Gần Thêm Chút Nữa Là Mất Kiểm Soát

Chương 55

“Cốc cốc—”

Mạnh Đường lộ vẻ nghi hoặc, lại giơ tay gõ cửa phòng Ngụy Xuyên.

Người này sao kỳ lạ thế? Tin nhắn không trả lời, điện thoại không nghe, gõ cửa cũng không thưa.

“Ngụy Xuyên, cậu tỉnh chưa? Tôi—”

Cửa phòng đột ngột mở ra, Mạnh Đường nuốt lời định nói vào trong, ngẩng đầu hỏi: “Sao cậu không nghe điện thoại?”

Tối qua cô ngủ không ngon, trước khi ra khỏi cửa còn có ý nghĩ tránh mặt Ngụy Xuyên.

Nghĩ nửa ngày, cảm thấy muốn không ngại ngùng thì phải chủ động nắm bắt nhịp điệu khi ở chung.

Cô thăm dò gửi tin nhắn, gọi điện thoại, cuối cùng thực hiện đến bước đích thân tới cửa.

Chỉ cần cô không hoảng, người hoảng sẽ là đối phương, thấy chưa, Ngụy Xuyên lắp bắp nói mình ngủ quên không nghe thấy.

Dáng vẻ cậu lúc này có chút ngốc nghếch, mấy sợi tóc ngắn trên đỉnh đầu dựng lên, liếc nhìn cô rồi lại nhanh chóng tránh đi.

Mạnh Đường tưởng cậu vẫn còn xấu hổ vì cái ôm vô tình tối qua, cô cũng hơi ngại nhưng ngoài mặt vẫn giữ bình tĩnh.

Cô cười cười: “Không còn sớm nữa, tôi phải về trường rồi, nói với cậu một tiếng.”

“Tôi đưa cậu về nhé.” Ngụy Xuyên theo bản năng tiến lên một bước.

Bạn đang đọc nội dung không đầy đủ và sai lệch tại trang reup. Đọc đầy đủ nội dung tại trang chính chủ tru​yen​ngo​ntinh.​i​d.​v​n

“Cốc cốc—”

Mạnh Đường lộ vẻ nghi hoặc, lại giơ tay gõ cửa phòng Ngụy Xuyên.

Người này sao kỳ lạ thế? Tin nhắn không trả lời, điện thoại không nghe, gõ cửa cũng không thưa.

“Ngụy Xuyên, cậu tỉnh chưa? Tôi—”

Cửa phòng đột ngột mở ra, Mạnh Đường nuốt lời định nói vào trong, ngẩng đầu hỏi: “Sao cậu không nghe điện thoại?”

Tối qua cô ngủ không ngon, trước khi ra khỏi cửa còn có ý nghĩ tránh mặt Ngụy Xuyên.

Nghĩ nửa ngày, cảm thấy muốn không ngại ngùng thì phải chủ động nắm bắt nhịp điệu khi ở chung.

Cô thăm dò gửi tin nhắn, gọi điện thoại, cuối cùng thực hiện đến bước đích thân tới cửa.

Chỉ cần cô không hoảng, người hoảng sẽ là đối phương, thấy chưa, Ngụy Xuyên lắp bắp nói mình ngủ quên không nghe thấy.

Dáng vẻ cậu lúc này có chút ngốc nghếch, mấy sợi tóc ngắn trên đỉnh đầu dựng lên, liếc nhìn cô rồi lại nhanh chóng tránh đi.

Mạnh Đường tưởng cậu vẫn còn xấu hổ vì cái ôm vô tình tối qua, cô cũng hơi ngại nhưng ngoài mặt vẫn giữ bình tĩnh.

 

Cô cười cười: “Không còn sớm nữa, tôi phải về trường rồi, nói với cậu một tiếng.”

“Tôi đưa cậu về nhé.” Ngụy Xuyên theo bản năng tiến lên một bước.

Bạn đang đọc nội dung không đầy đủ và sai lệch tại trang reup. Đọc đầy đủ nội dung tại trang chính chủ tru​yen​ngo​ntinh.​i​d.​v​n

“Cốc cốc—”

Mạnh Đường lộ vẻ nghi hoặc, lại giơ tay gõ cửa phòng Ngụy Xuyên.

Người này sao kỳ lạ thế? Tin nhắn không trả lời, điện thoại không nghe, gõ cửa cũng không thưa.

“Ngụy Xuyên, cậu tỉnh chưa? Tôi—”

Cửa phòng đột ngột mở ra, Mạnh Đường nuốt lời định nói vào trong, ngẩng đầu hỏi: “Sao cậu không nghe điện thoại?”

Tối qua cô ngủ không ngon, trước khi ra khỏi cửa còn có ý nghĩ tránh mặt Ngụy Xuyên.

Nghĩ nửa ngày, cảm thấy muốn không ngại ngùng thì phải chủ động nắm bắt nhịp điệu khi ở chung.

Cô thăm dò gửi tin nhắn, gọi điện thoại, cuối cùng thực hiện đến bước đích thân tới cửa.

Chỉ cần cô không hoảng, người hoảng sẽ là đối phương, thấy chưa, Ngụy Xuyên lắp bắp nói mình ngủ quên không nghe thấy.

Dáng vẻ cậu lúc này có chút ngốc nghếch, mấy sợi tóc ngắn trên đỉnh đầu dựng lên, liếc nhìn cô rồi lại nhanh chóng tránh đi.

Mạnh Đường tưởng cậu vẫn còn xấu hổ vì cái ôm vô tình tối qua, cô cũng hơi ngại nhưng ngoài mặt vẫn giữ bình tĩnh.

Cô cười cười: “Không còn sớm nữa, tôi phải về trường rồi, nói với cậu một tiếng.”

“Tôi đưa cậu về nhé.” Ngụy Xuyên theo bản năng tiến lên một bước.

Bạn đang đọc nội dung không đầy đủ và sai lệch tại trang reup. Đọc đầy đủ nội dung tại trang chính chủ tru​yen​ngo​ntinh.​i​d.​v​n

“Cốc cốc—”

Mạnh Đường lộ vẻ nghi hoặc, lại giơ tay gõ cửa phòng Ngụy Xuyên.

Người này sao kỳ lạ thế? Tin nhắn không trả lời, điện thoại không nghe, gõ cửa cũng không thưa.

“Ngụy Xuyên, cậu tỉnh chưa? Tôi—”

Cửa phòng đột ngột mở ra, Mạnh Đường nuốt lời định nói vào trong, ngẩng đầu hỏi: “Sao cậu không nghe điện thoại?”

Tối qua cô ngủ không ngon, trước khi ra khỏi cửa còn có ý nghĩ tránh mặt Ngụy Xuyên.

Nghĩ nửa ngày, cảm thấy muốn không ngại ngùng thì phải chủ động nắm bắt nhịp điệu khi ở chung.

Cô thăm dò gửi tin nhắn, gọi điện thoại, cuối cùng thực hiện đến bước đích thân tới cửa.

Chỉ cần cô không hoảng, người hoảng sẽ là đối phương, thấy chưa, Ngụy Xuyên lắp bắp nói mình ngủ quên không nghe thấy.

Dáng vẻ cậu lúc này có chút ngốc nghếch, mấy sợi tóc ngắn trên đỉnh đầu dựng lên, liếc nhìn cô rồi lại nhanh chóng tránh đi.

Mạnh Đường tưởng cậu vẫn còn xấu hổ vì cái ôm vô tình tối qua, cô cũng hơi ngại nhưng ngoài mặt vẫn giữ bình tĩnh.

Cô cười cười: “Không còn sớm nữa, tôi phải về trường rồi, nói với cậu một tiếng.”

“Tôi đưa cậu về nhé.” Ngụy Xuyên theo bản năng tiến lên một bước.

Bạn đang đọc nội dung không đầy đủ và sai lệch tại trang reup. Đọc đầy đủ nội dung tại trang chính chủ tru​yen​ngo​ntinh.​i​d.​v​n

“Cốc cốc—”

Mạnh Đường lộ vẻ nghi hoặc, lại giơ tay gõ cửa phòng Ngụy Xuyên.

Người này sao kỳ lạ thế? Tin nhắn không trả lời, điện thoại không nghe, gõ cửa cũng không thưa.

“Ngụy Xuyên, cậu tỉnh chưa? Tôi—”

Cửa phòng đột ngột mở ra, Mạnh Đường nuốt lời định nói vào trong, ngẩng đầu hỏi: “Sao cậu không nghe điện thoại?”

Tối qua cô ngủ không ngon, trước khi ra khỏi cửa còn có ý nghĩ tránh mặt Ngụy Xuyên.

Nghĩ nửa ngày, cảm thấy muốn không ngại ngùng thì phải chủ động nắm bắt nhịp điệu khi ở chung.

Cô thăm dò gửi tin nhắn, gọi điện thoại, cuối cùng thực hiện đến bước đích thân tới cửa.

Chỉ cần cô không hoảng, người hoảng sẽ là đối phương, thấy chưa, Ngụy Xuyên lắp bắp nói mình ngủ quên không nghe thấy.

Dáng vẻ cậu lúc này có chút ngốc nghếch, mấy sợi tóc ngắn trên đỉnh đầu dựng lên, liếc nhìn cô rồi lại nhanh chóng tránh đi.

Mạnh Đường tưởng cậu vẫn còn xấu hổ vì cái ôm vô tình tối qua, cô cũng hơi ngại nhưng ngoài mặt vẫn giữ bình tĩnh.

Cô cười cười: “Không còn sớm nữa, tôi phải về trường rồi, nói với cậu một tiếng.”

“Tôi đưa cậu về nhé.” Ngụy Xuyên theo bản năng tiến lên một bước.

Bạn đang đọc nội dung không đầy đủ và sai lệch tại trang reup. Đọc đầy đủ nội dung tại trang chính chủ tru​yen​ngo​ntinh.​i​d.​v​n

“Cốc cốc—”

Mạnh Đường lộ vẻ nghi hoặc, lại giơ tay gõ cửa phòng Ngụy Xuyên.

Người này sao kỳ lạ thế? Tin nhắn không trả lời, điện thoại không nghe, gõ cửa cũng không thưa.

“Ngụy Xuyên, cậu tỉnh chưa? Tôi—”

Cửa phòng đột ngột mở ra, Mạnh Đường nuốt lời định nói vào trong, ngẩng đầu hỏi: “Sao cậu không nghe điện thoại?”

Tối qua cô ngủ không ngon, trước khi ra khỏi cửa còn có ý nghĩ tránh mặt Ngụy Xuyên.

Nghĩ nửa ngày, cảm thấy muốn không ngại ngùng thì phải chủ động nắm bắt nhịp điệu khi ở chung.

Cô thăm dò gửi tin nhắn, gọi điện thoại, cuối cùng thực hiện đến bước đích thân tới cửa.

Chỉ cần cô không hoảng, người hoảng sẽ là đối phương, thấy chưa, Ngụy Xuyên lắp bắp nói mình ngủ quên không nghe thấy.

Dáng vẻ cậu lúc này có chút ngốc nghếch, mấy sợi tóc ngắn trên đỉnh đầu dựng lên, liếc nhìn cô rồi lại nhanh chóng tránh đi.

Mạnh Đường tưởng cậu vẫn còn xấu hổ vì cái ôm vô tình tối qua, cô cũng hơi ngại nhưng ngoài mặt vẫn giữ bình tĩnh.

Cô cười cười: “Không còn sớm nữa, tôi phải về trường rồi, nói với cậu một tiếng.”

“Tôi đưa cậu về nhé.” Ngụy Xuyên theo bản năng tiến lên một bước.

Bạn đang đọc nội dung không đầy đủ và sai lệch tại trang reup. Đọc đầy đủ nội dung tại trang chính chủ tru​yen​ngo​ntinh.​i​d.​v​n

“Cốc cốc—”

Mạnh Đường lộ vẻ nghi hoặc, lại giơ tay gõ cửa phòng Ngụy Xuyên.

Người này sao kỳ lạ thế? Tin nhắn không trả lời, điện thoại không nghe, gõ cửa cũng không thưa.

“Ngụy Xuyên, cậu tỉnh chưa? Tôi—”

Cửa phòng đột ngột mở ra, Mạnh Đường nuốt lời định nói vào trong, ngẩng đầu hỏi: “Sao cậu không nghe điện thoại?”

Tối qua cô ngủ không ngon, trước khi ra khỏi cửa còn có ý nghĩ tránh mặt Ngụy Xuyên.

Nghĩ nửa ngày, cảm thấy muốn không ngại ngùng thì phải chủ động nắm bắt nhịp điệu khi ở chung.

Cô thăm dò gửi tin nhắn, gọi điện thoại, cuối cùng thực hiện đến bước đích thân tới cửa.

Chỉ cần cô không hoảng, người hoảng sẽ là đối phương, thấy chưa, Ngụy Xuyên lắp bắp nói mình ngủ quên không nghe thấy.

Dáng vẻ cậu lúc này có chút ngốc nghếch, mấy sợi tóc ngắn trên đỉnh đầu dựng lên, liếc nhìn cô rồi lại nhanh chóng tránh đi.

Mạnh Đường tưởng cậu vẫn còn xấu hổ vì cái ôm vô tình tối qua, cô cũng hơi ngại nhưng ngoài mặt vẫn giữ bình tĩnh.

Cô cười cười: “Không còn sớm nữa, tôi phải về trường rồi, nói với cậu một tiếng.”

“Tôi đưa cậu về nhé.” Ngụy Xuyên theo bản năng tiến lên một bước.

Bình Luận (0)
Comment