Ngụy Xuyên về đến phòng đã là mười một giờ, buổi tập kết thúc lúc mười rưỡi, tắm rửa ở nhà thi đấu xong, về đến phòng mất nửa tiếng.
Lương Hành và Lý Trác vẫn đang chơi game, thấy cậu về thì vội nói: “Ngụy Xuyên, ván cuối rồi, cậu ngủ trước đi.”
Bọn họ cũng không dám làm phiền Ngụy Xuyên nghỉ ngơi.
Ngụy Xuyên “ừ” một tiếng, điện thoại sắp hết pin, cậu cắm sạc, bất ngờ nhìn thấy tin nhắn của Mạnh Đường:
[Tôi học bóng rổ cũng tàm tạm rồi, sau này không cần lãng phí thời gian vì tôi nữa đâu, món đồ gỗ của cậu bị trì hoãn khá lâu rồi, tôi sẽ cố gắng làm xong sớm đưa cho cậu, chúc cậu thi đấu thuận lợi.]
Ngụy Xuyên theo bản năng mở khung chat định trả lời, liếc thấy thời gian mới thôi, giờ này e là cô ấy đã ngủ rồi.
Mạnh Đường quả thực đã ngủ, sáng hôm sau xem điện thoại thấy Ngụy Xuyên chưa trả lời.
Cô dậy sớm nửa tiếng, mang theo bốn cái thẻ cơm chạy hai vòng quanh sân vận động.
Lúc về phòng thì mang theo bốn phần bữa sáng.
Cô vội vàng ăn xong, tắm qua rồi đi học.
Hôm nay cả ngày học điêu khắc gỗ, Mạnh Đường ra khỏi thang máy, liếc thấy bóng lưng thầy giáo đi trước cô một bước.
Cô lẳng lặng rảo bước nhanh hơn, đến cửa thì một tiếng gầm lên giận dữ “Ai làm?” khiến chân cô khựng lại.
Tim đập thịch một cái thật mạnh, trực giác của Mạnh Đường mách bảo có chuyện không hay.
Cô đẩy cửa vào, bản thảo vô cùng quen mắt vương vãi đầy đất, bị xé tan nát tơi bời.
Đầu Mạnh Đường ong lên một tiếng: “Chuyện này là sao?”
Thầy giáo quay đầu lại, thở dài: “Mạnh Đường, em đến rồi.”
Mạnh Đường mờ mịt hỏi: “Đây là bản thảo em định dùng để dự thi đúng không ạ?”
Thầy giáo gật đầu.
Nữ sinh đứng gần cô nhất nói: “Lúc bọn tớ vào đã phát hiện bản thiết kế rơi vãi trên mặt đất rồi, Mạnh Đường, cậu có bản sao lưu không?”
“Có bản điện tử sao lưu.” Mạnh Đường day day ấn đường.
Cho dù như vậy, bản thảo dùng cho cuộc thi vẫn phải bổ sung lại.
Thầy giáo tức giận gầm lên: “Rốt cuộc là ai làm?”
Sinh viên bị dọa giật mình, nhao nhao nói:
“Trước khi nghỉ lễ, chìa khóa xưởng điêu khắc do Đàm Hi phụ trách.”
“Không phải tớ.” Đàm Hi trừng mắt nhìn người chĩa mũi dùi về phía mình, “Nghi ngờ tớ thì có bản lĩnh đưa ra bằng chứng đi.”
“Nhưng chỉ có cậu không hợp với Mạnh Đường.”
“Thế cũng không thể chứng minh là tớ làm.”
Cô ta vẫn chưa đê tiện đến mức đó.
“Vậy ai mà biết được.”
“Cậu…”
“Đủ rồi, đừng cãi nhau nữa,” Thầy giáo nghiêm giọng ngăn lại, “Cửa ngoài xưởng điêu khắc chỉ cho phép sinh viên chuyên ngành quẹt thẻ vào, sinh viên có một chìa khóa, bảo vệ mỗi tối đều đi tuần tra, hành lang cũng có camera giám sát, chuyện này nhà trường sẽ điều tra, nhưng nếu là người trong số các em làm, tôi khuyên các em nên đứng ra ngay bây giờ.”
“Thầy Vương, không xong rồi.” Trợ lý sinh viên phòng trưng bày vội vã chạy tới.
“Lại sao nữa?”
“Tác phẩm của sinh viên trong kho trưng bày bị người ta phá hoại rồi.”
Mạnh Đường túm chặt lấy cánh tay người mới đến: “Tên tác phẩm là gì?”
“Manh tăng thính cầm.”
(Manh tăng thính cầm: Nhà sư mù nghe đàn)
Mạnh Đường đẩy người ra chạy ra ngoài, những người khác cũng đồng loạt chạy theo.
Trên kệ trưng bày trong kho, bức “Manh tăng thính cầm” đó chằng chịt những vết rạch, tính phá hoại cực mạnh.
“Trời ơi! Tác phẩm tốt thế này, tiếc quá đi mất.”
“Ai mà có thù oán lớn với Mạnh Đường thế này?”
“Còn có thể là ai? Cái này là để đi thi, người cạnh tranh lớn nhất ở trường mình chính là Đàm Hi.”
“Đừng nói linh tinh, chuyện không có bằng chứng.”
“Thế này thì cũng mất tư cách quá, tưởng phá hoại tác phẩm dự thi của Mạnh Đường là mình có thể được giải nhất à?”
Mạnh Đường nhìn chằm chằm hồi lâu, tim đau nhói, cô nuốt xuống nỗi chua xót, bình tĩnh nói: “Em muốn báo cảnh sát.”
“Chuyện này…” Thầy giáo có chút khó xử.
Báo cảnh sát liên quan đến danh tiếng nhà trường, chuyện này ông thật sự không làm chủ được, ông túm lấy một sinh viên, hạ giọng bảo cậu ta đi mời viện trưởng tới.
“Em vẫn sẽ tham gia cuộc thi như bình thường, dùng chính tác phẩm này.” Mạnh Đường xoay người, ánh mắt quét qua những người bạn học, “Chuyện này em sẽ không để yên đâu.”
Bạn học vừa nghe liền thì thầm to nhỏ:
“Tham gia như bình thường? Cậu ấy điên rồi à? Điêu khắc gỗ bị phá hỏng thế này rồi, còn sửa được?”
“Ông cậu ấy là đại sư Mạnh, chắc là sửa được.”
“Nhưng người tham gia cuộc thi là sinh viên, đại sư Mạnh nhúng tay vào, đối với người khác e là không công bằng.”
“…”
Mạnh Đường bỏ qua những lời nghi ngờ bên tai, nói: “Thầy ơi, em cần ‘Đơn xin phục chế tác phẩm’, xin thầy ký tên ạ.”
Thầy giáo sững sờ: “Em còn có tay nghề này?”
Mạnh Đường gật đầu: “Học theo ông nội một chút ạ.”
“Được, được.” Vẻ mặt thầy giáo kích động, “Lát nữa viện trưởng đến thầy ấy sẽ làm chủ cho em.”
Vừa dứt lời, viện trưởng Trần Tuân Lễ vội vã đi tới.
“Mạnh Đường, em đi theo tôi.”
Mạnh Đường xoay người ra khỏi phòng trưng bày.
Trần Tuân Lễ thở phào một hơi, nói: “Trên đường đến tôi đã nghe nói rồi, tôi hiểu tâm trạng của em, nhưng chuyện báo cảnh sát có thể lùi một bước được không, dù sao cũng liên quan đến danh tiếng của khoa.”
“Nhưng tôi đảm bảo, cho dù xử lý nội bộ tôi cũng sẽ cho em một kết quả hài lòng.”
“Tác phẩm của em, đưa đến phòng thí nghiệm phục chế di sản phi vật thể ở tòa nhà 21, tôi sẽ gọi điện cho chủ nhiệm phòng phục chế mở lối đi riêng cho em, tất cả thiết bị em đều có thể dùng miễn phí, cũng không cần em hẹn trước.”
“Nhưng quá trình phục chế em phải quay video lại, một là để lưu lại bằng chứng tham gia cuộc thi cho em, hai là cũng có thể dùng làm giáo án giảng dạy.”
“Còn về vật phẩm bị hư hại, nhà trường sẽ thành lập tổ điều tra, sau khi tìm ra tôi nhất định bắt người đó phải bồi thường và xin lỗi em.”
Mạnh Đường nửa ngày không nói gì, Trần Tuân Lễ lại hạ mình nói: “Tiểu tổ tông, tiểu sư muội, nể mặt sư huynh một chút đi?”
Mạnh Đường thực sự không quen, lùi lại một bước nói: “Viện trưởng, thầy không phải sư huynh của em, ông nội em chưa từng thừa nhận thầy là đồ đệ của ông.”
Trần Tuân Lễ đánh bài tình cảm với cô: “Hồi trẻ tôi ăn dầm nằm dề ở nhà em hai ba năm sao lại không tính là sư huynh, yên tâm, sư huynh nhất định sẽ xử lý tốt chuyện này cho em.”
Mạnh Đường gật đầu: “Miễn là không phải để chuyện lắng xuống rồi thôi, em chấp nhận.”
“Được, đợi tin của tôi, em đi học trước đi.” Trần Tuân Lễ nói xong lại quay đầu, “Hoặc là tâm trạng em không tốt, cúp học cũng được, tôi nói với lão Vương một tiếng.”
Mạnh Đường: “… Không cần đâu ạ, em đi học.”
Cả buổi sáng Mạnh Đường thẫn thờ.
Mãi đến khi tan học, có người nhắc nhở một tiếng, Mạnh Đường mới thu từng tờ bản thảo bị hỏng vào kẹp tài liệu mang đi.
Sinh viên đi gần hết rồi, hành lang trống huơ trống hoác, cô bước ra khỏi cổng lớn, bỗng nhiên một giọng nói kèm theo tiếng cười truyền đến:
“Tôi bảo sao cậu đi chậm thế? Bạn học cậu đi hết rồi, không đói à?”
Mạnh Đường ngẩng đầu, nhìn thấy Ngụy Xuyên thì sững sờ: “Sao cậu lại đến đây?”
Tâm trạng cô không tốt, giọng nói vừa nhẹ vừa buồn.
“Cậu sao thế?” Ngụy Xuyên bước tới, dùng lưng hai ngón tay chạm vào trán cô, “Yếu xìu thế này, bị ốm à?”
“Không sao.” Mạnh Đường tránh đi, đi theo con đường về phía Nam.
“Căng tin ở đây mà, cậu đi đâu đấy?” Ngụy Xuyên kéo cánh tay cô, tiếng “bộp” vang lên, kẹp tài liệu rơi xuống đất, bản thảo vụn rơi ra rải rác bên chân hai người.
“Cái này…” Ngụy Xuyên ngồi xổm xuống nhặt một tờ lên xem, đường nét tinh tế mượt mà, phóng khoáng tự nhiên, “Sao lại bị hỏng thế này?”
Mạnh Đường cũng ngồi xổm xuống, nhặt từng tờ từng tờ lên.
Ngụy Xuyên nhíu mày hỏi: “Rốt cuộc làm sao thế? Có người bắt nạt cậu à? Cậu nói với tôi, tôi dẫn người đi đánh hắn.”
Mạnh Đường lắc đầu, mím chặt môi nén tủi thân.
Thu mình lại thành một khối nhỏ, Ngụy Xuyên không nhìn rõ biểu cảm của cô, gom hết những mảnh vụn lại nhét vào tay cô.
“Sao thế?” Ngụy Xuyên không nhịn được, lại hỏi một câu, giọng điệu dịu dàng mang theo hai phần dỗ dành và quan tâm.
Mạnh Đường không muốn để cậu nhìn thấy đôi mắt cay xè, quay đầu đi chỗ khác.
Nước mắt lại không kìm được rơi xuống kẹp tài liệu, “tách” một tiếng.
Da đầu Ngụy Xuyên tê rần, khóc rồi?