Ngụy Xuyên lúng túng xoa mũi, đưa đồ đã mua cho Mạnh Đường: “Tôi mua hộp quà trái cây với trà, còn có một quả sầu riêng nữa.”
Mạnh Đường nhìn nhãn mác, hộp quà tinh xảo, trà là Phổ Nhĩ, theo mức độ chi tiêu của Ngụy Xuyên thì e là chẳng có thứ nào rẻ.
“Tốn kém quá.” Mạnh Đường đưa tay ra đón.
Đón được một nửa, Ngụy Xuyên bỗng xách ngược trở lại: “Để tôi cầm cho, nặng lắm.”
Tạ Linh Âm và Hứa Hạc Thanh nhìn nhau, khóe miệng không giấu nổi ý cười.
Hứa Hạc Thanh ho khan một tiếng: “Để tôi xách một cái cho.”
Ngụy Xuyên đưa quả sầu riêng sang.
Lúc Mạnh Đường ra, cửa lớn mở một nửa, bốn người lần lượt vào nhà, cô và Ngụy Xuyên đi song song.
Cô cũng muốn nói chuyện với Hứa Hạc Thanh nhưng rõ ràng là cô không thân với người ta, cũng chẳng tìm được chủ đề bắt đầu.
Tạ Linh Âm thì thân với Hứa Hạc Thanh hơn nhiều.
Trước đây nhờ phúc của Tạ Linh Âm, cô luôn có thể ngắm Hứa Hạc Thanh ở cự ly gần tại các sự kiện.
Hai người họ thường xuyên cùng nhau dẫn chương trình.
Bước vào cửa trung viện, dì Phương nhiệt tình đón tiếp.
Ngụy Xuyên và Hứa Hạc Thanh chào hỏi ông cụ, ông cụ ra vẻ cao thâm gật đầu nhưng thực ra là đang âm thầm quan sát.
Trong sân có bàn gỗ, mấy người vây quanh ngồi xuống giúp dì Phương nhặt rau, dọa dì Phương vơ hết vào bếp tự mình làm một mình.
Dì quan sát nãy giờ, chẳng có đứa nào là biết làm việc cả.
Mạnh Đường đành phải bổ trái cây Ngụy Xuyên mang đến, mang cho ông nội một phần, cũng mang cho dì Phương một phần.
Ngụy Xuyên tò mò nhìn ngó xung quanh rồi thốt ra câu cảm thán y hệt Tạ Linh Âm: “Nhà cậu rộng thật đấy.”
“Có to bằng nhà cậu không?” Mạnh Đường hỏi ngược lại, “Nghe nói nhà cậu còn có cả sân bóng rổ.”
Cô cũng là nghe Thạch Lam hóng hớt kể lại.
Ngụy Xuyên: “… Cũng cỡ đó, chỉ là tôi chưa từng ở kiểu nhà này bao giờ, thấy lạ thôi.”
“Thấy lạ thì ngắm nhiều vào.” Hứa Hạc Thanh nói xong lại hỏi Mạnh Đường: “Chắc là được tham quan chứ?”
Mạnh Đường gật đầu: “Đương nhiên là được.”
“Tiểu Đường.” Mạnh Ngộ Xuân nhìn một lúc rồi đứng dậy khỏi ghế nằm, “Cơm trưa còn một lúc nữa, theo ông ra hậu viện, nếu bạn cháu có hứng thú thì có thể cùng qua xem.”
Ngụy Xuyên theo bản năng đứng dậy theo, nhỏ giọng hỏi Mạnh Đường: “Làm gì thế?”
Mạnh Đường ngoái lại: “Kiểm tra bài vở.”
Mấy người Ngụy Xuyên đi theo, bước vào hậu viện, lọt vào mắt toàn là gỗ.
Vào xưởng chính, ông cụ đưa cho Mạnh Đường một tấm vải dài: “Bịt mắt lại.”
Ngụy Xuyên hiếu kỳ nhướng mày, làm cái gì đây?
Tạ Linh Âm từng nghe Mạnh Đường kể, tự giác thì thầm giải thích cho hai chàng trai: “Chắc là bịt mắt đoán gỗ, phải nói chính xác tuổi thọ, tính chất và công dụng của gỗ.”
“Khó thế á?” Ngụy Xuyên trợn tròn mắt, có chút lo lắng nhìn Mạnh Đường.
Mạnh Đường nghe thấy giọng điệu đột nhiên cao vút của Ngụy Xuyên, cười một tiếng: “Thực ra cũng không khó, xúc giác, mùi vị, trọng lượng của gỗ… đều có huyền cơ cả.”
Ông cụ gõ lên mặt bàn, ra hiệu Mạnh Đường đoán khúc gỗ đầu tiên.
Mạnh Đường đón lấy, đầu ngón tay khẽ cào lên mặt cắt, sau đó ấn ấn vào mặt bên, một lúc sau cô mỉm cười:
“Gỗ non, khoảng trên dưới 23 năm, thích hợp để luyện tay.”
“Âm sắc trầm pha chút giòn, không có bọng rỗng, thích hợp chạm khắc nông.”
Mạnh Đường ghé sát ngửi ngửi, lại cạo chút mùn gỗ xoa nóng rồi khẽ ngửi.
“Ông ơi, mới ngửi có mùi tanh của đất, mùi cỏ cũng nặng, ngửi kỹ thì có mùi lá mục, là cây ở sườn dốc khuất nắng.”
Cuối cùng, cô nếm thử chút mùn gỗ nơi đầu lưỡi rồi nói: “Hơi ngọt sau đó đắng nhẹ, nhựa cây chưa hóa già, là gỗ vùng Thai Châu.”
“Thích hợp điêu khắc đồ tinh xảo kích thước nhỏ, thú nhỏ trẻ nhỏ, như trẻ nhỏ chơi chim, chơi mèo, chơi dế, tam thiên đồng thú.”
Ông cụ gật đầu “ừ” một tiếng.
Tạ Linh Âm nuốt câu chửi thề vào trong họng, cô ấy vẫn luôn biết Mạnh Đường giỏi nhưng công phu này cũng quá khiến người ta kinh ngạc.
Tiếp đó, Mạnh Đường không sai một chỗ nào.
Cô đứng trước bàn án, phía sau là cả giá gỗ chất đầy, sự ung dung tự tin toát ra từ cả người khiến người ta không dám với tới.
“Món cuối cùng.”
Mạnh Đường đón lấy, một mùi chua chát của lá tỳ bà xộc vào mũi.
“Ông, gỗ giả ạ?”
Mạnh Ngộ Xuân hừ cười: “Cháu tự ‘xem’ đi, đừng hỏi ông.”
Bỗng nhiên Mạnh Đường khựng lại, móng tay mắc vào một vết nứt ngang hình mạng nhện.
Cô tháo khăn bịt mắt, sâu trong vết nứt của gỗ ẩn giấu những đường chỉ nhỏ tự nhiên song song với vân gỗ.
“Vỏ là giả, cốt là thật.” Mạnh Ngộ Xuân nói, “Khúc này bị sâu đục rỗng rồi, ông lấy vỏ gỗ phế liệu bọc lại, Tiểu Đường, cháu không nhìn ra gỗ đã chết khô rồi.”
Mạnh Đường: “… Cháu học vẫn chưa tới nơi tới chốn.”
Mạnh Ngộ Xuân: “Không vội, từ từ thôi, cháu mới mấy tuổi đầu.”
Mạnh Đường mím môi, không vui lắm.
Mạnh Ngộ Xuân vui vẻ quay đầu hỏi: “Thấy cháu gái ta thế nào?”
Ngụy Xuyên giơ ngón tay cái: “Đỉnh của chóp.”
Mạnh Đường: “…”
Ông cụ cười sảng khoái, chắp tay sau lưng rời đi.
Tạ Linh Âm sùng bái nhìn Mạnh Đường: “Từ hôm nay trở đi cậu là nữ thần của tớ.”
“Nói quá.” Mạnh Đường cười cười, ngước mắt nhìn Hứa Hạc Thanh.
Hứa Hạc Thanh cười hỏi: “Vừa nãy đi qua tiền viện, Tạ Linh Âm bảo chỗ đó có phòng trưng bày nhỏ, tôi vào xem được không?”
Mạnh Đường: “Vậy để tôi dẫn cậu đi?”
Hứa Hạc Thanh: “Không làm phiền cậu, tôi tự đi được.”
“Tôi đi tôi đi.” Tạ Linh Âm biết ý tạo cơ hội cho cô và Ngụy Xuyên ở riêng, “Tôi dẫn cậu ấy đi xem.”
“Được thôi.”
Mạnh Đường nhìn bóng lưng Hứa Hạc Thanh, có chút chán nản, thấy Ngụy Xuyên chắn trước mặt liền hỏi: “Sao cậu không đi?”
Ngụy Xuyên hoàn hồn, lắp bắp một câu: “Tôi… lát nữa tôi xem, ở đây cũng khá thú vị.”
“Toàn là gỗ, có gì mà xem, đi thôi.”
Ngụy Xuyên “ồ” một tiếng rồi quay đầu đi theo.
Ra đến trung viện, cậu liếc mắt thấy cây hải đường trong sân liền nghiêng đầu hỏi: “Tên cậu có phải liên quan đến cái cây kia không?”
Mạnh Đường nhìn theo tầm mắt cậu, gật đầu: “Lúc tôi sinh ra, hoa hải đường nở rộ trong đêm, chữ Đường lại thuộc mộc, ông nội bèn đặt cái tên này.”
Ngụy Xuyên: “Vậy cũng có duyên phết.”
Dì Phương từ căng tin ra gọi bọn họ ăn cơm, Ngụy Xuyên mồm miệng ngọt xớt, dỗ dì Phương vui đến mức không biết đông tây nam bắc.
Ông cụ âm thầm liếc nhìn, nghĩ thầm thằng nhóc này toàn nói lời đường mật.
Buổi chiều Mạnh Đường quyết định dẫn họ đi dạo quanh đây, bảo với dì Phương tối sẽ ăn ở ngoài.
Vừa bước ra khỏi cổng nhà cổ thì điện thoại Tạ Linh Âm reo lên.
Chỉ thấy sắc mặt cô nàng càng lúc càng khó coi, nói một câu “Con về ngay đây” rồi cúp máy.
Hứa Hạc Thanh nhíu mày: “Sao thế?”
Mạnh Đường quan tâm nên rối loạn, không nghe ra cảm xúc thân thiết trong giọng nói của Hứa Hạc Thanh, còn cái tên thẳng đuột Ngụy Xuyên này thì càng không nhận ra.
“Xin lỗi nhé, Mạnh Đường, chắc tớ phải về trước đây.” Vẻ mặt Tạ Linh Âm đầy áy náy, “Em trai tớ về nước đụng phải người ta, người ta nằm viện rồi, tớ phải về xem sao kẻo bố mẹ tớ lại làm ra chuyện hồ đồ.”
Mạnh Đường nhìn sang Ngụy Xuyên: “Vậy cậu đưa…”
“Để tôi đưa cậu ấy về.” Hứa Hạc Thanh nói, “Bây giờ tôi gọi xe luôn.”
Hứa Hạc Thanh không cho ai cơ hội từ chối, quay đầu nói với ông cụ một tiếng, để Tạ Linh Âm thu dọn đồ đạc rồi ngồi lên xe taxi.
Mạnh Đường ngẩn người hỏi một câu: “Sao tôi cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng nhỉ?”
Ngụy Xuyên an ủi cô: “Có thể Hứa Hạc Thanh với cậu đúng là không thân, mạo muội ở lại cũng kỳ cục, hơn nữa cậu ấy với Tạ Linh Âm cùng một nơi, hai người cũng hợp tác nhiều sự kiện rồi, cậu… cậu đừng buồn.”
“Tôi không buồn.” Mạnh Đường quay lại nhìn cậu, “Linh Âm có việc, đương nhiên phải có người đưa về, nếu thật sự Hứa Hạc Thanh ở lại tôi cũng chẳng biết phải làm sao.”
Ngụy Xuyên “ồ” một tiếng: “Vậy tôi… còn được ở lại không?”
Mạnh Đường cũng không tiện đuổi người, hỏi cậu: “Cậu muốn ra ngoài chơi không?”
“Cậu thì sao?”
“Tôi hỏi cậu cơ mà.”
“Đến cũng đến rồi.”
“… Vậy đi thôi.”