Gần Thêm Chút Nữa Là Mất Kiểm Soát

Chương 118

Đối với lời của Mạnh Đường, Ngụy Xuyên không mảy may nghi ngờ, cậu cảm thấy cứ làm theo là được.

Hơn nữa Mạnh Đường chủ động tìm cậu, chuyện này quan trọng hơn.

Cậu cười ngây ngô một tiếng: “Tôi còn định mai rảnh mới đi tìm cậu, không ngờ cậu lại tìm tôi trước.”

Thật sự quá bất ngờ.

Điều này có phải đại biểu cho việc, vị trí của cậu trong lòng Mạnh Đường ngày càng quan trọng hơn không?

Mạnh Đường hừ một tiếng: “Linh Âm bảo giao tiếp rất quan trọng, tôi cũng không muốn mang tâm sự đi ngủ.”

“Tôi không có ý chọc cậu giận đâu.” Ngụy Xuyên nhìn cô với vẻ tủi thân.

“Tôi biết.”

Ngụy Xuyên kéo tay áo cô, nói: “Nhưng tôi nói chuyện Lý Hàn Tân thích cậu cho cậu biết, ông già sẽ không đánh tôi chứ?”

“Hơ… Ông nội đánh cậu?” Mạnh Đường cảm thấy buồn cười, “Hai người chẳng phải đã liên minh từ lâu rồi sao?”

“Cũng đúng.” Ngụy Xuyên khẽ cười, “Cậu nói xem tại sao lúc đầu ông già lại tìm tôi? Có phải chứng tỏ ông cực kỳ cực kỳ không ưa Lý Hàn Tân không?”

Mạnh Đường cong môi cười nhạt: “Ông nội không có nhiều ý kiến về Lý Hàn Tân đâu, ông nội chỉ mượn tay cậu để ngăn anh ta tiếp cận tôi thôi.”

“Hừ, ông già làm việc này cũng được đấy.” Trong lòng Ngụy Xuyên tạm thời tha thứ cho chuyện ông già muốn Mạnh Đường tốt nghiệp xong là kết hôn sinh con, “Nhưng tôi cũng tò mò lắm, theo lý mà nói, cậu cũng lớn rồi, trước đây chẳng phải hay có kiểu sư huynh cưới sư muội sao? Lý Hàn Tân dù gì cũng là học trò đắc ý của ông già, sao ông lại bài xích thế?”

Từ mũi Mạnh Đường phát ra tiếng thở dài mang theo nụ cười nhẹ: “Tôi đại khái biết tâm tư của ông nội.”

“Nhà tôi vốn neo người, ăn cái Tết cũng vắng vẻ, Lý Hàn Tân lại một thân một mình, ông nội đương nhiên không muốn tôi từ một nơi vắng vẻ lại đến một nơi vắng vẻ khác.”

“Ông nội thực ra rất thích náo nhiệt nhưng lại cô đơn cả đời, ông hy vọng tôi có thể sống náo nhiệt hơn một chút.”

“Thế chẳng phải đang nói tôi sao?” Ngụy Xuyên không biết xấu hổ tự nhận vơ, “Nhà tôi nhiều chị em, náo nhiệt lắm.”

Đối với lời của Mạnh Đường, Ngụy Xuyên không mảy may nghi ngờ, cậu cảm thấy cứ làm theo là được.

Hơn nữa Mạnh Đường chủ động tìm cậu, chuyện này quan trọng hơn.

Cậu cười ngây ngô một tiếng: “Tôi còn định mai rảnh mới đi tìm cậu, không ngờ cậu lại tìm tôi trước.”

Thật sự quá bất ngờ.

Điều này có phải đại biểu cho việc, vị trí của cậu trong lòng Mạnh Đường ngày càng quan trọng hơn không?

Mạnh Đường hừ một tiếng: “Linh Âm bảo giao tiếp rất quan trọng, tôi cũng không muốn mang tâm sự đi ngủ.”

“Tôi không có ý chọc cậu giận đâu.” Ngụy Xuyên nhìn cô với vẻ tủi thân.

 

“Tôi biết.”

Ngụy Xuyên kéo tay áo cô, nói: “Nhưng tôi nói chuyện Lý Hàn Tân thích cậu cho cậu biết, ông già sẽ không đánh tôi chứ?”

“Hơ… Ông nội đánh cậu?” Mạnh Đường cảm thấy buồn cười, “Hai người chẳng phải đã liên minh từ lâu rồi sao?”

“Cũng đúng.” Ngụy Xuyên khẽ cười, “Cậu nói xem tại sao lúc đầu ông già lại tìm tôi? Có phải chứng tỏ ông cực kỳ cực kỳ không ưa Lý Hàn Tân không?”

Mạnh Đường cong môi cười nhạt: “Ông nội không có nhiều ý kiến về Lý Hàn Tân đâu, ông nội chỉ mượn tay cậu để ngăn anh ta tiếp cận tôi thôi.”

“Hừ, ông già làm việc này cũng được đấy.” Trong lòng Ngụy Xuyên tạm thời tha thứ cho chuyện ông già muốn Mạnh Đường tốt nghiệp xong là kết hôn sinh con, “Nhưng tôi cũng tò mò lắm, theo lý mà nói, cậu cũng lớn rồi, trước đây chẳng phải hay có kiểu sư huynh cưới sư muội sao? Lý Hàn Tân dù gì cũng là học trò đắc ý của ông già, sao ông lại bài xích thế?”

Từ mũi Mạnh Đường phát ra tiếng thở dài mang theo nụ cười nhẹ: “Tôi đại khái biết tâm tư của ông nội.”

“Nhà tôi vốn neo người, ăn cái Tết cũng vắng vẻ, Lý Hàn Tân lại một thân một mình, ông nội đương nhiên không muốn tôi từ một nơi vắng vẻ lại đến một nơi vắng vẻ khác.”

“Ông nội thực ra rất thích náo nhiệt nhưng lại cô đơn cả đời, ông hy vọng tôi có thể sống náo nhiệt hơn một chút.”

“Thế chẳng phải đang nói tôi sao?” Ngụy Xuyên không biết xấu hổ tự nhận vơ, “Nhà tôi nhiều chị em, náo nhiệt lắm.”

Đối với lời của Mạnh Đường, Ngụy Xuyên không mảy may nghi ngờ, cậu cảm thấy cứ làm theo là được.

Hơn nữa Mạnh Đường chủ động tìm cậu, chuyện này quan trọng hơn.

Cậu cười ngây ngô một tiếng: “Tôi còn định mai rảnh mới đi tìm cậu, không ngờ cậu lại tìm tôi trước.”

Thật sự quá bất ngờ.

Điều này có phải đại biểu cho việc, vị trí của cậu trong lòng Mạnh Đường ngày càng quan trọng hơn không?

Mạnh Đường hừ một tiếng: “Linh Âm bảo giao tiếp rất quan trọng, tôi cũng không muốn mang tâm sự đi ngủ.”

“Tôi không có ý chọc cậu giận đâu.” Ngụy Xuyên nhìn cô với vẻ tủi thân.

“Tôi biết.”

Ngụy Xuyên kéo tay áo cô, nói: “Nhưng tôi nói chuyện Lý Hàn Tân thích cậu cho cậu biết, ông già sẽ không đánh tôi chứ?”

“Hơ… Ông nội đánh cậu?” Mạnh Đường cảm thấy buồn cười, “Hai người chẳng phải đã liên minh từ lâu rồi sao?”

“Cũng đúng.” Ngụy Xuyên khẽ cười, “Cậu nói xem tại sao lúc đầu ông già lại tìm tôi? Có phải chứng tỏ ông cực kỳ cực kỳ không ưa Lý Hàn Tân không?”

Mạnh Đường cong môi cười nhạt: “Ông nội không có nhiều ý kiến về Lý Hàn Tân đâu, ông nội chỉ mượn tay cậu để ngăn anh ta tiếp cận tôi thôi.”

“Hừ, ông già làm việc này cũng được đấy.” Trong lòng Ngụy Xuyên tạm thời tha thứ cho chuyện ông già muốn Mạnh Đường tốt nghiệp xong là kết hôn sinh con, “Nhưng tôi cũng tò mò lắm, theo lý mà nói, cậu cũng lớn rồi, trước đây chẳng phải hay có kiểu sư huynh cưới sư muội sao? Lý Hàn Tân dù gì cũng là học trò đắc ý của ông già, sao ông lại bài xích thế?”

Từ mũi Mạnh Đường phát ra tiếng thở dài mang theo nụ cười nhẹ: “Tôi đại khái biết tâm tư của ông nội.”

“Nhà tôi vốn neo người, ăn cái Tết cũng vắng vẻ, Lý Hàn Tân lại một thân một mình, ông nội đương nhiên không muốn tôi từ một nơi vắng vẻ lại đến một nơi vắng vẻ khác.”

“Ông nội thực ra rất thích náo nhiệt nhưng lại cô đơn cả đời, ông hy vọng tôi có thể sống náo nhiệt hơn một chút.”

“Thế chẳng phải đang nói tôi sao?” Ngụy Xuyên không biết xấu hổ tự nhận vơ, “Nhà tôi nhiều chị em, náo nhiệt lắm.”

Đối với lời của Mạnh Đường, Ngụy Xuyên không mảy may nghi ngờ, cậu cảm thấy cứ làm theo là được.

Hơn nữa Mạnh Đường chủ động tìm cậu, chuyện này quan trọng hơn.

Cậu cười ngây ngô một tiếng: “Tôi còn định mai rảnh mới đi tìm cậu, không ngờ cậu lại tìm tôi trước.”

Thật sự quá bất ngờ.

Điều này có phải đại biểu cho việc, vị trí của cậu trong lòng Mạnh Đường ngày càng quan trọng hơn không?

Mạnh Đường hừ một tiếng: “Linh Âm bảo giao tiếp rất quan trọng, tôi cũng không muốn mang tâm sự đi ngủ.”

“Tôi không có ý chọc cậu giận đâu.” Ngụy Xuyên nhìn cô với vẻ tủi thân.

“Tôi biết.”

Ngụy Xuyên kéo tay áo cô, nói: “Nhưng tôi nói chuyện Lý Hàn Tân thích cậu cho cậu biết, ông già sẽ không đánh tôi chứ?”

“Hơ… Ông nội đánh cậu?” Mạnh Đường cảm thấy buồn cười, “Hai người chẳng phải đã liên minh từ lâu rồi sao?”

“Cũng đúng.” Ngụy Xuyên khẽ cười, “Cậu nói xem tại sao lúc đầu ông già lại tìm tôi? Có phải chứng tỏ ông cực kỳ cực kỳ không ưa Lý Hàn Tân không?”

Mạnh Đường cong môi cười nhạt: “Ông nội không có nhiều ý kiến về Lý Hàn Tân đâu, ông nội chỉ mượn tay cậu để ngăn anh ta tiếp cận tôi thôi.”

“Hừ, ông già làm việc này cũng được đấy.” Trong lòng Ngụy Xuyên tạm thời tha thứ cho chuyện ông già muốn Mạnh Đường tốt nghiệp xong là kết hôn sinh con, “Nhưng tôi cũng tò mò lắm, theo lý mà nói, cậu cũng lớn rồi, trước đây chẳng phải hay có kiểu sư huynh cưới sư muội sao? Lý Hàn Tân dù gì cũng là học trò đắc ý của ông già, sao ông lại bài xích thế?”

Từ mũi Mạnh Đường phát ra tiếng thở dài mang theo nụ cười nhẹ: “Tôi đại khái biết tâm tư của ông nội.”

“Nhà tôi vốn neo người, ăn cái Tết cũng vắng vẻ, Lý Hàn Tân lại một thân một mình, ông nội đương nhiên không muốn tôi từ một nơi vắng vẻ lại đến một nơi vắng vẻ khác.”

“Ông nội thực ra rất thích náo nhiệt nhưng lại cô đơn cả đời, ông hy vọng tôi có thể sống náo nhiệt hơn một chút.”

“Thế chẳng phải đang nói tôi sao?” Ngụy Xuyên không biết xấu hổ tự nhận vơ, “Nhà tôi nhiều chị em, náo nhiệt lắm.”

Đối với lời của Mạnh Đường, Ngụy Xuyên không mảy may nghi ngờ, cậu cảm thấy cứ làm theo là được.

Hơn nữa Mạnh Đường chủ động tìm cậu, chuyện này quan trọng hơn.

Cậu cười ngây ngô một tiếng: “Tôi còn định mai rảnh mới đi tìm cậu, không ngờ cậu lại tìm tôi trước.”

Thật sự quá bất ngờ.

Điều này có phải đại biểu cho việc, vị trí của cậu trong lòng Mạnh Đường ngày càng quan trọng hơn không?

Mạnh Đường hừ một tiếng: “Linh Âm bảo giao tiếp rất quan trọng, tôi cũng không muốn mang tâm sự đi ngủ.”

“Tôi không có ý chọc cậu giận đâu.” Ngụy Xuyên nhìn cô với vẻ tủi thân.

“Tôi biết.”

Ngụy Xuyên kéo tay áo cô, nói: “Nhưng tôi nói chuyện Lý Hàn Tân thích cậu cho cậu biết, ông già sẽ không đánh tôi chứ?”

“Hơ… Ông nội đánh cậu?” Mạnh Đường cảm thấy buồn cười, “Hai người chẳng phải đã liên minh từ lâu rồi sao?”

“Cũng đúng.” Ngụy Xuyên khẽ cười, “Cậu nói xem tại sao lúc đầu ông già lại tìm tôi? Có phải chứng tỏ ông cực kỳ cực kỳ không ưa Lý Hàn Tân không?”

Mạnh Đường cong môi cười nhạt: “Ông nội không có nhiều ý kiến về Lý Hàn Tân đâu, ông nội chỉ mượn tay cậu để ngăn anh ta tiếp cận tôi thôi.”

“Hừ, ông già làm việc này cũng được đấy.” Trong lòng Ngụy Xuyên tạm thời tha thứ cho chuyện ông già muốn Mạnh Đường tốt nghiệp xong là kết hôn sinh con, “Nhưng tôi cũng tò mò lắm, theo lý mà nói, cậu cũng lớn rồi, trước đây chẳng phải hay có kiểu sư huynh cưới sư muội sao? Lý Hàn Tân dù gì cũng là học trò đắc ý của ông già, sao ông lại bài xích thế?”

Từ mũi Mạnh Đường phát ra tiếng thở dài mang theo nụ cười nhẹ: “Tôi đại khái biết tâm tư của ông nội.”

“Nhà tôi vốn neo người, ăn cái Tết cũng vắng vẻ, Lý Hàn Tân lại một thân một mình, ông nội đương nhiên không muốn tôi từ một nơi vắng vẻ lại đến một nơi vắng vẻ khác.”

“Ông nội thực ra rất thích náo nhiệt nhưng lại cô đơn cả đời, ông hy vọng tôi có thể sống náo nhiệt hơn một chút.”

“Thế chẳng phải đang nói tôi sao?” Ngụy Xuyên không biết xấu hổ tự nhận vơ, “Nhà tôi nhiều chị em, náo nhiệt lắm.”

Đối với lời của Mạnh Đường, Ngụy Xuyên không mảy may nghi ngờ, cậu cảm thấy cứ làm theo là được.

Hơn nữa Mạnh Đường chủ động tìm cậu, chuyện này quan trọng hơn.

Cậu cười ngây ngô một tiếng: “Tôi còn định mai rảnh mới đi tìm cậu, không ngờ cậu lại tìm tôi trước.”

Thật sự quá bất ngờ.

Điều này có phải đại biểu cho việc, vị trí của cậu trong lòng Mạnh Đường ngày càng quan trọng hơn không?

Mạnh Đường hừ một tiếng: “Linh Âm bảo giao tiếp rất quan trọng, tôi cũng không muốn mang tâm sự đi ngủ.”

“Tôi không có ý chọc cậu giận đâu.” Ngụy Xuyên nhìn cô với vẻ tủi thân.

“Tôi biết.”

Ngụy Xuyên kéo tay áo cô, nói: “Nhưng tôi nói chuyện Lý Hàn Tân thích cậu cho cậu biết, ông già sẽ không đánh tôi chứ?”

“Hơ… Ông nội đánh cậu?” Mạnh Đường cảm thấy buồn cười, “Hai người chẳng phải đã liên minh từ lâu rồi sao?”

“Cũng đúng.” Ngụy Xuyên khẽ cười, “Cậu nói xem tại sao lúc đầu ông già lại tìm tôi? Có phải chứng tỏ ông cực kỳ cực kỳ không ưa Lý Hàn Tân không?”

Mạnh Đường cong môi cười nhạt: “Ông nội không có nhiều ý kiến về Lý Hàn Tân đâu, ông nội chỉ mượn tay cậu để ngăn anh ta tiếp cận tôi thôi.”

“Hừ, ông già làm việc này cũng được đấy.” Trong lòng Ngụy Xuyên tạm thời tha thứ cho chuyện ông già muốn Mạnh Đường tốt nghiệp xong là kết hôn sinh con, “Nhưng tôi cũng tò mò lắm, theo lý mà nói, cậu cũng lớn rồi, trước đây chẳng phải hay có kiểu sư huynh cưới sư muội sao? Lý Hàn Tân dù gì cũng là học trò đắc ý của ông già, sao ông lại bài xích thế?”

Từ mũi Mạnh Đường phát ra tiếng thở dài mang theo nụ cười nhẹ: “Tôi đại khái biết tâm tư của ông nội.”

“Nhà tôi vốn neo người, ăn cái Tết cũng vắng vẻ, Lý Hàn Tân lại một thân một mình, ông nội đương nhiên không muốn tôi từ một nơi vắng vẻ lại đến một nơi vắng vẻ khác.”

“Ông nội thực ra rất thích náo nhiệt nhưng lại cô đơn cả đời, ông hy vọng tôi có thể sống náo nhiệt hơn một chút.”

“Thế chẳng phải đang nói tôi sao?” Ngụy Xuyên không biết xấu hổ tự nhận vơ, “Nhà tôi nhiều chị em, náo nhiệt lắm.”

Đối với lời của Mạnh Đường, Ngụy Xuyên không mảy may nghi ngờ, cậu cảm thấy cứ làm theo là được.

Hơn nữa Mạnh Đường chủ động tìm cậu, chuyện này quan trọng hơn.

Cậu cười ngây ngô một tiếng: “Tôi còn định mai rảnh mới đi tìm cậu, không ngờ cậu lại tìm tôi trước.”

Thật sự quá bất ngờ.

Điều này có phải đại biểu cho việc, vị trí của cậu trong lòng Mạnh Đường ngày càng quan trọng hơn không?

Mạnh Đường hừ một tiếng: “Linh Âm bảo giao tiếp rất quan trọng, tôi cũng không muốn mang tâm sự đi ngủ.”

“Tôi không có ý chọc cậu giận đâu.” Ngụy Xuyên nhìn cô với vẻ tủi thân.

“Tôi biết.”

Ngụy Xuyên kéo tay áo cô, nói: “Nhưng tôi nói chuyện Lý Hàn Tân thích cậu cho cậu biết, ông già sẽ không đánh tôi chứ?”

“Hơ… Ông nội đánh cậu?” Mạnh Đường cảm thấy buồn cười, “Hai người chẳng phải đã liên minh từ lâu rồi sao?”

“Cũng đúng.” Ngụy Xuyên khẽ cười, “Cậu nói xem tại sao lúc đầu ông già lại tìm tôi? Có phải chứng tỏ ông cực kỳ cực kỳ không ưa Lý Hàn Tân không?”

Mạnh Đường cong môi cười nhạt: “Ông nội không có nhiều ý kiến về Lý Hàn Tân đâu, ông nội chỉ mượn tay cậu để ngăn anh ta tiếp cận tôi thôi.”

“Hừ, ông già làm việc này cũng được đấy.” Trong lòng Ngụy Xuyên tạm thời tha thứ cho chuyện ông già muốn Mạnh Đường tốt nghiệp xong là kết hôn sinh con, “Nhưng tôi cũng tò mò lắm, theo lý mà nói, cậu cũng lớn rồi, trước đây chẳng phải hay có kiểu sư huynh cưới sư muội sao? Lý Hàn Tân dù gì cũng là học trò đắc ý của ông già, sao ông lại bài xích thế?”

Từ mũi Mạnh Đường phát ra tiếng thở dài mang theo nụ cười nhẹ: “Tôi đại khái biết tâm tư của ông nội.”

“Nhà tôi vốn neo người, ăn cái Tết cũng vắng vẻ, Lý Hàn Tân lại một thân một mình, ông nội đương nhiên không muốn tôi từ một nơi vắng vẻ lại đến một nơi vắng vẻ khác.”

“Ông nội thực ra rất thích náo nhiệt nhưng lại cô đơn cả đời, ông hy vọng tôi có thể sống náo nhiệt hơn một chút.”

“Thế chẳng phải đang nói tôi sao?” Ngụy Xuyên không biết xấu hổ tự nhận vơ, “Nhà tôi nhiều chị em, náo nhiệt lắm.”

Bình Luận (0)
Comment