Gần Thêm Chút Nữa Là Mất Kiểm Soát

Chương 33

Ánh nắng cuối thu ấm áp dễ chịu xuyên qua kẽ lá hoàng liên tạo nên những vầng sáng loang lổ.

Gió thổi qua, lá cây xào xạc rung động, Mạnh Đường ngước mắt nhìn Ngụy Xuyên, tim bỗng hẫng một nhịp.

Nhìn ánh mắt kinh ngạc của Mạnh Đường, Ngụy Xuyên cũng ngẩn người, muộn màng nhận ra sự ám muội của hành động này.

Sự im lặng còn tĩnh mịch hơn cả lá rơi, Mạnh Đường không biết nên nhận chiếc lá trong tay cậu như thế nào.

Ngụy Xuyên mấp máy môi, nếu không đưa ra được một lý do thích hợp e là Mạnh Đường sẽ hiểu lầm cậu đang tán tỉnh.

Cậu hắng giọng, giải thích một cách khó khăn: “Đừng hiểu lầm nhé, mẹ tôi nuôi một con chó Maltese, tôi hay dùng đồ chơi trêu nó. Đương nhiên, tôi cũng không có ý mắng cậu là chó, chỉ là phản ứng theo bản năng thôi.”

Nói xong cậu nhìn chằm chằm Mạnh Đường, hơi thở căng thẳng, đầu ngón tay cũng không tự chủ được mà xoa đi xoa lại.

Cái cớ vụng về khiến Mạnh Đường thả lỏng người, cô giơ tay lấy chiếc lá cậu đang cầm, đứng dậy nói: “Tôi đi tìm Đàm Hi.”

“Đợi đã.” Ngụy Xuyên sải bước dài tới chắn trước mặt cô.

Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, hai người ăn ý cùng nhìn đi chỗ khác.

Mạnh Đường lẳng lặng cụp mắt chờ cậu nói tiếp.

Ngụy Xuyên nhớ đến chiếc vòng tay vẫn còn trong túi, không biết xử lý thế nào, liền hỏi: “Cậu và Hứa Hạc Thanh… nói chuyện thế nào rồi?”

Cậu cứ giữ đồ của người khác mãi cũng chẳng ra làm sao, nhưng lúc đó không nói, bây giờ Ngụy Xuyên càng khó mở miệng.

“Không nói chuyện gì mấy.” Mạnh Đường trả lời.

Cả đời này e là cô cũng không học được cách chủ động.

Ngụy Xuyên “ồ” một tiếng: “Sau hội thao cậu ấy cũng không bận lắm.”

“Tôi bận mà.” Mạnh Đường xoay chiếc lá trong tay, nói nhỏ, “Tôi với cậu ấy không thân nên không biết chủ động thế nào. Cậu thích Linh Âm, vẫn luôn chuẩn bị tỏ tình, vậy tôi có thể hỏi cậu, với người không có nhiều giao thiệp trong cuộc sống và học tập thì tỏ tình như thế nào không?”

Thực ra Ngụy Xuyên cũng không hiểu, nói ra thì sự giao thiệp giữa cậu và Tạ Linh Âm còn kém xa so với Mạnh Đường.

Nhưng Mạnh Đường đã hỏi như vậy cũng coi như lấy hết can đảm, cậu khựng lại một chút rồi nói:

“Thì bắt đầu từ sở thích của đối phương thôi.”

“Sở thích?” Mạnh Đường trầm ngâm, “Vậy… ngoài đồ điện tử, Hứa Hạc Thanh còn thích gì nữa?”

Ngụy Xuyên: “Vì vấn đề chuyên ngành, cậu ấy đương nhiên quan tâm đến việc vận hành các giải đấu thể thao hơn, nhưng trong cuộc sống thì thích trồng cây cảnh, ban công ký túc xá trồng cả đống.”

Mạnh Đường cười khẽ: “Trùng hợp quá, Linh Âm cũng thích, chậu ngọc lộ trên bàn tôi là cậu ấy tặng đấy.”

“Ngọc lộ?” Ngụy Xuyên suy nghĩ trong giây lát, “Cái tên này sao nghe quen thế nhỉ?”

Mạnh Đường nói: “Là sen đá, lá cây trong suốt long lanh, giống như ngọc thạch, rất đẹp.”

 

Nhớ ra rồi, năm nhất Hứa Hạc Thanh từng tặng cậu, bị cậu chăm chết rồi.

Ngụy Xuyên: “…”

Biết thế hồi đó cậu nên chăm sóc tử tế.

Mạnh Đường lộ ra vẻ mặt buồn rầu, chậm rãi nói: “Nhưng tỏ tình mà tặng chậu cây? Có được không?”

“Đúng là không hay lắm.” Ngụy Xuyên nói, “Cậu điêu khắc giỏi mà? Tại sao không tặng cái này?”

“Tôi không có thời gian.” Mạnh Đường xấu hổ nói.

Ngụy Xuyên bật cười, trêu cô: “Cậu cũng đâu có thật lòng.”

“Tặng đồ điêu khắc là thật lòng à?” Mạnh Đường nhẹ nhàng phản bác, “Thật lòng sao cậu không tự làm đi?”

Ngụy Xuyên xin tha: “Cậu thế này là làm khó tôi rồi.”

Đàm Hi ở đằng xa gọi Mạnh Đường: “Xong chưa, tôi nhặt được nhiều lắm rồi, đủ cho hai chúng ta dùng rồi.”

Lời chưa nói hết của Mạnh Đường bị cắt ngang, cô cười cười, lướt qua Ngụy Xuyên đi về phía Đàm Hi.

Ra khỏi vườn bách thảo, Mạnh Đường phải đến xưởng, Ngụy Xuyên phải đến nhà thi đấu, bốn người chia tay tại đây.

Về đến xưởng điêu khắc, sau khi phân loại lá cây với Đàm Hi, Mạnh Đường bỗng nhiên tùy tiện kẹp một chiếc lá màu vàng cam vào trong một cuốn sách.

Đàm Hi liếc thấy, hỏi: “Cậu kẹp lá cây vào sách làm gì?”

Mạnh Đường nói: “Tôi làm kẹp sách, chiếc lá này rất đẹp, tôi không nỡ dính keo lên nó.”

Đàm Hi cười một tiếng: “Cũng thơ mộng ghê.”

Bận rộn cả buổi chiều, sau khi cùng Đàm Hi xác định hướng đi cho bài tập, Mạnh Đường ăn tối xong rồi về ký túc xá.

Không có ai ở phòng, Mạnh Đường tắm xong, cắm sạc điện thoại.

Hiếm khi rảnh rỗi, cô gạt nhẹ chậu sen đá rồi mở lịch sử trò chuyện với Hứa Hạc Thanh ra.

Nội dung vẫn dừng lại ở ngày kết bạn.

Hay là… hỏi xem cậu ấy dùng vòng tay thấy thế nào?

Mạnh Đường chậm chạp gõ chữ, do dự nửa ngày mới bấm gửi. Sau đó liền nằm bò ra bàn như con chim cút bổ sung bản thảo.

Cô không biết, lúc này Hứa Hạc Thanh đang ở dưới lầu ký túc xá nữ, đang chất vấn Tạ Linh Âm khi nào thì công khai quan hệ của hai người.

Tạ Linh Âm cười lạnh: “Nửa năm chia tay ba lần, anh còn mặt mũi nói, em còn chẳng buồn nhắc, chân trước công khai, chân sau lại chia tay, thế thì tính là gì?”

Hứa Hạc Thanh: “… Lần nào cũng là em đòi chia tay.”

Tạ Linh Âm tuy đuối lý nhưng miệng vẫn cứng: “Bản thân anh không có nguyên do à?”

Hứa Hạc Thanh bại trận: “Có, anh thừa nhận, bỏ qua chuyện này được chưa?”

Tạ Linh Âm cười khẩy.

Hứa Hạc Thanh ôm lấy vai cô ấy, nửa ép buộc nửa ra lệnh:

“Anh nói cho em biết, trước khi kết thúc học kỳ này anh nhất định phải lấy thân phận bạn trai em mời bạn cùng phòng của em ăn cơm.”

Tạ Linh Âm liếc xéo cậu: “Rốt cuộc anh gấp cái gì?”

Hứa Hạc Thanh nói: “Anh sợ Ngụy Xuyên cướp trước anh.”

Tạ Linh Âm hứng thú: “Sao? Cậu ta và Mạnh Đường có tiến triển rồi?”

Hứa Hạc Thanh bật cười: “Hôm nay buổi trưa chạy đến vườn bách thảo, tập muộn bị huấn luyện viên mắng cho một trận, vừa hay bạn nối khố của cậu ta cũng ở đó, lúc chơi bóng nói chuyện phiếm mới biết cậu ta đi cùng Mạnh Đường.”

“Cậu ta cũng để tâm phết, sắp thi đấu đến nơi rồi.” Giọng điệu Tạ Linh Âm đầy tự hào, “Mạnh Đường nhà mình sức quyến rũ lớn thật.”

Hứa Hạc Thanh nói: “Thích một người là như vậy đấy, nhưng em có thể đừng quan tâm chuyện người khác nữa không, những gì anh nói với em, em nghe rõ chưa.”

“Biết rồi, phiền quá đi.” Tạ Linh Âm đẩy cậu ra, “Em lên đây.”

Hứa Hạc Thanh đứng một lúc, cho đến khi bóng dáng Tạ Linh Âm biến mất ở cầu thang cậu mới lấy điện thoại ra, xoay người rời đi.

Vừa nãy có rung một cái, cậu mở khóa nhìn thấy tin nhắn của Mạnh Đường, bước chân khựng lại.

Vòng tay? Chẳng phải trả cho cô ấy rồi sao?

Hứa Hạc Thanh lập tức trả lời lại: [Là chiếc vòng tay trước đó cậu muốn tặng tôi để cảm ơn à? Cái mà nhờ Ngụy Xuyên đưa cho tôi ấy?]

Mạnh Đường thấy cậu ấy trả lời thì vui vẻ, bất giác lại giải thích nguyên nhân tặng vòng tay:

[Đúng vậy, lúc đối đầu với Trương Nhất Phàm, tôi phát hiện dao khắc làm xước vòng tay của cậu nên định đền cho cậu một cái.]

Hứa Hạc Thanh: [Lúc đó tôi đã bảo Ngụy Xuyên trả lại cho cậu rồi mà, cậu không nhận được à?]

Cái gì? Mạnh Đường sững sờ, Hứa Hạc Thanh không lấy, vậy vòng tay đâu?

Ngụy Xuyên sẽ không tham chút đồ này của cô, trong đó chắc chắn có hiểu lầm.

Nhưng cô đường đột hỏi Hứa Hạc Thanh trong khi người ta còn chưa nhận, cũng quá xấu hổ rồi.

Mạnh Đường xấu hổ muốn độn thổ luôn rồi.

Hồi lâu sau cô mới trả lời Hứa Hạc Thanh: [Xin lỗi, tôi nhớ nhầm.]

Hứa Hạc Thanh trả lời “Không sao”, kết thúc cuộc trò chuyện xong liền gọi điện cho Ngụy Xuyên.

Reo hai lần Ngụy Xuyên mới bắt máy.

Ngụy Xuyên lau mồ hôi, vừa “A lô”, Hứa Hạc Thanh ở đầu dây bên kia hỏi: “Có phải cậu chưa trả vòng tay cho Mạnh Đường không?”

Ngụy Xuyên cứng đờ người.

“Ngụy Xuyên? Cậu nói gì đi chứ, đã bao nhiêu ngày rồi, làm lỡ hạn 7 ngày trả hàng không lý do của cô ấy rồi đấy, chuyện này cậu tự đi giải thích với cô ấy đi.”

Ngụy Xuyên l**m môi nói: “Không nói với cậu nữa, bây giờ tôi gọi điện cho cô ấy đây.”

Bình Luận (0)
Comment