Cửa xe đóng lại tạo nên âm thanh trầm thấp như vĩ thanh của đàn cello, Mạnh Đường không kịp trở tay, trố mắt nhìn Ngụy Xuyên.
Một cánh cửa ngăn cách gió lạnh và dòng người, trong xe yên tĩnh đến mức quỷ dị.
Ánh mắt Mạnh Đường dao động đầy kinh ngạc: “Cậu…”
“Tiểu Xuyên, đi luôn chứ?” Chú Nghiêm lén nhìn qua gương chiếu hậu.
“Cậu kéo tôi lên xe làm gì?” Mạnh Đường hoảng hốt hạ thấp giọng, khóe mắt cũng liếc nhìn chú Nghiêm.
Ngụy Xuyên tự động phớt lờ câu hỏi của cô, liếc nhìn cái ba lô căng phồng của cô, giận không chỗ trút:
“Cậu tin tưởng cái tên Lý Hàn Tân đó đến thế à? Hai người đã bốn năm không gặp rồi, cậu còn dám đi khách sạn với anh ta?”
“Đến lúc đó trò chuyện trên trời dưới đất, rượu vào lời ra, cậu còn nhớ mình họ gì không?”
Mạnh Đường cảm thấy cậu thật vô lý: “… Tôi đi khách sạn với anh ta bao giờ, tôi đi gặp Tô Miễn, tôi tự đặt phòng rồi.”
Ngụy Xuyên sốt ruột: “Cậu tự đặt phòng thì đã sao? Cậu có tin không, đổi lại là tôi, chỉ cần để nhân viên khách sạn biết hai ta đi cùng nhau, tôi có một trăm cách để vào phòng cậu.”
“Cậu vào phòng tôi làm gì?” Mạnh Đường trừng mắt nhìn cậu, “Mau mở cửa, tôi muốn xuống xe.”
Ngụy Xuyên: “Không phải tôi muốn vào phòng cậu, tôi đang giả thiết thôi. Chỉ cần tối nay người đàn ông đi cùng cậu có chút tà tâm cậu sẽ gặp nguy hiểm, có ngốc không hả?”
Mạnh Đường ngẩn ra: “Ý cậu là Lý Hàn Tân?”
Ngụy Xuyên hừ một tiếng.
“Sẽ không đâu, anh ta không đến mức hạ lưu như vậy.” Mạnh Đường cảm thấy cậu quá cẩn thận, cũng thấy suy đoán này thật hoang đường, “Dù sao tôi cũng quen biết anh ta hơn mười năm rồi.”
Nhà họ Lý cách nhà cô hai con phố, từ nhỏ cô đã biết trên phố có một tiểu bá vương, nhưng Lý Hàn Tân chưa bao giờ bắt nạt cô.
“Mấy chục năm cũng vô dụng.” Ngụy Xuyên bá đạo nói.
Nếu không thì ông già cũng chẳng gọi điện vòng vo tam quốc cho cậu làm gì.
Theo phân tích của cậu, người ông già đề phòng chính là Lý Hàn Tân.
Cậu đã được ông già ủy quyền rồi, chuyện này cậu quản chắc.
“Cậu là bố tôi hay mẹ tôi?” Mạnh Đường cũng chẳng màng đến tài xế phía trước nữa, “Quản rộng thế?”
Ngay cả khi tranh cãi với người khác cô vẫn giữ dáng vẻ nhỏ nhẹ, khiến chú Nghiêm nhìn qua gương chiếu hậu mấy lần, nghi hoặc đây có phải là giọng điệu cãi nhau không vậy?
Ngụy Xuyên hùng hồn: “Ông nội cậu gọi điện cho tôi, đương nhiên tôi phải quản. Cậu muốn đi cũng được, tôi đưa cậu đi.”
Ông nội?
Rõ ràng Mạnh Đường không tin: “Sao ông lại có số của cậu?”
Ngụy Xuyên lắc đầu: “Sao tôi biết được, hay là cậu gọi điện hỏi thử xem?”
Mạnh Đường lập tức gọi cho ông cụ.
Chuông reo vài tiếng, đầu dây bên kia bắt máy, “A lô” một tiếng.
“Ông nội, ông nói hành tung của cháu cho Ngụy Xuyên à?”
Thất sách, thất sách rồi. Ông cụ chột dạ cao giọng: “Cái gì?”
Mạnh Đường hỏi lại lần nữa, ông cụ vẫn khăng khăng mình không nghe thấy, còn than vãn mình già rồi.
Mạnh Đường: “…”
“Cái gì mà không nghe thấy?” Ngụy Xuyên giật lấy điện thoại của Mạnh Đường, tự mình nghe máy, “Ông, không phải ông bảo cháu…”
“Khụ khụ khụ khụ—”
Một tràng ho xé ruột xé gan khiến Ngụy Xuyên im bặt.
Đầu óc Ngụy Xuyên xoay chuyển, hiểu rồi, hóa ra là giấu Mạnh Đường tìm cậu.
Ngụy Xuyên trả điện thoại cho Mạnh Đường, phát hiện ông cụ đã cúp máy rồi.
“…”
Cậu nhìn điện thoại, cười nịnh nọt với Mạnh Đường: “Không phải ông nội cậu tìm tôi đâu, tôi để quên đồ ở ký túc xá, quay lại thì nhìn thấy cậu.”
Mạnh Đường nhíu mày, chuyện này đúng là giống phong cách làm việc của ông cụ, nhưng ông lấy đâu ra số của Ngụy Xuyên?
Người trong trường có liên lạc với ông cụ…
Mạnh Đường bỗng nhiên cười khẽ. Trần, Tuân, Lễ!
Ngoài thầy ấy ra thì không còn ai khác.
Mạnh Đường cạn lời, không ngờ ông cụ lại có thể “trước mặt một đằng sau lưng một nẻo”.
Nhưng cô không hiểu động cơ của ông cụ, nếu chỉ lo lắng cho sự an toàn của cô, tại sao lại tìm Ngụy Xuyên?
Rõ ràng lần trước đi Nhạn Thanh còn có Hứa Hạc Thanh và Tạ Linh Âm mà.
Không có manh mối gì, Mạnh Đường dứt khoát không nghĩ nữa, cô cũng không rảnh ở đây đôi co với Ngụy Xuyên, đưa tay đặt lên cửa xe rồi nói:
“Tôi không rảnh đùa với cậu, bảo tài xế mở cửa ra.”
Ngụy Xuyên biết cô không thể thay đổi ý định, nói: “Vội gì, có phải không cho cậu đi đâu.”
Mạnh Đường thu tay về, quay mặt đi.
“Tôi đưa cậu đi.” Ngụy Xuyên ra hiệu cho chú Nghiêm đang hóng chuyện nãy giờ, “Đến Vạn Hợp.”
Chú Nghiêm đáp một tiếng, chiếc Maybach từ từ lăn bánh.
Mạnh Đường: “…”
Cô thật muốn nói một câu: “Thiếu gia, phô trương quá rồi.”
Ngụy Xuyên thấy cô không phản bác, cong môi cười đắc ý.
Mạnh Đường nhìn dáng vẻ “cầm lông gà làm lệnh tiễn” này của cậu cũng muốn cười.
Thôi bỏ đi, tuy không biết ý của ông cụ là gì nhưng rõ ràng Ngụy Xuyên tuyệt đối sẽ không thả cô xuống xe.
Đến Vạn Hợp mất nửa tiếng đi xe, coi như cô đi nhờ xe bạn học vậy.
Miệng Ngụy Xuyên không chịu ngồi yên, liền hỏi Mạnh Đường: “Vị đại sư Tô Miễn này rốt cuộc có bản lĩnh gì mà khiến cậu ngưỡng mộ thế? Điêu khắc gỗ của cậu chẳng phải do ông nội dạy sao? Tôi còn tưởng ông già mới là thần tượng của cậu.”
Mạnh Đường cười cười: “Tô Miễn là điển hình của việc dùng dao thay bút, những gì cô ấy học chịu ảnh hưởng sâu sắc của tranh sơn thủy Tống Nguyên, giỏi dùng những đường nét đơn giản tạo ra ý cảnh ‘núi xa không nếp nhăn, nước xa không gợn sóng’.”
“Kỹ thuật của cô ấy đã đạt đến mức thượng thừa, ngay cả ông nội tôi cũng khâm phục.”
Nhắc đến thứ mình thích, ánh mắt Mạnh Đường tràn ngập sự dịu dàng.
Ngụy Xuyên nghe chẳng hiểu câu nào, ánh mắt rơi trên đôi môi đang đóng mở của cô.
Màu môi rất khỏe khoắn, phớt hồng nhàn nhạt, có lẽ cô đã thoa một lớp son dưỡng, khi mở miệng thoáng qua ánh nước ấm áp.
Mạnh Đường liếc mắt sang, phát hiện Ngụy Xuyên đang nhìn mình chằm chằm, tim đập thịch một cái: “Cậu… cậu nhìn cái gì?”
Ngụy Xuyên bỗng quay đầu đi, đưa tay gãi mặt rồi sờ gáy, bộ dạng kiếm việc để làm.
Mạnh Đường cũng quay mặt đi, nhìn ra cửa sổ không nói lời nào.
Trong xe rơi vào im lặng, mười phút đến khách sạn, không khí trở nên ngại ngùng đặc quánh, còn xen lẫn chút mơ hồ ái muội không nói rõ được.
Cuối cùng cũng xuống xe, nhân viên gác cửa khách sạn bước tới chào đón, giúp Mạnh Đường mở cửa xe.
Ngụy Xuyên nói với chú Nghiêm đang định đi theo xuống: “Chú về đi, đừng nói lung tung, tối mai cháu mới về.”
Chú Nghiêm giơ tay theo kiểu Nhĩ Khang: “Cậu chủ, bà cụ đang đợi ở nhà đấy.”
(Giơ tay theo kiểu Nhĩ Khang: bắt nguồn từ một ảnh chế trên mạng xã hội Trung Quốc. Xuất phát từ phim “Hoàn Châu Cách Cách”. Nhân vật Nhĩ Khang có một động tác đặc trưng mỗi khi muốn giữ người yêu ở lại hoặc khi thể hiện cảm xúc đau khổ, tuyệt vọng: Một cánh tay vươn dài về phía trước; bàn tay xòe ra (năm ngón tay mở rộng) như muốn nắm lấy một cái gì đó; Khuôn mặt thường biểu cảm rất đau khổ, thảng thốt hoặc kịch tính (đặc biệt là hai lỗ mũi thường mở to – một chi tiết hay bị dân mạng trêu chọc).)
“Bác giải thích với bà nội giúp cháu.” Ngụy Xuyên nói, “Cứ nói cháu trai bà đang làm việc tốt giúp người.”
Chú Nghiêm: “…”
Chắc chắn không phải là làm cái đuôi bám theo người ta chứ?
Việc Ngụy Xuyên muốn làm người thường không cản được, dù sao cứ gây họa trước rồi tính sau.
Cậu lấy căn cước từ trong túi ra rồi đi theo Mạnh Đường đến quầy lễ tân, đập “bốp” một cái lên bàn: “Lấy phòng.”
Lễ tân giật mình, khoảnh khắc ngẩng đầu lên lập tức thay bằng nụ cười chuyên nghiệp.
“Hiện tại khách sạn chúng tôi còn hai loại phòng, một là phòng giường đôi hạng sang, cửa sổ sát đất có thể ngắm cảnh đêm thành phố, có bồn tắm massage đôi; loại còn lại là phòng suite hành chính, tặng kèm rượu sâm panh và đĩa sô cô la. Nếu là tình nhân, chúng tôi đề xuất phòng Suite Ngọt Ngào được thiết kế riêng cho các cặp đôi, quý khách xem muốn loại nào ạ?”
“Suite Ngọt Ngào?” Ngụy Xuyên ngẩn ra, “Sao lại giới thiệu cho tôi cái này?”
Lễ tân nhìn sang Mạnh Đường: “Hai vị không phải là tình nhân sao?”
Ngụy Xuyên và Mạnh Đường nhìn nhau, đồng tử rung động cùng một tần số, đồng thanh hét lên với lễ tân: “Chúng tôi không phải tình nhân.”
“Ơ…” Lễ tân ngơ ngác.