn hỏi cậu một câu.” Ngụy Xuyên nghiêng người về phía trước, “Câu nói hôm đó của cậu tôi đã nghĩ rất lâu nhưng không hiểu ý cậu, cậu có thể nói rõ cho tôi biết không?”
Sự bốc đồng lúc đó khiến Mạnh Đường hối hận mất hai ngày.
Bắt cô tự phân tích bản thân… còn khó hơn lên trời.
“Cậu cứ coi như không nghe thấy đi.”
“Nhưng tôi nghe thấy rồi.” Ngụy Xuyên nói, “Đừng để tôi đoán nữa, tôi cũng không có ý gì khác, chỉ muốn biết đêm đó cậu muốn bày tỏ điều gì.”
Phòng họp dần trống người, Ngụy Xuyên vẫn im lặng hồi lâu, cũng không nhường đường cho Mạnh Đường.
Mạnh Đường cuối cùng như không chịu nổi nữa, ngước mắt hỏi: “Cậu không đi à?”
“Cuối cùng cũng chịu nói chuyện với tôi rồi?” Ngụy Xuyên cười khẽ, “Tưởng là định không thèm để ý đến tôi mãi chứ.”
Mạnh Đường nói: “Vẫn phải để ý chứ, nếu không công việc tuyên truyền sắp tới khó mà tiến hành.”
“…” Ngụy Xuyên nghẹn lời.
Cậu kéo ghế ra, đi đến trước mặt Mạnh Đường, nói: “Tôi bận tập luyện, chỉ có thể tranh thủ thời gian nhắn tin cho cậu, nhưng cậu đều không trả lời.”
Mạnh Đường tránh ánh mắt cậu: “Tôi cũng bận.”
“Tôi biết, tôi chỉ muốn hỏi cậu một câu.” Ngụy Xuyên nghiêng người về phía trước, “Câu nói hôm đó của cậu tôi đã nghĩ rất lâu nhưng không hiểu ý cậu, cậu có thể nói rõ cho tôi biết không?”
Sự bốc đồng lúc đó khiến Mạnh Đường hối hận mất hai ngày.
Bắt cô tự phân tích bản thân… còn khó hơn lên trời.
“Cậu cứ coi như không nghe thấy đi.”
“Nhưng tôi nghe thấy rồi.” Ngụy Xuyên nói, “Đừng để tôi đoán nữa, tôi cũng không có ý gì khác, chỉ muốn biết đêm đó cậu muốn bày tỏ điều gì.”
Phòng họp dần trống người, Ngụy Xuyên vẫn im lặng hồi lâu, cũng không nhường đường cho Mạnh Đường.
Mạnh Đường cuối cùng như không chịu nổi nữa, ngước mắt hỏi: “Cậu không đi à?”
“Cuối cùng cũng chịu nói chuyện với tôi rồi?” Ngụy Xuyên cười khẽ, “Tưởng là định không thèm để ý đến tôi mãi chứ.”
Mạnh Đường nói: “Vẫn phải để ý chứ, nếu không công việc tuyên truyền sắp tới khó mà tiến hành.”
“…” Ngụy Xuyên nghẹn lời.
Cậu kéo ghế ra, đi đến trước mặt Mạnh Đường, nói: “Tôi bận tập luyện, chỉ có thể tranh thủ thời gian nhắn tin cho cậu, nhưng cậu đều không trả lời.”
Mạnh Đường tránh ánh mắt cậu: “Tôi cũng bận.”
“Tôi biết, tôi chỉ muốn hỏi cậu một câu.” Ngụy Xuyên nghiêng người về phía trước, “Câu nói hôm đó của cậu tôi đã nghĩ rất lâu nhưng không hiểu ý cậu, cậu có thể nói rõ cho tôi biết không?”
Sự bốc đồng lúc đó khiến Mạnh Đường hối hận mất hai ngày.
Bắt cô tự phân tích bản thân… còn khó hơn lên trời.
“Cậu cứ coi như không nghe thấy đi.”
“Nhưng tôi nghe thấy rồi.” Ngụy Xuyên nói, “Đừng để tôi đoán nữa, tôi cũng không có ý gì khác, chỉ muốn biết đêm đó cậu muốn bày tỏ điều gì.”
Phòng họp dần trống người, Ngụy Xuyên vẫn im lặng hồi lâu, cũng không nhường đường cho Mạnh Đường.
Mạnh Đường cuối cùng như không chịu nổi nữa, ngước mắt hỏi: “Cậu không đi à?”
“Cuối cùng cũng chịu nói chuyện với tôi rồi?” Ngụy Xuyên cười khẽ, “Tưởng là định không thèm để ý đến tôi mãi chứ.”
Mạnh Đường nói: “Vẫn phải để ý chứ, nếu không công việc tuyên truyền sắp tới khó mà tiến hành.”
“…” Ngụy Xuyên nghẹn lời.
Cậu kéo ghế ra, đi đến trước mặt Mạnh Đường, nói: “Tôi bận tập luyện, chỉ có thể tranh thủ thời gian nhắn tin cho cậu, nhưng cậu đều không trả lời.”
Mạnh Đường tránh ánh mắt cậu: “Tôi cũng bận.”
“Tôi biết, tôi chỉ muốn hỏi cậu một câu.” Ngụy Xuyên nghiêng người về phía trước, “Câu nói hôm đó của cậu tôi đã nghĩ rất lâu nhưng không hiểu ý cậu, cậu có thể nói rõ cho tôi biết không?”
Sự bốc đồng lúc đó khiến Mạnh Đường hối hận mất hai ngày.
Bắt cô tự phân tích bản thân… còn khó hơn lên trời.
“Cậu cứ coi như không nghe thấy đi.”
“Nhưng tôi nghe thấy rồi.” Ngụy Xuyên nói, “Đừng để tôi đoán nữa, tôi cũng không có ý gì khác, chỉ muốn biết đêm đó cậu muốn bày tỏ điều gì.”
Phòng họp dần trống người, Ngụy Xuyên vẫn im lặng hồi lâu, cũng không nhường đường cho Mạnh Đường.
Mạnh Đường cuối cùng như không chịu nổi nữa, ngước mắt hỏi: “Cậu không đi à?”
“Cuối cùng cũng chịu nói chuyện với tôi rồi?” Ngụy Xuyên cười khẽ, “Tưởng là định không thèm để ý đến tôi mãi chứ.”
Mạnh Đường nói: “Vẫn phải để ý chứ, nếu không công việc tuyên truyền sắp tới khó mà tiến hành.”
“…” Ngụy Xuyên nghẹn lời.
Cậu kéo ghế ra, đi đến trước mặt Mạnh Đường, nói: “Tôi bận tập luyện, chỉ có thể tranh thủ thời gian nhắn tin cho cậu, nhưng cậu đều không trả lời.”
Mạnh Đường tránh ánh mắt cậu: “Tôi cũng bận.”
“Tôi biết, tôi chỉ muốn hỏi cậu một câu.” Ngụy Xuyên nghiêng người về phía trước, “Câu nói hôm đó của cậu tôi đã nghĩ rất lâu nhưng không hiểu ý cậu, cậu có thể nói rõ cho tôi biết không?”
Sự bốc đồng lúc đó khiến Mạnh Đường hối hận mất hai ngày.
Bắt cô tự phân tích bản thân… còn khó hơn lên trời.
“Cậu cứ coi như không nghe thấy đi.”
“Nhưng tôi nghe thấy rồi.” Ngụy Xuyên nói, “Đừng để tôi đoán nữa, tôi cũng không có ý gì khác, chỉ muốn biết đêm đó cậu muốn bày tỏ điều gì.”
Phòng họp dần trống người, Ngụy Xuyên vẫn im lặng hồi lâu, cũng không nhường đường cho Mạnh Đường.
Mạnh Đường cuối cùng như không chịu nổi nữa, ngước mắt hỏi: “Cậu không đi à?”
“Cuối cùng cũng chịu nói chuyện với tôi rồi?” Ngụy Xuyên cười khẽ, “Tưởng là định không thèm để ý đến tôi mãi chứ.”
Mạnh Đường nói: “Vẫn phải để ý chứ, nếu không công việc tuyên truyền sắp tới khó mà tiến hành.”
“…” Ngụy Xuyên nghẹn lời.
Cậu kéo ghế ra, đi đến trước mặt Mạnh Đường, nói: “Tôi bận tập luyện, chỉ có thể tranh thủ thời gian nhắn tin cho cậu, nhưng cậu đều không trả lời.”
Mạnh Đường tránh ánh mắt cậu: “Tôi cũng bận.”
“Tôi biết, tôi chỉ muốn hỏi cậu một câu.” Ngụy Xuyên nghiêng người về phía trước, “Câu nói hôm đó của cậu tôi đã nghĩ rất lâu nhưng không hiểu ý cậu, cậu có thể nói rõ cho tôi biết không?”
Sự bốc đồng lúc đó khiến Mạnh Đường hối hận mất hai ngày.
Bắt cô tự phân tích bản thân… còn khó hơn lên trời.
“Cậu cứ coi như không nghe thấy đi.”
“Nhưng tôi nghe thấy rồi.” Ngụy Xuyên nói, “Đừng để tôi đoán nữa, tôi cũng không có ý gì khác, chỉ muốn biết đêm đó cậu muốn bày tỏ điều gì.”