Mạnh Đường cảm giác mình mà ở thêm một giây nữa thôi là sẽ bị lộ tẩy. Sự nôn nóng của cô trong mắt người ngoài thật khó hiểu, là sự chột dạ.
Cô không dám đảm bảo liệu Hứa Hạc Thanh có nhìn thấu tâm tư của mình qua những manh mối nhỏ nhặt hay không.
“Hẹn hò cái gì chứ.” Ngụy Xuyên thấy cô hoảng loạn đến mức không ra hình thù gì, chủ động che giấu, “Cô ấy suýt bị canh nóng hắt vào, tôi kéo một cái.”
Hứa Hạc Thanh nhìn rõ mặt Mạnh Đường, ngạc nhiên nói: “Là cậu à?”
Mạnh Đường sững sờ: “Cậu nhớ tôi sao?”
Cô là bạn cùng phòng của Tạ Linh Âm, Hứa Hạc Thanh đương nhiên biết, hơn nữa hồi năm nhất cậu đúng là từng giúp cô.
“Nhớ chứ, cậu bị dị ứng kiwi.”
Ánh mắt Mạnh Đường sáng lên, cậu ấy lại nhớ.
Ngụy Xuyên nhân cơ hội ấn cô ngồi xuống ghế ăn, thuận miệng hỏi một câu: “Hai người quen nhau từ trước à? Nghe có vẻ thân thế.”
“Không thân đâu.” Mạnh Đường mím môi, “Hồi đó tôi bị dị ứng kiwi ở căng tin, là bạn học Hứa đưa tôi đến bệnh viện.”
Ngụy Xuyên nghe thấy buồn cười: “Biết mình dị ứng kiwi mà còn cố ăn? Căng tin nào làm cậu thèm đến mức đấy? Giới thiệu cho tôi chút.”
Mạnh Đường: “… Thịt bò được ướp bằng kiwi, tôi không biết.”
Nói xong cô cúi đầu, dùng đũa gẩy từng hạt cơm vào miệng.
Vì có sự tham gia của bạn cùng phòng Ngụy Xuyên, giờ đây ngồi đối diện cô là Hứa Hạc Thanh.
Hai người bạn cùng phòng khác của Ngụy Xuyên, một người tên Lương Hành, một người tên Lý Trác, hai người tối qua đã nghe Ngụy Xuyên giải thích nên không còn trêu chọc nữa.
Biết Ngụy Xuyên nhờ Mạnh Đường khắc đồ để định tỏ tình, thực sự tò mò hỏi một câu:
“Ngụy Xuyên, người cậu thích rốt cuộc là ai thế? Giấu kỹ vậy?”
Mạnh Đường cũng tò mò liếc mắt sang.
Theo cô biết, nữ sinh thích Ngụy Xuyên không ít.
“Tỏ tình thành công rồi sẽ nói với mấy cậu, ngộ nhỡ người ta không thích tôi thì sao?” Ngụy Xuyên ra vẻ chính trực, “Cho dù thất bại cũng không ảnh hưởng đến người ta.”
Giọng điệu Lương Hành khoa trương: “Còn có cô gái nào không thích cậu á?”
Ngụy Xuyên: “Chứ còn gì nữa.”
Bên cạnh đang ngồi một người đây này.
Hứa Hạc Thanh cười một tiếng: “Vậy cậu định bao giờ thì tỏ tình?”
“Tôi nhờ Mạnh Đường khắc cho một món đồ nhỏ.” Ngụy Xuyên nghiêng đầu, “Làm xong rồi tính, kiểu gì cũng mất cả tháng.”
Hứa Hạc Thanh bật cười: “Từ hè đã oang oang trong nhóm là khai giảng sẽ tỏ tình, chỉ được cái nói mồm.”
“Lần này tuyệt đối không phải chiêu trò giả,” Ngụy Xuyên nhe hàm răng trắng, “Tôi nhờ người làm đồ rồi đây này.”
Mạnh Đường nghe họ nói chuyện suốt buổi, viện Thể thao là sinh viên vận động và truyền thông thể thao ở chung ký túc xá, nói qua nói lại liền chuyển sang giải đấu CUBAL.
Vòng loại cơ sở là các trường trong tỉnh đấu với nhau, hai đội đứng đầu mới được vào vòng khu vực.
Ăn cơm xong Ngụy Xuyên nói với bạn cùng phòng: “Mấy cậu đi trước đi, tôi với Mạnh Đường còn chút việc.”
Biết hai người họ muốn bàn chuyện khắc gỗ, Hứa Hạc Thanh đứng dậy trước tiên.
Mạnh Đường vẫn luôn vô tình hay cố ý nhìn chằm chằm Hứa Hạc Thanh, phát hiện cậu ấy rẽ sang phía Đông mua một suất cơm mang đi.
Mạnh Đường thầm thắc mắc, chẳng phải cậu ấy ăn rồi sao?
Ngụy Xuyên nhàn nhã phẩy tay trước mặt Mạnh Đường: “Cậu thích cậu ta à?”
“Cậu nói linh tinh cái gì đấy?” Mạnh Đường như bị kích động, lập tức phản bác dữ dội.
“Ồ? Tôi nhìn nhầm thật à?” Vẻ mặt Ngụy Xuyên chắc chắn.
“Không… không có thích,” Mạnh Đường chột dạ phản bác, “Cậu đừng nói linh tinh.”
Gương mặt thanh tú kia tràn đầy vẻ hoảng loạn.
Ngụy Xuyên nhìn mà muốn cười: “Lừa quỷ à, cậu ta vừa đến là cậu đòi đi, bị hiểu lầm thì suýt khóc, lúc ăn cơm không dám nhìn cậu ta, người đi rồi thì cậu nhìn chằm chằm.”
“Tôi…”
Mạnh Đường dở khóc dở cười, cô không kìm được oán thầm Ngụy Xuyên trong lòng: Lúc cần tinh tế thì không tinh tế, lúc không cần thì mắt như luyện qua Tam Muội Chân Hỏa.
(Tôn Ngộ Không từng bị nhốt trong lò Bát Quái và nung bằng Tam Muội Chân Hỏa suốt 49 ngày. Kết quả là đôi mắt không bị mù mà luyện thành “Hỏa Nhãn Kim Tinh” – đôi mắt có thể nhìn xuyên thấu mọi hình dạng, nhìn thấy yêu quái trá hình và nhìn rõ chân tướng sự việc.)
Hết cách, Mạnh Đường tủi thân, khúm núm cầu xin Ngụy Xuyên: “Cậu có thể giúp tôi giữ bí mật không? Tôi khắc miễn phí cho cậu, chỉ lấy tiền vốn gỗ thôi.”
Ngụy Xuyên cảm thấy Mạnh Đường rất thú vị, cười hỏi: “Cậu chưa bao giờ nghĩ đến chuyện tỏ tình à?”
Mạnh Đường im lặng hồi lâu rồi nói: “Lỡ như bị từ chối thì ngại lắm?”
“Ngại?” Ngụy Xuyên thực sự bị chọc cười, “Ai mà chẳng có vài chuyện xấu hổ chứ? Hơn nữa tỏ tình bị từ chối chẳng phải nên đau khổ khó chịu sao? Cậu chỉ lo ngại thôi á?”
“Cậu không hiểu đâu.” Mạnh Đường kiên trì làm chính mình.
“Một người sắp đi tỏ tình như tôi mà không hiểu?” Ngụy Xuyên chỉ vào mình, “Cậu và Hứa Hạc Thanh không cùng khoa, cũng không cùng lớp, cho dù bị từ chối thì cũng chỉ có mình cậu biết, Hứa Hạc Thanh không phải người nhiều chuyện.”
“Nếu cậu muốn WeChat của Hứa Hạc Thanh tôi có thể gửi cho cậu. Đằng nào cũng chết, đừng để bản thân ấm ức đến chết.”
Mạnh Đường lắc đầu: “Thôi bỏ đi.”
Có cho thật thì cô cũng không dám kết bạn, chẳng có lý do gì cả.
Thấy cậu ta còn muốn thảo luận về Hứa Hạc Thanh, Mạnh Đường vội nói: “Về tượng khắc gỗ, cậu có ý tưởng gì không?”
Ngụy Xuyên lắc đầu: “Đẹp là được.”
Mạnh Đường: “Chỉ khi cậu nói ý tưởng của cậu cho tôi thì tôi mới có thể kết hợp thiết kế được, một bông hồng khắc hai trăm nhát dao và hai nghìn nhát dao là hoàn toàn khác nhau.”
Ngụy Xuyên: “Yêu cầu của tôi là tinh xảo một chút.”
“… Hết rồi?”
“Hết rồi.”
Mạnh Đường nhíu mày: “Chung chung quá, thêm chút chi tiết đi, ví dụ cậu muốn có yếu tố gì.”
Ngụy Xuyên gãi đầu: “Tôi không hiểu lắm thật mà, cậu cứ nhìn mà thiết kế.”
“… Được rồi.”
“Tôi không thiếu tiền, cứ làm sao cho ngầu nhất có thể là được.”
Mạnh Đường biết cậu ta không thiếu tiền, những cuộc thảo luận trong trường về việc Ngụy Xuyên là phú nhị đại chưa bao giờ dừng lại.
Hai người đi dọc theo con đường từ cửa chính căng tin về phía Nam.
Không nói chuyện thì rất gượng gạo, nhưng Ngụy Xuyên để bầu không khí lắng xuống, cậu ta nhìn ngã rẽ phía trước hỏi Mạnh Đường: “Cậu đi đâu?”
Giọng điệu quen thuộc như bạn bè.
“Đến xưởng khắc gỗ.”
Thời gian cô ở ký túc xá rất ít, ngoài lượng bài tập lớn ra cô cũng không dám lơ là tay nghề khắc gỗ được ông nội truyền dạy.
Bốn năm đại học cô luôn làm theo yêu cầu “không ra sản phẩm thì tay không được nghỉ” của ông cụ.
Mỗi tháng đều phải về một lần để ông cụ kiểm tra.
“Tôi đi tập luyện.” Ngụy Xuyên nói.
Mạnh Đường “ồ” một tiếng, do dự một thoáng rồi vẫn dừng bước.
Ngụy Xuyên quay người nhìn cô: “Còn việc gì à?”
Cậu ta quá cao, Mạnh Đường ngẩng đầu lên cũng thấy mỏi.
Cô cũng không phải không tin tưởng Ngụy Xuyên, chỉ là để trong lòng yên tâm vẫn hỏi một câu: “Cậu thật sự có thể giúp tôi giữ bí mật chứ?”
Trong đôi mắt màu nhạt kia có lo lắng và cả nghi hoặc.
Ngụy Xuyên khựng lại hai giây, bước lên một bước nói: “Thế này đi, tôi cũng nói cho cậu một bí mật.”
Mạnh Đường buột miệng hỏi: “Bí mật gì?”
“Tôi là người hơi sĩ diện,” Ngụy Xuyên từ tốn nói, “Sợ tỏ tình bị từ chối nên vẫn chưa nói với bạn cùng phòng người tôi thích là ai, tôi nói với cậu, coi như hai ta trao đổi bí mật, như vậy cậu cũng không cần lo lắng nữa.”
Mạnh Đường sững sờ: “Cậu muốn nói cho tôi biết người cậu thích là ai á?”
“Ừ.” Ngụy Xuyên vẫy tay, ra hiệu cô lại gần.
Mạnh Đường ngờ vực bước lên một bước, chỉ ghé tai qua.
Ngụy Xuyên hơi nghiêng người, nói một cái tên bên tai cô.
Mạnh Đường kinh ngạc lùi lại một bước: “Cậu nói cái gì?”
Ngụy Xuyên cảm thấy dáng vẻ bị dọa sợ của Mạnh Đường trông rất ngốc, cười hỏi: “Cậu ngạc nhiên thế làm gì? Chẳng lẽ cậu quen Tạ Linh Âm?”
Mạnh Đường: “…”
Đâu chỉ là quen!