Mạnh Đường ngồi trên bậc thềm sân bóng rổ, nghe thấy tiếng bước chân thì theo bản năng ngước mắt lên.
Trước mắt thoáng qua một bóng người cao lớn, sau đó Ngụy Xuyên ngồi xuống bên cạnh cô, đặt đồ lên đầu gối cô.
Mạnh Đường hờ hững giữ lấy, nghiêng đầu hỏi: “Cái gì thế?”
“Tiện tay mua bữa tối cho cậu đấy.” Ngụy Xuyên nói, “Để bụng đói thì đánh bóng kiểu gì.”
Mạnh Đường hơi ngẩn người, không ngờ Ngụy Xuyên lại mua bữa tối cho mình.
“Cậu nhìn cái gì?” Ngụy Xuyên vặn chai nước uống một ngụm, “Mau ăn đi.”
Mạnh Đường mở túi ra, bên trong là cơm nắm hoa anh đào và sữa chua, còn có một hộp nhỏ cà chua bi nhiều màu.
Ngụy Xuyên trợn mắt nhìn Mạnh Đường nhặt những quả màu đỏ ăn hết, cười nói: “Xanh vàng có độc à?”
Mạnh Đường bị câu nói đùa bất ngờ của cậu chọc cười: “Màu xanh ngọt quá, màu vàng thì không ngon lắm.”
“Đưa tôi.” Ngụy Xuyên đưa tay ra, “Tôi ăn.”
Mạnh Đường đưa chỗ cà chua còn lại cho cậu rồi chậm rãi uống hết hộp sữa chua.
Ở đây không có thùng rác, Ngụy Xuyên mở túi nilon ra, ra hiệu cho Mạnh Đường ném vỏ hộp sữa chua vào.
Thấy cô ném bằng tay trái, cậu hỏi một câu: “Tay cậu thế nào rồi?”
Mạnh Đường tưởng cậu đang vội lấy món đồ gỗ kia, cười cười: “Khá hơn nhiều rồi, nửa tháng nữa là có thể động dao, sẽ không lỡ việc của cậu đâu.”
“Đưa tay ra tôi xem.”
“Hả?” Mạnh Đường sửng sốt.
“Hả cái gì? Đưa ra đây.”
Biểu cảm và giọng điệu của cậu quá đỗi đương nhiên, Mạnh Đường theo bản năng xòe lòng bàn tay ra.
Những vết chai sạn còn sót lại đã mỏng đi nhưng vẫn khác với bàn tay mềm mại của những cô gái bình thường.
Mạnh Đường chỉ hơi mở lòng bàn tay, dường như không muốn Ngụy Xuyên nhìn thấy toàn bộ vẻ xấu xí của nó.
“Có để lại sẹo không?” Sắc mặt Ngụy Xuyên không có gì khác thường, chỉ nhíu mày.
“Không đâu,” Mạnh Đường lắc đầu, “Bác sĩ Ngụy đã kê thuốc bôi cho tôi rồi.”
Ngụy Xuyên đặt túi rác sang bên cạnh, lại hỏi: “Có thể tập với bóng được chưa?”
“Được rồi.” Mạnh Đường biểu diễn khả năng cầm nắm, “Cậu xem này.”
“Đi, tập cùng cậu một tiếng.” Ngụy Xuyên lấy bóng từ trong túi ra, “Vương Giác còn làm khó cậu không?”
“Không,” Mạnh Đường bỗng cười khẽ, “Anh ta đi đường vòng tránh tôi rồi.”
Ngụy Xuyên cười khẩy: “Hồi trước anh ta chia tay bạn gái nên giận cá chém thớt lên cậu, giờ nhìn lại, đáng đời bị đá.”
Hóa ra là vậy, Mạnh Đường nghĩ thầm một cách xấu xa: Chia tay tốt lắm.
“Qua đây,” Ngụy Xuyên vẫy tay gọi Mạnh Đường, “Còn nhớ những gì đã dạy cậu không?”
Mạnh Đường chột dạ, nhớ thì có nhớ nhưng làm được hay không lại là chuyện khác.
Ngụy Xuyên hiểu biểu cảm của cô, cười nhạo: “Nếu cậu chuyển một phần thiên phú điêu khắc gỗ sang vận động thì cũng không đến mức như thế này.”
Mạnh Đường: “Con người ai cũng có sở trường sở đoản mà.”
Có thể có thiên phú về một thứ đã là ân huệ của ông trời rồi.
Sân bóng chỉ có một ngọn đèn đường đứng sừng sững, cái bóng bị kéo dài của Mạnh Đường bị một cái bóng khác bao phủ hoàn toàn.
Ngụy Xuyên đi đến sau lưng cô, khẽ nói: “Tìm nhịp điệu trước đã.”
Mạnh Đường giữ bóng ở vị trí ngang tầm eo, Ngụy Xuyên ở bên cạnh giảng giải chi tiết cho cô một lúc.
Sinh viên nghệ thuật bắt buộc phải học thể dục tự chọn nhưng thi cử không nghiêm ngặt, chỉ cần động tác liền mạch, lên rổ ba lần bằng tay trái và phải là được.
Từ đường giữa sân dẫn bóng lên rổ bằng tay phải, nhặt bóng dẫn về rồi lên rổ bằng tay trái, một loạt động tác này đối với Mạnh Đường cũng đủ vất vả.
Đại học Z không giới hạn môn tự chọn nhưng thể dục tự chọn là môn bắt buộc đối với sinh viên năm nhất và năm hai, dù không học bóng rổ thì cũng còn bóng đá và bóng chuyền.
“Bộp” một tiếng, bóng rổ chạm vào vành rổ, xoay một vòng quanh mép rồi lại rơi xuống đất.
Ngụy Xuyên buồn cười, bước lên hờ hững đỡ lấy lưng cô: “Xoay một vòng rồi mà còn văng ra ngoài, nó đang chống đối cậu đấy, hay là đấm cho nó hai phát?”
Nơi này quá yên tĩnh, giọng nói của cậu vang lên ngay sát bên tai, hơi thở quanh hai người gần như hòa làm một, Mạnh Đường không quen lắm, theo bản năng muốn tiến về phía trước.
“Đừng động đậy,” Ngụy Xuyên nắm lấy cổ tay cô, cầm quả bóng ướm thử trên đầu ngón tay cô, “Dùng ngón tay đẩy bóng, cổ tay và cẳng tay phát lực.”
Mạnh Đường thử làm theo nhịp điệu của cậu, quả bóng rổ rơi vào tấm lưới rách nát.
“Vào rồi?” Cô quay đầu lại, ngẩng lên nhìn Ngụy Xuyên.
Miệng hơi hé mở, ánh mắt nhảy nhót vui mừng.
Ngụy Xuyên cúi đầu, chạm mắt với cô.
Nơi này yên tĩnh và mờ tối, ánh đèn bao trùm, phác họa lờ mờ đường nét của hai bóng người.
Hai người đứng rất gần, trong lúc hơi thở giao hòa, Mạnh Đường bỗng xoay người chạy đi nhặt quả bóng đang có tiếng vang yếu dần.
Cô không quay đầu lại, nói nhỏ: “Tôi… tự tập một lát.”
“Ừ.” Ngụy Xuyên lùi lại một bước.
Trong bụi cỏ phía xa, mấy người nhìn nhau trân trối, rồi —
“Vãi chưởng, chỗ này đúng là thánh địa hẹn hò, nhìn cái ánh sáng mờ ảo, cái bóng đôi lứa, tiếng bóng đập bình bịch kia xem.”
“Hóa ra anh ấy dạy con gái chơi bóng dịu dàng thế này à? Thế bình thường anh ấy quát chúng ta là cái gì?”
“Là do mày gà.”
“Cút đi.”
“Anh Xuyên nhà mình cũng biết yêu đương phết, quả bóng kia dùng để đánh à? Rõ ràng là để tán tỉnh nhau còn gì?”
“Mày bảo chúng ta có nên qua đó dọa họ một cái không?”
“Thôi thôi, chọc điên lên là cả lũ bị ăn đòn đấy.”
“Rút, rút, rút.”
“Đợi đã, tao còn chưa nhìn rõ bạn nữ kia là ai?”
“Hôm đó mày không ở đấy à? Hình như là khoa Mỹ thuật, tên là Mạnh Đường, người đến tìm anh Xuyên làm người mẫu ấy, lúc đầu từ chối rồi, ai ngờ lại đồng ý.”
“Cho nên người anh Xuyên định tỏ tình là cô ấy hả?”
“Tám chín phần mười, nếu không thì anh ấy rảnh hơi đâu? Mày thấy anh ấy dạy đứa con gái nào chơi bóng bao giờ chưa?”
“Đi nhanh đi, đừng để bị phát hiện.”
Tập được một tiếng, Mạnh Đường đưa bóng cho Ngụy Xuyên.
Ngụy Xuyên nhận lấy bóng, lấy khăn ướt từ trong túi đưa cho Mạnh Đường: “Lau tay đi.”
“Cảm ơn.” Mạnh Đường nhận lấy, dùng hai tờ mới lau sạch.
Một chai nước khoáng được đưa đến trước mặt, Ngụy Xuyên dặn dò: “Uống từ từ thôi, uống xong đưa cậu về ký túc xá.”
“Tôi tự về được mà.” Mạnh Đường ngại làm phiền, “Đỡ mất công cậu đi đường vòng.”
Ngụy Xuyên: “Chỗ này tối, tôi đưa cậu qua tòa số 5.”
Mạnh Đường im lặng một lát, Ngụy Xuyên nhìn sang, thấy cô thế mà đang ngẩn người.
“Nghĩ gì thế?”
Mạnh Đường nhớ lại ấn tượng đầu tiên về cậu, cười nói: “Có chút thay đổi cách nhìn về cậu.”
“Hả?” Ngụy Xuyên cúi người nhặt túi rác lên, “Thay đổi cách nhìn? Chứng tỏ trước đây ấn tượng về tôi không tốt nhỉ.”
“Ừm…”
Lần đầu tiên họ chạm mặt không thích hợp để nói ra, xấu hổ lắm.
Ngụy Xuyên rõ ràng cũng nghĩ tới, cậu gãi đầu, giải thích một cách thiếu tự tin:
“Lúc đó tôi thật sự không cố ý, tôi không ngờ va li của cậu va một cái mà lại vỡ ra như thế.”
“Đi thôi, không nói chuyện này nữa.” Trong đầu Mạnh Đường toàn là hình ảnh chiếc áo lót treo trên lòng bàn tay cậu.
Ngụy Xuyên khoác túi lên vai đi theo sau.
Cũng may tòa nhà số 5 không xa lắm, hai người kẻ trước người sau đi khoảng mười phút.
Mạnh Đường quay đầu lại, vừa định nói tạm biệt với Ngụy Xuyên thì một bóng người dài ngoằng đột nhiên lao ra từ dưới gốc cây long não bên cạnh.
“Á!” Mạnh Đường sợ hãi kêu lên một tiếng ngắn ngủi.
“Sao thế?” Ngụy Xuyên cũng giật mình.
Mạnh Đường nghiêng đầu nhìn sang, khi thấy rõ người thì thở phào nhẹ nhõm.
Đêm hôm khuya khoắt đứng đây dọa người.
Ngụy Xuyên quay đầu, nhìn thấy một nữ sinh kiều diễm.
“Em có việc gì không?” Chân cậu không hề di chuyển, thậm chí người vẫn còn đứng nghiêng.
Nữ sinh tiến lên, chu môi liếc nhìn Mạnh Đường, nhỏ giọng hỏi: “Đàn anh, anh đang yêu đương à?”
Ngụy Xuyên: “… Tôi có yêu hay không thì liên quan gì đến em?”
Nhìn là biết định tỏ tình, cậu không muốn dây dưa với những đóa hoa đào mà mình không thích.
Mạnh Đường lại càng không muốn bị hiểu lầm, giơ tay chỉ ra phía sau: “Vậy tôi đi trước nhé?”
“Đợi đã.” Ngụy Xuyên gọi cô lại, “Có phải tỏ tình với cậu đâu, cậu trốn cái gì?”
Mạnh Đường: “…”
Chẳng lẽ cô phải ở lại?