Ngụy Xuyên nằm cuộn tròn trên chiếc ghế xoay màu đỏ xem ảnh Mạnh Đường gửi cho mình.
Cô gửi sáu tấm, ba tấm chụp toàn cảnh ở ba góc độ, ba tấm còn lại là chi tiết ngũ quan được đục đẽo.
Cậu sờ sờ cằm, cảm thấy lạ lùng, Mạnh Đường cũng không có ảnh của cậu, chỉ định hình cái khung ngũ quan thôi, sao mà giống cậu thế nhỉ?
Nói như vậy, lúc Mạnh Đường định vị khắc đục, dùng mũi dao miêu tả, chẳng phải trong đầu đều là cậu sao?
Ghế xoay bỗng dưng dừng lại, Ngụy Xuyên gãi gãi vành tai, tự mình cảm nhận được hai phần ngượng ngùng.
Mải mê suy nghĩ, cửa phòng có người lén lút đi vào cậu cũng không hay biết.
Mãi đến khi bên tai vang lên tiếng “Này” lanh lảnh dọa cậu giật bắn mình cậu mới quay đầu trừng mắt nhìn kẻ chơi khăm.
“Ngụy Tư Hoàn, chị có bị bệnh không?”
Chị ba của Ngụy Xuyên, Ngụy Tư Hoàn – người đang không có danh tiếng trong giới giải trí, vỗ một cái vào gáy Ngụy Xuyên:
“Gọi chị là Trình Doãn, đây là nghệ danh đại sư đặt cho đấy, chị không nổi tiếng là do mày gọi đấy.”
Ngụy Xuyên cười khẩy: “Chị không nổi chẳng lẽ không phải do cái diễn xuất trợn mắt há mồm, khiến người ta tuyệt vọng của chị à?”
“Mày không phủ nhận nhan sắc của chị, lại còn xem phim chị đóng.” Mạch não Ngụy Tư Hoàn kỳ lạ, ôm lấy đầu Ngụy Xuyên ra sức vò hai cái, “Chị cảm động quá, bố mẹ còn chẳng biết chị diễn cái gì, thế nào? Chị diễn vai bạn thân nữ chính nghĩa khí lắm đúng không?”
Ngụy Xuyên: “…”
Cậu thực sự hối hận vì đã đi tìm kiếm, cốt truyện ngượng ngùng đến mức muốn lấy ngón chân đào đất.
Vốn còn định kêu gọi bạn bè ủng hộ một chút, cuối cùng dẹp luôn ý định đầu độc người khác.
“Chị vào phòng em sao không gõ cửa?” Ngụy Xuyên xoay nửa vòng, giải cứu bản thân khỏi ma trảo của Ngụy Tư Hoàn.
“Chị gõ rồi, mày không nghe thấy.” Ngụy Tư Hoàn hùng hổ ghé lại gần, “Xem cái gì đấy? Cho chị xem với.”
Ngụy Xuyên theo phản xạ che điện thoại, Ngụy Tư Hoàn tay nhanh hơn não, giật phắt lấy.
“Trả em.” Ngụy Xuyên cuống quýt với tay lấy.
“Không trả.” Ngụy Tư Hoàn vừa né vừa xem, “Đây không phải mày sao? Mới có cái khung thôi, ai khắc cho mày đấy?”
“Ngụy Tư Hoàn.”
Cậu tư nhà họ sắp nổi giận rồi, Ngụy Tư Hoàn trả điện thoại cho cậu: “Sao mà keo kiệt thế.”
Ngụy Xuyên hừ lạnh: “Chị thì hào phóng, hồi bé toàn lén ăn hết bim bim em vất vả lắm mới thắng được.”
Trong nhà không cho ăn đồ ăn vặt, Ngụy Xuyên và Ngụy Tư Hoàn không ít lần đấu trí đấu dũng với mẹ.
“Còn coi như bảo bối nữa chứ gì?” Ngụy Tư Hoàn chuyển chủ đề, “Nhìn cái điệu cười của mày kìa, yêu rồi hả?”
“Ai yêu đương?” Ngụy Xuyên cuống lên, “Đây là bạn em khắc cho.”
“Bạn à? Trai hay gái?”
“Con gái.”
“Ồ~”
“Rốt cuộc chị ‘ồ’ cái gì, em cảm thấy…”
Tiếng chuông điện thoại đột ngột cắt ngang lời Ngụy Xuyên, cậu lười so đo với Ngụy Tư Hoàn.
Điện thoại là Hứa Hạc Thanh gọi tới, bảo cậu đến bệnh viện đón Mạnh Đường.
Ngụy Xuyên bật dậy khỏi ghế xoay.
“Mày đi đâu đấy?” Ngụy Tư Hoàn đuổi theo ra ngoài, cầu thang chỉ còn lại cái bóng ma.
Vội vàng chạy đến bệnh viện trực thuộc, Ngụy Xuyên nhìn thấy Mạnh Đường đang đi ra dưới tòa nhà cấp cứu.
Mạnh Đường cũng nhìn thấy cậu, chưa kịp mở lời Ngụy Xuyên đã kéo tay cô xem một vòng: “Cậu không sao chứ?”
“Tôi không sao.” Mạnh Đường rút tay ra, “Hứa Hạc Thanh bị thương, sao cậu lại tới đây?”
Ngụy Xuyên nhíu mày: “Là cậu ấy gọi điện cho tôi, sao cậu lại ở đây một mình?”
Mạnh Đường nói: “Trương Nhất Phàm bị cảnh sát đưa đi rồi, viện trưởng và Đàm Hi đi theo rồi, Linh Âm đi đón bố mẹ Hứa Hạc Thanh, viện trưởng gọi điện bảo tôi cũng đến đồn cảnh sát một chuyến, người nhà Trương Nhất Phàm muốn giải quyết riêng.”
Ngụy Xuyên thở phào: “Tôi đi cùng cậu.”
Có xe sẵn, Mạnh Đường không từ chối.
Trên đường đến đồn cảnh sát Mạnh Đường kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Ngụy Xuyên.
“Cứ thế, Hứa Hạc Thanh bị Trương Nhất Phàm rạch bị thương.”
“Cái tên Trương Nhất Phàm này tôi cũng biết, tính khí nóng nảy lắm.” Ngụy Xuyên nói, “Bạn học cậu sao lại yêu hắn ta được nhỉ?”
Mạnh Đường: “Có mấy người con trai giỏi giả vờ lắm, có thể Đàm Hi phát hiện bản chất hắn nên mới chia tay.”
Hôm nay còn kích động đến mức đả thương người, người có cảm xúc không ổn định như vậy, cô thấy ý Trần Tuân Lễ là đang cân nhắc đuổi học rồi.
Đến đồn cảnh sát Trần Tuân Lễ đón bọn họ, nói: “Nhà họ Trương muốn hòa giải với em, sự việc không gây ra tổn hại quá lớn, cảnh sát cũng có ý này, để Trương Nhất Phàm bồi thường xin lỗi.”
Mạnh Đường nói: “Cậu ta không làm em bị thương, em sẽ không truy cứu, nhưng cậu ta làm người khác bị thương, cho dù em không truy cứu thì người nhà Hứa Hạc Thanh tính sao?”
“Nhà họ Hứa cử luật sư tới rồi.” Trần Tuân Lễ thở dài, “Vào phòng hòa giải trước đã.”
Trương Nhất Phàm là người địa phương, bố mẹ mở siêu thị.
Thấy Mạnh Đường họ kích động vây lấy, cũng chỉ là mấy lời xin xỏ, nói thi đỗ đại học tốt không dễ dàng, nói họ sẵn sàng bồi thường và xin lỗi, chỉ cần không bị đuổi học thì thế nào cũng được.
Tấm lòng bố mẹ thật đáng thương, nhưng chuyện này Mạnh Đường nói đã không còn tính nữa rồi.
Cô nhìn sang luật sư nhà họ Hứa, phong thái tinh anh mười phần, lạnh lùng và nghiêm túc.
Buổi hòa giải diễn ra đến mười giờ tối, chuyện Trương Nhất Phàm bị đuổi học đã chắc như đinh đóng cột.
Ra khỏi đồn cảnh sát Mạnh Đường gọi điện cho Tạ Linh Âm.
Biết Hứa Hạc Thanh đã về ký túc xá, cô thả lỏng tâm trạng đang căng thẳng.
Ngụy Xuyên khởi động xe, quay đầu hỏi một câu: “Tôi đưa cậu đi ăn cơm nhé?”
Mạnh Đường đã sớm đói từ lâu, nhưng Ngụy Xuyên lại nhận ra được, trong lòng cô rất cảm động.
Mạnh Đường cười với cậu: “Muộn rồi, về trường thôi.”
Nụ cười mệt mỏi mang theo vài phần dịu dàng.
Ngụy Xuyên lôi từ hộp đựng đồ ra bánh quy và nước đưa sang: “Vậy cậu lót dạ trước đi.”
“Cảm ơn.” Mạnh Đường nhận lấy.
“Sao cậu cứ nói cảm ơn suốt thế.” Xe lướt ra khỏi chỗ đậu, Ngụy Xuyên cười khẽ, “Có còn là bạn bè không?”
Mạnh Đường: “Bạn bè cũng phải nói cảm ơn chứ.”
Cô lặng lẽ ăn hết bánh quy, thỉnh thoảng liếc nhìn Ngụy Xuyên, nhỏ giọng ngập ngừng hỏi: “Bình thường Hứa Hạc Thanh thích cái gì? Lần này cậu ấy bị thương cũng là do tôi, tôi muốn tặng cậu ấy một món đồ cảm ơn.”
Ngụy Xuyên hơi sững người sau đó lầm bầm: “Cậu ấy cũng chả thiếu gì.”
Mạnh Đường hơi xoay người: “Thiếu hay không là chuyện của cậu ấy, cậu nói cho tôi biết đi.”
“… Cậu ấy thích đồ điện tử.”
Những hình ảnh trong đầu lóe lên, Mạnh Đường chợt nhớ ra con dao của Trương Nhất Phàm hình như đã rạch trúng vòng tay thể thao của Hứa Hạc Thanh.
Cô hỏi Ngụy Xuyên: “Hứa Hạc Thanh đeo vòng tay hãng nào thế?”
Ngụy Xuyên: “Cậu ấy có nhiều lắm, màu gì? Cậu tả qua bề ngoài xem.”
Mạnh Đường miêu tả lại một lượt, Ngụy Xuyên nghĩ ngợi rồi nói cho cô tên hãng và mẫu mã.
“Lấy cái này đi.” Mạnh Đường mở ứng dụng mua sắm trên điện thoại, “Vòng tay cậu ấy bị dao khắc rạch trúng, chắc là có vết xước rồi.”
Bây giờ cô đặt hàng, mai là tới nơi.
Mạnh Đường quay mặt đi, nhỏ giọng: “Mai cậu có thể giúp tôi đưa cho cậu ấy không?”
Ngụy Xuyên: “… Tôi giúp cậu á? Sao cậu không tự đưa?”
Mạnh Đường: “Tôi không có phương thức liên lạc của cậu ấy mà.”
Thực ra cũng sợ Hứa Hạc Thanh không nhận.
Ngụy Xuyên xoay vô lăng, nói: “Tôi về bảo cậu ấy add cậu nhé.”
Giọng điệu trong khoang xe tối tăm có vẻ rất buồn bực.
“Không cần đâu, để tôi hỏi xin Linh Âm, chắc cậu ấy có.”
“Ồ.”
Về đến trường, Mạnh Đường và Ngụy Xuyên tạm biệt nhau ở cửa ký túc xá nam.
Sau khi về phòng cô kể chuyện này với Tạ Linh Âm, Tạ Linh Âm nghe nói cô muốn cảm ơn Hứa Hạc Thanh bèn gửi Wechat của cậu ấy cho cô.
Lần này Hứa Hạc Thanh đồng ý kết bạn rất nhanh.
Mạnh Đường mím môi, gửi một icon mặt cười qua.
Ngụy Xuyên về đến phòng đi ngang qua sau lưng Hứa Hạc Thanh, đúng lúc nhìn thấy Hứa Hạc Thanh đồng ý lời mời kết bạn của Mạnh Đường.