Mạnh Đường thực sự không đi nổi nữa, đôi chân đã mất cảm giác.
Cô cùng nghệ nhân già ngồi nghỉ trên bậc thềm ngắm hoàng hôn, hóng gió chiều.
Thấy họ nghỉ, những người khác cũng dừng lại, không thể bỏ người lại được.
Mạnh Đường nhìn Lý Hàn Tân: “Anh dìu bác xuống núi trước đi, Ngụy Xuyên lên đón tôi, tôi không về khách sạn cùng xe của đoàn đâu.”
Mọi người đều biết chàng trai buổi sáng là bạn trai cô nên không ai có ý kiến gì.
Lý Hàn Tân quay đầu nhìn cô, khóe mắt Mạnh Đường nhận ra nhưng coi như không biết.
“Một mình em được thật chứ?” Nhiếp ảnh gia không yên tâm, “Em cứ đi từ từ sau chúng tôi, gặp bạn trai em rồi thì chúng ta hẵng tách ra.”
Mạnh Đường không muốn họ lo lắng, lại đứng dậy nói: “Vậy đi từ từ thôi ạ.”
Đi được hơn 10 phút, một bóng trắng đột nhiên lao vút lên.
Mạnh Đường kinh ngạc: “Nhanh thế?”
Ngụy Xuyên thở hổn hển, dừng lại bên cạnh cô: “Cũng không thể… để cậu đợi lâu quá được.”
“Mạnh Đường, vậy bọn anh xuống núi trước đây.”
Mạnh Đường vẫy tay chào họ, chậm rãi chống gậy ngồi xuống bậc thềm, lí nhí: “Mệt chết đi được.”
Mệt là thật, làm nũng cũng là thật.
Ngụy Xuyên ngồi xuống bậc thềm thấp hơn cô hai bậc, nói: “Duỗi chân ra đây, tôi xoa bóp cho.”
Mạnh Đường chớp đôi mắt to nhìn cậu.
Ngụy Xuyên tặc lưỡi: “Duỗi ra đây nào, không thì mai cậu không đi nổi đâu, ngày nào tôi cũng tập luyện vật lý trị liệu, cậu còn không tin tôi à?”
Mạnh Đường duỗi chân ra.
Ngụy Xuyên một tay đỡ cổ chân cô, một tay nắm lấy bắp chân cô, từ dưới lên trên, dùng phần thịt ngón tay nhào nặn như vắt khăn mặt.
Mạnh Đường thực sự không đi nổi nữa, đôi chân đã mất cảm giác.
Cô cùng nghệ nhân già ngồi nghỉ trên bậc thềm ngắm hoàng hôn, hóng gió chiều.
Thấy họ nghỉ, những người khác cũng dừng lại, không thể bỏ người lại được.
Mạnh Đường nhìn Lý Hàn Tân: “Anh dìu bác xuống núi trước đi, Ngụy Xuyên lên đón tôi, tôi không về khách sạn cùng xe của đoàn đâu.”
Mọi người đều biết chàng trai buổi sáng là bạn trai cô nên không ai có ý kiến gì.
Lý Hàn Tân quay đầu nhìn cô, khóe mắt Mạnh Đường nhận ra nhưng coi như không biết.
“Một mình em được thật chứ?” Nhiếp ảnh gia không yên tâm, “Em cứ đi từ từ sau chúng tôi, gặp bạn trai em rồi thì chúng ta hẵng tách ra.”
Mạnh Đường không muốn họ lo lắng, lại đứng dậy nói: “Vậy đi từ từ thôi ạ.”
Đi được hơn 10 phút, một bóng trắng đột nhiên lao vút lên.
Mạnh Đường kinh ngạc: “Nhanh thế?”
Ngụy Xuyên thở hổn hển, dừng lại bên cạnh cô: “Cũng không thể… để cậu đợi lâu quá được.”
“Mạnh Đường, vậy bọn anh xuống núi trước đây.”
Mạnh Đường vẫy tay chào họ, chậm rãi chống gậy ngồi xuống bậc thềm, lí nhí: “Mệt chết đi được.”
Mệt là thật, làm nũng cũng là thật.
Ngụy Xuyên ngồi xuống bậc thềm thấp hơn cô hai bậc, nói: “Duỗi chân ra đây, tôi xoa bóp cho.”
Mạnh Đường chớp đôi mắt to nhìn cậu.
Ngụy Xuyên tặc lưỡi: “Duỗi ra đây nào, không thì mai cậu không đi nổi đâu, ngày nào tôi cũng tập luyện vật lý trị liệu, cậu còn không tin tôi à?”
Mạnh Đường duỗi chân ra.
Ngụy Xuyên một tay đỡ cổ chân cô, một tay nắm lấy bắp chân cô, từ dưới lên trên, dùng phần thịt ngón tay nhào nặn như vắt khăn mặt.
Mạnh Đường thực sự không đi nổi nữa, đôi chân đã mất cảm giác.
Cô cùng nghệ nhân già ngồi nghỉ trên bậc thềm ngắm hoàng hôn, hóng gió chiều.
Thấy họ nghỉ, những người khác cũng dừng lại, không thể bỏ người lại được.
Mạnh Đường nhìn Lý Hàn Tân: “Anh dìu bác xuống núi trước đi, Ngụy Xuyên lên đón tôi, tôi không về khách sạn cùng xe của đoàn đâu.”
Mọi người đều biết chàng trai buổi sáng là bạn trai cô nên không ai có ý kiến gì.
Lý Hàn Tân quay đầu nhìn cô, khóe mắt Mạnh Đường nhận ra nhưng coi như không biết.
“Một mình em được thật chứ?” Nhiếp ảnh gia không yên tâm, “Em cứ đi từ từ sau chúng tôi, gặp bạn trai em rồi thì chúng ta hẵng tách ra.”
Mạnh Đường không muốn họ lo lắng, lại đứng dậy nói: “Vậy đi từ từ thôi ạ.”
Đi được hơn 10 phút, một bóng trắng đột nhiên lao vút lên.
Mạnh Đường kinh ngạc: “Nhanh thế?”
Ngụy Xuyên thở hổn hển, dừng lại bên cạnh cô: “Cũng không thể… để cậu đợi lâu quá được.”
“Mạnh Đường, vậy bọn anh xuống núi trước đây.”
Mạnh Đường vẫy tay chào họ, chậm rãi chống gậy ngồi xuống bậc thềm, lí nhí: “Mệt chết đi được.”
Mệt là thật, làm nũng cũng là thật.
Ngụy Xuyên ngồi xuống bậc thềm thấp hơn cô hai bậc, nói: “Duỗi chân ra đây, tôi xoa bóp cho.”
Mạnh Đường chớp đôi mắt to nhìn cậu.
Ngụy Xuyên tặc lưỡi: “Duỗi ra đây nào, không thì mai cậu không đi nổi đâu, ngày nào tôi cũng tập luyện vật lý trị liệu, cậu còn không tin tôi à?”
Mạnh Đường duỗi chân ra.
Ngụy Xuyên một tay đỡ cổ chân cô, một tay nắm lấy bắp chân cô, từ dưới lên trên, dùng phần thịt ngón tay nhào nặn như vắt khăn mặt.
Mạnh Đường thực sự không đi nổi nữa, đôi chân đã mất cảm giác.
Cô cùng nghệ nhân già ngồi nghỉ trên bậc thềm ngắm hoàng hôn, hóng gió chiều.
Thấy họ nghỉ, những người khác cũng dừng lại, không thể bỏ người lại được.
Mạnh Đường nhìn Lý Hàn Tân: “Anh dìu bác xuống núi trước đi, Ngụy Xuyên lên đón tôi, tôi không về khách sạn cùng xe của đoàn đâu.”
Mọi người đều biết chàng trai buổi sáng là bạn trai cô nên không ai có ý kiến gì.
Lý Hàn Tân quay đầu nhìn cô, khóe mắt Mạnh Đường nhận ra nhưng coi như không biết.
“Một mình em được thật chứ?” Nhiếp ảnh gia không yên tâm, “Em cứ đi từ từ sau chúng tôi, gặp bạn trai em rồi thì chúng ta hẵng tách ra.”
Mạnh Đường không muốn họ lo lắng, lại đứng dậy nói: “Vậy đi từ từ thôi ạ.”
Đi được hơn 10 phút, một bóng trắng đột nhiên lao vút lên.
Mạnh Đường kinh ngạc: “Nhanh thế?”
Ngụy Xuyên thở hổn hển, dừng lại bên cạnh cô: “Cũng không thể… để cậu đợi lâu quá được.”
“Mạnh Đường, vậy bọn anh xuống núi trước đây.”
Mạnh Đường vẫy tay chào họ, chậm rãi chống gậy ngồi xuống bậc thềm, lí nhí: “Mệt chết đi được.”
Mệt là thật, làm nũng cũng là thật.
Ngụy Xuyên ngồi xuống bậc thềm thấp hơn cô hai bậc, nói: “Duỗi chân ra đây, tôi xoa bóp cho.”
Mạnh Đường chớp đôi mắt to nhìn cậu.
Ngụy Xuyên tặc lưỡi: “Duỗi ra đây nào, không thì mai cậu không đi nổi đâu, ngày nào tôi cũng tập luyện vật lý trị liệu, cậu còn không tin tôi à?”
Mạnh Đường duỗi chân ra.
Ngụy Xuyên một tay đỡ cổ chân cô, một tay nắm lấy bắp chân cô, từ dưới lên trên, dùng phần thịt ngón tay nhào nặn như vắt khăn mặt.
Mạnh Đường thực sự không đi nổi nữa, đôi chân đã mất cảm giác.
Cô cùng nghệ nhân già ngồi nghỉ trên bậc thềm ngắm hoàng hôn, hóng gió chiều.
Thấy họ nghỉ, những người khác cũng dừng lại, không thể bỏ người lại được.
Mạnh Đường nhìn Lý Hàn Tân: “Anh dìu bác xuống núi trước đi, Ngụy Xuyên lên đón tôi, tôi không về khách sạn cùng xe của đoàn đâu.”
Mọi người đều biết chàng trai buổi sáng là bạn trai cô nên không ai có ý kiến gì.
Lý Hàn Tân quay đầu nhìn cô, khóe mắt Mạnh Đường nhận ra nhưng coi như không biết.
“Một mình em được thật chứ?” Nhiếp ảnh gia không yên tâm, “Em cứ đi từ từ sau chúng tôi, gặp bạn trai em rồi thì chúng ta hẵng tách ra.”
Mạnh Đường không muốn họ lo lắng, lại đứng dậy nói: “Vậy đi từ từ thôi ạ.”
Đi được hơn 10 phút, một bóng trắng đột nhiên lao vút lên.
Mạnh Đường kinh ngạc: “Nhanh thế?”
Ngụy Xuyên thở hổn hển, dừng lại bên cạnh cô: “Cũng không thể… để cậu đợi lâu quá được.”
“Mạnh Đường, vậy bọn anh xuống núi trước đây.”
Mạnh Đường vẫy tay chào họ, chậm rãi chống gậy ngồi xuống bậc thềm, lí nhí: “Mệt chết đi được.”
Mệt là thật, làm nũng cũng là thật.
Ngụy Xuyên ngồi xuống bậc thềm thấp hơn cô hai bậc, nói: “Duỗi chân ra đây, tôi xoa bóp cho.”
Mạnh Đường chớp đôi mắt to nhìn cậu.
Ngụy Xuyên tặc lưỡi: “Duỗi ra đây nào, không thì mai cậu không đi nổi đâu, ngày nào tôi cũng tập luyện vật lý trị liệu, cậu còn không tin tôi à?”
Mạnh Đường duỗi chân ra.
Ngụy Xuyên một tay đỡ cổ chân cô, một tay nắm lấy bắp chân cô, từ dưới lên trên, dùng phần thịt ngón tay nhào nặn như vắt khăn mặt.
Mạnh Đường thực sự không đi nổi nữa, đôi chân đã mất cảm giác.
Cô cùng nghệ nhân già ngồi nghỉ trên bậc thềm ngắm hoàng hôn, hóng gió chiều.
Thấy họ nghỉ, những người khác cũng dừng lại, không thể bỏ người lại được.
Mạnh Đường nhìn Lý Hàn Tân: “Anh dìu bác xuống núi trước đi, Ngụy Xuyên lên đón tôi, tôi không về khách sạn cùng xe của đoàn đâu.”
Mọi người đều biết chàng trai buổi sáng là bạn trai cô nên không ai có ý kiến gì.
Lý Hàn Tân quay đầu nhìn cô, khóe mắt Mạnh Đường nhận ra nhưng coi như không biết.
“Một mình em được thật chứ?” Nhiếp ảnh gia không yên tâm, “Em cứ đi từ từ sau chúng tôi, gặp bạn trai em rồi thì chúng ta hẵng tách ra.”
Mạnh Đường không muốn họ lo lắng, lại đứng dậy nói: “Vậy đi từ từ thôi ạ.”
Đi được hơn 10 phút, một bóng trắng đột nhiên lao vút lên.
Mạnh Đường kinh ngạc: “Nhanh thế?”
Ngụy Xuyên thở hổn hển, dừng lại bên cạnh cô: “Cũng không thể… để cậu đợi lâu quá được.”
“Mạnh Đường, vậy bọn anh xuống núi trước đây.”
Mạnh Đường vẫy tay chào họ, chậm rãi chống gậy ngồi xuống bậc thềm, lí nhí: “Mệt chết đi được.”
Mệt là thật, làm nũng cũng là thật.
Ngụy Xuyên ngồi xuống bậc thềm thấp hơn cô hai bậc, nói: “Duỗi chân ra đây, tôi xoa bóp cho.”
Mạnh Đường chớp đôi mắt to nhìn cậu.
Ngụy Xuyên tặc lưỡi: “Duỗi ra đây nào, không thì mai cậu không đi nổi đâu, ngày nào tôi cũng tập luyện vật lý trị liệu, cậu còn không tin tôi à?”
Mạnh Đường duỗi chân ra.
Ngụy Xuyên một tay đỡ cổ chân cô, một tay nắm lấy bắp chân cô, từ dưới lên trên, dùng phần thịt ngón tay nhào nặn như vắt khăn mặt.
Mạnh Đường thực sự không đi nổi nữa, đôi chân đã mất cảm giác.
Cô cùng nghệ nhân già ngồi nghỉ trên bậc thềm ngắm hoàng hôn, hóng gió chiều.
Thấy họ nghỉ, những người khác cũng dừng lại, không thể bỏ người lại được.
Mạnh Đường nhìn Lý Hàn Tân: “Anh dìu bác xuống núi trước đi, Ngụy Xuyên lên đón tôi, tôi không về khách sạn cùng xe của đoàn đâu.”
Mọi người đều biết chàng trai buổi sáng là bạn trai cô nên không ai có ý kiến gì.
Lý Hàn Tân quay đầu nhìn cô, khóe mắt Mạnh Đường nhận ra nhưng coi như không biết.
“Một mình em được thật chứ?” Nhiếp ảnh gia không yên tâm, “Em cứ đi từ từ sau chúng tôi, gặp bạn trai em rồi thì chúng ta hẵng tách ra.”
Mạnh Đường không muốn họ lo lắng, lại đứng dậy nói: “Vậy đi từ từ thôi ạ.”
Đi được hơn 10 phút, một bóng trắng đột nhiên lao vút lên.
Mạnh Đường kinh ngạc: “Nhanh thế?”
Ngụy Xuyên thở hổn hển, dừng lại bên cạnh cô: “Cũng không thể… để cậu đợi lâu quá được.”
“Mạnh Đường, vậy bọn anh xuống núi trước đây.”
Mạnh Đường vẫy tay chào họ, chậm rãi chống gậy ngồi xuống bậc thềm, lí nhí: “Mệt chết đi được.”
Mệt là thật, làm nũng cũng là thật.
Ngụy Xuyên ngồi xuống bậc thềm thấp hơn cô hai bậc, nói: “Duỗi chân ra đây, tôi xoa bóp cho.”
Mạnh Đường chớp đôi mắt to nhìn cậu.
Ngụy Xuyên tặc lưỡi: “Duỗi ra đây nào, không thì mai cậu không đi nổi đâu, ngày nào tôi cũng tập luyện vật lý trị liệu, cậu còn không tin tôi à?”
Mạnh Đường duỗi chân ra.
Ngụy Xuyên một tay đỡ cổ chân cô, một tay nắm lấy bắp chân cô, từ dưới lên trên, dùng phần thịt ngón tay nhào nặn như vắt khăn mặt.