Ngụy Xuyên kéo Mạnh Đường ra khỏi cửa hàng tiện lợi đi về phía Bắc một đoạn, bỗng nhiên dừng lại nhìn cô chằm chằm.
Mạnh Đường quay mặt đi: “Cậu nhìn cái gì?”
Muốn xin lỗi nhưng lại ngại ngùng khó nói, Ngụy Xuyên lí nhí lẩm bẩm: “Tôi còn tưởng cậu sẽ không nói chuyện với tôi nữa.”
Mạnh Đường cụp mắt mở điện thoại, chuyển khoản số tiền mua đồ ban nãy qua cho cậu.
“12 tệ cũng đáng để cậu trả lại tôi à.” Ngụy Xuyên nhìn lon bia trong tay cô, “Cậu mua cái này làm gì?”
“Uống.”
Ngụy Xuyên: “…”
Cậu đúng là hỏi thừa mà.
“Khụ…” Ngụy Xuyên hắng giọng, “Có phải cậu vẫn đang giận không?”
Mạnh Đường không trả lời, quay đầu nhìn thấy chiếc ghế dưới bóng cây phía Bắc liền đi tới.
Chỗ này mùa hè cây cối rậm rạp che nắng, rất nhiều sinh viên thích tới đây hóng mát, mùa đông thì rõ ràng là không ai ngó ngàng tới.
Mạnh Đường bóc gói khoai tây chiên, nhón một miếng bỏ vào miệng, cắn kêu rôm rốp.
Vẫn không để ý đến người ta, Ngụy Xuyên cam chịu ngồi xuống bên cạnh, cũng không ấp úng nữa, nói thẳng:
“Tôi đến xin lỗi, xin lỗi nhé.”
Mạnh Đường đưa gói khoai tây chiên qua, Ngụy Xuyên sững sờ, dễ dỗ dành thế sao?
Cậu nghi hoặc nhìn Mạnh Đường, thăm dò: “Tôi ăn được không?”
Mạnh Đường gật đầu.
Ngụy Xuyên vẫn không chắc chắn: “Tôi ăn xong là chúng ta làm hòa nhé?”
Mạnh Đường: “… Tôi với cậu cạch mặt nhau à?”
Hôm qua chẳng qua là lời qua tiếng lại.
“Không có,” Ngụy Xuyên cười hi hi ha ha nhón một miếng, “Bia cậu có cần mở không? Tôi giúp cậu.”
Mạnh Đường đưa lon bia qua: “Tôi không uống, cậu tự xử đi.”
Ngụy Xuyên tập luyện cũng không được phép uống, cậu cầm lấy, hỏi: “Tâm trạng cậu không tốt à? Sao lại muốn mua bia?”
Có người nói chuyện cùng có thể giải tỏa chút cảm xúc buồn bực.
Mạnh Đường lơ đãng liếc nhìn Ngụy Xuyên, giọng điệu bình tĩnh như một vũng nước đọng:
“Gặp Lý Hàn Tân một lần, hơi thất vọng.”
“Sao lại là cái tên—” Ngụy Xuyên đột ngột im bặt, cười nịnh nọt với Mạnh Đường, “Cậu không chê thì kể tôi nghe xem, anh ta làm gì cậu?”
Miệng thì nói vậy nhưng trong lòng lại cực kỳ không ưa Lý Hàn Tân.
Mạnh Đường kể sơ qua chuyện trong phòng thí nghiệm phục chế cho Ngụy Xuyên nghe, Ngụy Xuyên là người từng cảm nhận kỹ nghệ điêu khắc gỗ của Mạnh Đường ở cự ly gần.
Bản lĩnh của tên Lý Hàn Tân này khiến Mạnh Đường nảy sinh cảm xúc muốn uống bia giải sầu, có thể thấy thiên phú quả thực cao như cô nói.
Cho nên Mạnh Đường đang buồn bực vì không thắng được Lý Hàn Tân?
Ngụy Xuyên dùng tay vẽ một hình gợn sóng: “Nhìn này, ở đây có vô số ngọn núi, chúng nhấp nhô đan xen, xa mờ gần rõ. Anh ta đứng trên ngọn núi trước mắt, cậu đứng trên ngọn núi phía sau, thực ra cao như nhau cả, cậu cứ nhất quyết nói mình thấp hơn anh ta, anh ta nói ra được thủ pháp phục chế của cậu thì chứng tỏ tay nghề anh ta giỏi hơn cậu sao? Chưa chắc đâu nhỉ?”
Mạnh Đường im lặng nhìn Ngụy Xuyên, đợi cậu nói xong bỗng nhiên hỏi: “Cậu nói xem bốn năm nay anh ta có bái sư khác không?”
Ngụy Xuyên bật cười: “Tôi thật không nhìn ra đấy, tính hiếu thắng của cậu lại nặng thế cơ à?”
Mạnh Đường ăn nốt miếng khoai tây chiên cuối cùng, u sầu nói: “Ông nội tôi bảo rồi, làm nghề thủ công, hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến đỉnh cao của nghề.”
Người khác là mẹ bảo, cô là ông nội bảo.
Ông già còn xúi cô tốt nghiệp xong thì kết hôn sinh con nữa kìa, Ngụy Xuyên quay đầu hỏi: “Ngộ nhỡ không làm được thì sao?”
Mạnh Đường nói: “Ông nội bảo không làm được tức là học nghệ chưa tinh.”
Người có thiên phú luôn có vài phần ngông cuồng, điểm này không thể nói là thể hiện rõ nét trên người Mạnh Đường, nhưng cô cũng có.
Nếu không có thiên phú e rằng năm xưa ông cụ cũng sẽ không để cô cầm dao.
Ăn xong gói khoai tây chiên, Mạnh Đường lấy từ trong túi ra một cái bình giữ nhiệt nhỏ.
Ngụy Xuyên liếc nhìn, là mua ở trung tâm thương mại đối diện bảo tàng.
Nước ấm làm dịu cổ họng, Mạnh Đường nghỉ đủ rồi, nói với Ngụy Xuyên: “Ở đây hơi lạnh, chúng ta đi thôi.”
Ngụy Xuyên đứng dậy: “Cậu còn chưa ăn tối, cơ thể sao chịu được lạnh?”
“Tôi đi căng tin một chuyến.” Mạnh Đường vừa nói vừa lấy điện thoại ra, “Hỏi xem mấy người Linh Âm ăn gì.”
Mấy người đều ở ký túc xá, nghe thấy Mạnh Đường muốn mua cơm về cho họ, lòng biết ơn không sao tả xiết.
Mạnh Đường ghi nhớ từng món rồi nói: “Tớ ăn xong sẽ mang về cho các cậu.”
“Đúng lúc cùng đường.” Ngụy Xuyên đề nghị rồi lẳng lặng đi theo, “Tôi cũng chưa ăn cơm.”
Mạnh Đường nhớ tới việc cậu đột nhiên xuất hiện kéo cô đi, trong lòng nghi hoặc: “Vừa nãy cậu vào cửa hàng tiện lợi định mua gì à?”
“Tôi đi ngang qua.”
Thực ra là từ xa thấy cô như người mất hồn nên lén lút đi theo cả quãng đường như kẻ trộm.
Mạnh Đường: “… Cậu đi ngang qua thì cứ đi, lôi tôi ra làm gì?”
Ngụy Xuyên hùng hồn: “Vốn dĩ muốn xin lỗi cậu mà, chẳng phải nên tranh thủ trả tiền cho cậu để lấy lòng sao.”
“…” Mạnh Đường ngước mắt nhìn vị thiếu gia nhiều tiền ít não bên cạnh, “Cậu mâu thuẫn với bạn cậu cũng sẽ mua đồ cho đối phương à?”
Trông chẳng giống chút nào, trước đó Tạ Linh Âm say rượu, cậu đối với Hứa Hạc Thanh rõ ràng là thẳng thắn, lao vào là đẩy.
“Tôi rất ít khi mâu thuẫn với bạn bè,” Ngụy Xuyên nhìn lại, “Mọi người có gì nói nấy, cũng sẽ không để trong lòng.”
“Tôi cũng không để trong lòng.” Mạnh Đường nói, “Chỉ là Lý Hàn Tân trước đó cũng giống cậu, đoán già đoán non rồi thăm dò quan hệ giữa tôi và cậu.”
Ngụy Xuyên sững sờ, dừng lại ở cửa hông căng tin: “Vậy cậu trả lời thế nào?”
“Bạn bè chứ sao.” Mạnh Đường vẻ mặt khó hiểu, “Còn có thể là gì nữa?”
“… Ờ đúng, đúng.” Ngụy Xuyên cười gượng gạo.
Mạnh Đường vào căng tin, Ngụy Xuyên bám sát từng bước, mua cùng một loại cơm với cô.
Vừa ngồi xuống ghế ăn điện thoại của Mạnh Đường vang lên.
Cô nhìn thấy người gọi đến, khẽ nhíu mày.
Ngụy Xuyên ngồi đối diện nhìn thấy rõ cái tên “Lý Hàn Tân”, thầm nghĩ: Tên này đúng là âm hồn không tan.
Không phải là anh ta thích Mạnh Đường chứ?
Sư huynh sư muội, thanh mai trúc mã… càng nghĩ càng thấy có khả năng.
Ngụy Xuyên chọc chọc bát bún, hỏi: “Lý Hàn Tân lớn hơn cậu mấy tuổi?”
“Bảy tuổi.” Mạnh Đường nói, “Cũng là năm tôi bảy tuổi anh ta đến nhà tôi bái sư.”
Thế chẳng phải là ăn cùng một nồi cơm? Ở cùng một mái nhà?
Ngụy Xuyên nhìn chằm chằm màn hình hiển thị cuộc gọi, giọng điệu không tự chủ được mà chua loét: “Không nghe à?”
Mạnh Đường cuối cùng cũng hoàn hồn nghe điện thoại, còn nói nhỏ với Ngụy Xuyên: “Cảm ơn đã nhắc.”
Ngụy Xuyên: “…”
Tức ngực.
“Tiểu sư muội, báo cho em một tin tốt.”
Mạnh Đường tỏ vẻ không mấy hứng thú: “Tin tốt gì?”
“Đại sư Tô Miễn đã đến thành phố Z, anh có chút giao tình với cô ấy, cô ấy nghỉ tại khách sạn Vạn Hợp, tối ngày kia có tổ chức một buổi giao lưu nhỏ, em có muốn đến không?”
“Tô Miễn?” Mạnh Đường sững sờ, “Cô ấy đã lâu không xuất hiện công khai rồi, sao lại đến thành phố Z?”
Lý Hàn Tân nói: “Những năm gần đây cô ấy không nhận việc nữa, muốn dùng kinh nghiệm bao năm để ra một cuốn sách, tiện đường qua thành phố Z thu thập tư liệu ấy mà.”
Mạnh Đường nghĩ ngợi: “Khi nào vậy?”
Lý Hàn Tân đáp: “Bảy rưỡi tối ngày kia, ban ngày đại sư Tô phải đi thực tế.”
“Để tôi suy nghĩ đã.”
Nếu là buổi tối, nhất định phải ở lại khách sạn một đêm.
“Mạnh Đường.” Lý Hàn Tân bỗng nhiên nghiêm túc gọi cô, “Anh khuyên em nên đến, sư phụ cũng từng khen ngợi đại sư Tô ‘ba nhát dao tạo nên ngọn núi’, buổi giao lưu lần này anh thấy có chỗ đáng để học hỏi.”
“Biết rồi.”
Lý Hàn Tân nghe ra sự dao động trong lời nói của cô, ngược lại không thúc giục nữa, dùng giọng điệu nói đùa thoải mái:
“Anh báo thêm cho em một tin tốt nữa, đi xa mấy năm, anh định chuyển xưởng điêu khắc đến khu nghệ thuật của thành phố Z rồi.”
Mạnh Đường kinh ngạc: “Anh định chuyển xưởng điêu khắc đến thành phố Z?”
Ngụy Xuyên đột ngột ngước mắt lên, ý gì đây? Lý Hàn Tân không đi nữa?