Gần Thêm Chút Nữa Là Mất Kiểm Soát

Chương 16

Mạnh Đường khẽ giải thích một lượt, có chút ngượng ngùng nép sát vào tay vịn bên cạnh.

Ngụy Xuyên “ồ” một tiếng: “Cậu cứ ngồi đi, chỉ là cái ghế này thật sự khiến người ta khó chịu.”

Mạnh Đường liếc nhìn khoảng trống ở giữa, cả người không tự chủ được mà trượt xuống.

Trông cô cứ như một khúc gỗ thẳng đuột, Ngụy Xuyên quay đầu cười thầm, cơn buồn ngủ vơi đi quá nửa.

“Cái này…” Mạnh Đường bám chặt lấy tay vịn, “Sao cứ trượt vào giữa thế nhỉ?”

“Ở giữa chịu lực nhiều nên đệm ngồi bị xẹp xuống rồi,” Ngụy Xuyên cũng tự mình trượt xuống, “Lại còn là chất liệu da, trượt là phải.”

Mạnh Đường hì hục chống tay giữ người, người ngồi ghế thương gia phía trước bực bội nói một câu: “Có thể yên lặng chút được không?”

Ngụy Xuyên vốn đã đang nén giận vì thiết kế ghế ngồi bất hợp lý, nghe vậy liền phản bác:

“Anh trai à, tiếng hai đứa tôi còn chưa lớn bằng tiếng video anh đang lướt đâu.”

Người kia khinh thường nói: “Không có tiền thì lần sau cứ ngoan ngoãn mà ngồi ghế hạng hai.”

“Có mỗi cái ghế rách mà anh cũng phân chia cao thấp sang hèn à?” Tính khí Ngụy Xuyên hoàn toàn bùng nổ, “Anh có tiền sao còn ngồi ghế thương gia chịu đựng chúng tôi làm gì? Dòng máy bay chủ lực hiện tại của Gulfstream cũng đâu có đắt, vài trăm triệu thôi, anh không có sao?”

Người phía trước thẹn quá hóa giận đứng phắt dậy, Ngụy Xuyên cũng chưa từng ngán mấy kẻ này, liền đứng lên theo.

Tầm mắt của gã đàn ông kia chuyển từ nhìn xuống thành nhìn ngang, rồi lại phải ngước lên, ánh mắt cũng từ kiêu ngạo chuyển sang e dè.

“Thấy… thấy cậu là sinh viên, tôi không thèm chấp nhặt.”

Gã đàn ông tự tìm cho mình một cái cớ, sau khi ngồi xuống, tiếng lướt video ngắn cũng giảm đi hai phần.

Ngụy Xuyên hừ lạnh ngồi xuống, vừa liếc mắt sang đã chạm phải đôi mắt sáng lấp lánh.

“Cậu lợi hại thật đấy!” Mạnh Đường không tiếc lời khen ngợi.

Ngụy Xuyên cười một tiếng: “Học tập đi, đừng có ngốc nghếch nữa, lần sau gặp phải loại người này thì phải dùng lời lẽ chặn họng hắn lại.”

“Không phải là tôi không so đo,” Mạnh Đường cười nhạt nói, “Mà là tôi không để tâm, hơn nữa tôi là con gái, đôi co với đàn ông sẽ làm tăng tỷ lệ nguy hiểm.”

“Cậu nói vậy cũng đúng,” Ngụy Xuyên nở nụ cười chân thành đầu tiên từ lúc lên xe, “Lùi một bước trời cao biển rộng.”

Mạnh Đường “ừ” một tiếng: “Ông nội tôi từng nói, lùi một bước trời cao biển rộng là không sai, nhưng chỉ được lùi một bước thôi, phải dùng kỹ thuật, dùng lý lẽ để thu phục người khác.”

Trò chuyện một hồi, hai người lại vì chất liệu trơn trượt của ghế mà sát lại gần nhau.

Ngụy Xuyên tò mò hỏi tới: “Nếu đối phương không biết điều lại còn được đằng chân lân đằng đầu thì sao?”

Mạnh Đường nhìn vào mắt cậu nói: “Khi điêu khắc, nếu dao khắc và gỗ cứng đối cứng, cả hai đều sẽ không có kết cục tốt, nhưng nếu xoay dao mượn lực, vụn gỗ sẽ rào rào rơi xuống.”

“Trong lòng có mưu lược ha,” Ngụy Xuyên cười, “Tôi còn tưởng cậu thực sự sẽ không phản kích.”

 

Môi Mạnh Đường cong lên một nụ cười nhẹ.

‘Đạo bất đồng bất tương vi mưu’, có một số người, chỉ cần một lần là có thể nhìn rõ bản chất.

(Đạo bất đồng bất tương vi mưu: Đường đi (chí hướng) không giống nhau thì không thể cùng nhau bàn bạc mưu kế. Ý là không cùng chí hướng thì không thể đi chung đường)

Cô có đạo của cô, kiên trì giữ vững bản thân là được.

Hai người hoàn toàn dính sát vào nhau, tháng mười quần áo mỏng manh, Mạnh Đường ngượng ngùng chống tay nhích sang bên cạnh.

Ngụy Xuyên nhét áo khoác vào giữa hai người: “Đừng động đậy nữa, cứ ngồi thế đi.”

Áo khoác tuy mỏng nhưng có còn hơn không.

Trong toa xe điều hòa mát lạnh, nhiệt độ bên đùi giống như tờ khăn giấy bị thấm ướt, không ngừng lan rộng.

Mạnh Đường cứng đờ người không dám động đậy, cảnh vật ngoài cửa sổ vùn vụt lướt qua, cô lại ngửi thấy mùi hương bạc hà lạnh lẽo thoáng qua.

Thân xe rung lắc, khoảnh khắc cánh tay chạm vào nhau cô rụt người lại.

“Cậu lạnh không?” Ngụy Xuyên cúi đầu khẽ hỏi.

Trong toa xe hoàn toàn không còn động tĩnh, người phía trước đã ngủ rồi, Mạnh Đường cũng hạ giọng nói: “Không lạnh.”

Áo khoác của cô nhét trong túi, mà túi thì để trên giá hành lý ở toa hạng nhất, lúc đổi chỗ với Hứa Hạc Thanh cô quên mang theo, định bụng khi nào gần đến trạm thì qua lấy.

Ngụy Xuyên cúi người kéo khóa ba lô lôi ra một chiếc áo khoác gió màu trắng đưa sang.

“Cái này là đồ mới, tôi vừa lấy ở nhà đi, cậu mặc tạm đi.”

“Không… không cần đâu.” Mạnh Đường nào dám mặc áo của cậu, vội vàng từ chối.

Ngụy Xuyên tưởng cô chê, giải thích: “Tôi thật sự chưa mặc lần nào, vừa mới bóc tem đấy.”

“Tôi không phải… tôi không lạnh.”

“Thật sự không lạnh?”

Mạnh Đường lắc đầu, lạnh thì đương nhiên là lạnh, nhưng Ngụy Xuyên thích Tạ Linh Âm, khoảng cách cần thiết thì phải giữ.

Áo khoác là đồ dùng riêng tư, không phải bạn trai bạn gái thì không thích hợp.

Ngụy Xuyên bị từ chối nên có chút xấu hổ, cậu vo tròn cái áo nhét lại vào túi rồi kéo khóa lên.

Hai người rơi vào trầm mặc, lúc này Ngụy Xuyên mới muộn màng nhận ra, Mạnh Đường mặc áo của cậu quả thực không thích hợp lắm.

Cậu lấy điện thoại ra gõ liên hồi: [Cậu nói xong chưa?]

Hứa Hạc Thanh: [Sao thế, hai người nói chuyện không vui à?]

Ngụy Xuyên: [Không, ghế ngồi không thoải mái, muốn đổi lại với cậu.]

Hứa Hạc Thanh: [Vẫn chưa nói xong, Tạ Linh Âm khó chiều quá, còn chưa đến 40 phút nữa, cậu nhịn chút đi.]

Ngụy Xuyên: […]

Vóc dáng cậu cao lớn, chân dài, ngồi kiểu gì cũng không thoải mái.

Dáng người Mạnh Đường nhỏ nhắn, cố gắng nhường cho cậu khoảng trống lớn hơn.

Khó khăn lắm mới chịu đựng đến lúc xuống trạm, chân tay Ngụy Xuyên đều tê rần.

Tạ Linh Âm xách túi của Mạnh Đường qua, Mạnh Đường đón lấy, mấy người cùng ra khỏi trạm bắt xe.

Ngụy Xuyên và Hứa Hạc Thanh đã đặt khách sạn tốt nhất thành phố Nhạn Thanh, cách nhà Mạnh Đường khá xa.

Đến địa bàn của mình, Mạnh Đường cũng ngại dẫn Tạ Linh Âm đi luôn, bèn dừng lại ở cửa ra, khách sáo nói:

“Bây giờ vẫn còn sớm, tôi có nói với ông nội là các cậu đến, hay là qua nhà tôi cùng ăn bữa cơm?”

Ngụy Xuyên lắc đầu: “Trời tối rồi, đến nhà cậu cũng không tiện lắm, hai đứa tôi đưa các cậu về trước, mai hãy nói.”

“Cũng được.” Mạnh Đường đáp, “Nhưng không cần đưa bọn tôi về đâu, tôi với Linh Âm tự bắt xe.”

Tạ Linh Âm thấy Hứa Hạc Thanh nhíu mày, trực tiếp quyết định: “Cứ thế đi, bọn tôi đi đây, các cậu cũng về khách sạn đi.”

Mạnh Đường liếc nhìn điện thoại, thấy xe đặt đã tới liền quay đầu vẫy tay với Ngụy Xuyên và Hứa Hạc Thanh.

Lên xe, Mạnh Đường hỏi: “Trông cậu có vẻ không vui? Nói chuyện với Hứa Hạc Thanh không suôn sẻ à?”

Tạ Linh Âm: “Không phải, toa xe yên tĩnh, người nhà gọi điện tớ không nghe, đang phê bình đấu tố tớ trong nhóm gia đình kia kìa.”

“Trong nhóm á?” Mạnh Đường cau mày.

Chút chuyện nhỏ này có cần thiết phải làm ầm ĩ trước mặt bao nhiêu họ hàng thân thích không?

Tạ Linh Âm dựa vào người Mạnh Đường, giọng điệu châm chọc: “Tớ cứ nghi ngờ không biết mình có phải con ruột không nữa, đối xử với cháu trai trong nhà còn tốt hơn với tớ, chỉ vì tớ là con gái.”

Mạnh Đường vỗ vỗ vai cô bạn: “Cậu nhìn bản thân cậu xem, là trai hay gái?”

Tạ Linh Âm ngồi thẳng dậy nhìn Mạnh Đường: “Giới tính không đổi được, tính cách cũng chẳng đổi được, họ xem tớ là con gái, tớ xem tớ là chính mình.”

Mạnh Đường cười cười: “Thế chẳng phải là được rồi sao.”

Tạ Linh Âm thở hắt ra một hơi bực dọc, tâm trạng thoải mái hơn nhiều, cũng có tâm trí để hóng chuyện bát quái.

Nhớ tới những gì Hứa Hạc Thanh nói với mình, cô nàng hỏi Mạnh Đường: “Tớ hỏi cậu chuyện này.”

Thấy vẻ thần bí của bạn, Mạnh Đường có chút tò mò: “Cậu hỏi đi.”

“Có phải cậu với Ngụy Xuyên quen nhau từ trước không?”

Mạnh Đường khó hiểu: “Không có mà.”

Tạ Linh Âm: “Nhưng sao tớ nghe nói hồi năm nhất cậu đã quen cậu ấy rồi?”

“Tớ quen cậu ấy lúc nào —” Mạnh Đường nói được nửa câu thì nghẹn lại, Tạ Linh Âm hỏi không phải là vụ cái vali đấy chứ?

Chuyện này cũng truyền đến tai cậu ấy rồi sao?

Tối hôm cô đi tìm Ngụy Xuyên cũng chỉ có bạn cùng phòng của cậu ấy nghe được vài câu, sao lại truyền ra ngoài được?

“Cậu đỏ mặt cái gì?” Tạ Linh Âm cảm thấy ngạc nhiên, “Cậu với Ngụy Xuyên thật sự quen nhau từ trước à?”

Mạnh Đường: “… Không phải như cậu nghĩ đâu, chỉ là gặp qua một lần.”

Tạ Linh Âm: “…”

Hứa Hạc Thanh nói hóa ra là thật, người Ngụy Xuyên thích là Mạnh Đường?

Bình Luận (0)
Comment