Gần Thêm Chút Nữa Là Mất Kiểm Soát

Chương 6

Ánh nắng tháng Chín không còn quá gay gắt, đã mang theo vài phần dịu dàng của chớm thu.

Ngụy Xuyên đón ánh sáng, dáng người cao lớn đứng sừng sững ở đó, hơi thở thanh xuân của nam sinh đại học ập vào mặt.

Tóc ngắn của cậu ta còn vương hơi ẩm, là vừa tắm xong ở sân tập rồi mới đến lớp.

Đến gần Mạnh Đường mới phát hiện, vẻ mặt cậu ta rất khó chịu, rõ ràng tâm trạng không tốt, khiến những người khác cũng vô thức im bặt.

Cánh tay Mạnh Đường bỗng bị Thạch Lam nắm chặt, chỉ nghe cô ấy ngơ ngác hỏi: “Tớ không nhìn nhầm chứ?”

Mạnh Đường nghiêng mặt sang nói: “Cậu không nhìn nhầm đâu, là Ngụy Xuyên.”

“Sao cậu ấy trắng thế?” Thạch Lam nghi ngờ nhìn cánh tay của mình, “Đám con trai chơi bóng rổ ai nấy đều đen nhẻm trông rất bẩn, chỉ có cậu ấy là hạc giữa bầy gà.”

Mạnh Đường nhìn theo lời Thạch Lam, bên hông Ngụy Xuyên kẹp một quả bóng rổ, mạch máu màu xanh nhạt uốn lượn từ mu bàn tay lên đến cẳng tay.

Dưới làn da trắng, những đường nét cơ bắp ẩn hiện, đầu ngón tay khẽ động, sức mạnh ẩn chứa trong từng thớ cơ cuồn cuộn như muốn phá vỡ sự kìm hãm của làn da.

Mạnh Đường chằm chằm nhìn vào những đường nét phập phồng trong tầm mắt, buột miệng thốt lên: “Có thể sờ thử không?”

Thạch Lam vội bịt miệng cô lại: “Cậu lại thế rồi.”

Ngụy Xuyên đi tới ném quả bóng rổ vào lòng cô: “Sờ đi.”

Mạnh Đường ôm lấy quả bóng đang trượt xuống, lúng túng đứng chôn chân tại chỗ.

Học kỳ này bắt đầu học giải phẫu nghệ thuật, đa phần dựa vào mô hình cơ thể người và bản đồ giải phẫu, không thể so sánh với người thật được.

Ngụy Xuyên không truy cứu, liếc nhìn về phía Mạnh Đường rồi cao giọng nói: “Tập hợp, huấn luyện viên chưa đến, tôi đưa các cậu khởi động trước.”

Tất cả mọi người tự giác xếp hàng, Mạnh Đường vì chuyện vừa rồi nên kéo Thạch Lam xuống xếp cuối cùng.

Ngụy Xuyên phất tay: “Chạy hai vòng sân.”

Hai vòng cũng bình thường, huống hồ còn có Ngụy Xuyên chạy cùng nên các nữ sinh trăm phần tình nguyện, ngoại trừ Mạnh Đường đang nhăn nhó mặt mày.

Chạy xong một vòng hơi thở Mạnh Đường bắt đầu dồn dập, trên mặt ửng lên một mảng hồng.

Ngụy Xuyên nhíu mày, chạy đến bên cạnh cô hỏi: “Chạy không nổi nữa à?”

Mạnh Đường lắc đầu, hì hục chạy về phía trước.

Cô không chịu nổi việc bị nhân vật nổi tiếng trong trường bắt chuyện dưới con mắt của bao người bèn hơi quay mặt đi, ra hiệu Ngụy Xuyên đừng quan tâm đến cô.

Ngụy Xuyên cũng nhìn ra chút tính cách của Mạnh Đường, tuy rất hướng nội nhưng lại có nét vừa nhát cáy vừa đáng yêu.

Cậu cong môi cười khẽ, cười xong chính mình cũng ngẩn ra một chút.

Chạy xong hai vòng, chân Mạnh Đường mềm nhũn định ngồi bệt xuống mặc kệ đời thì bị Ngụy Xuyên một tay túm lấy cánh tay lôi dậy.

 

“Đi lại đi, không được ngồi.”

Mạnh Đường với vẻ mặt “không còn gì luyến tiếc” nắm lấy tay Thạch Lam đang quay lại đón cô.

“Năm ngoái kiểm tra thể lực 800m cậu qua ải kiểu gì thế?” Ngụy Xuyên buông cô ra, tò mò hỏi một câu.

Thạch Lam bật cười: “Thi lại đấy.”

Ngụy Xuyên nói đùa: “Năm nay xem ra cũng phải thi lại rồi.”

“Không đâu.” Mạnh Đường lầm bầm một câu, “Năm nay tôi sẽ chạy đàng hoàng.”

Ngụy Xuyên: “Còn một tháng nữa là kiểm tra thể lực, cậu phải bắt đầu rèn luyện từ bây giờ đi.”

Mạnh Đường đương nhiên biết điều đó.

Khởi động xong, giáo viên chạy tới.

Sau khi giảng giải những điểm chính của kỹ thuật ba bước lên rổ, thầy để Ngụy Xuyên dẫn dắt mọi người tập luyện trước.

Môn tự chọn của sinh viên nghệ thuật không quá nghiêm ngặt, cuối kỳ chủ yếu thi ba bước lên rổ.

Ngụy Xuyên làm mẫu một lần khiến các nữ sinh đang xếp hàng tập luyện ai nấy đều mím môi cười thầm.

Lại giảng một lần nữa về các bước và những điểm cần chú ý, cậu để sinh viên tự tìm cảm giác nhịp điệu khi lên rổ.

Mạnh Đường vẫn là người cuối cùng, tập xong cô phát hiện vẻ mặt Ngụy Xuyên có giây phút ngây ra.

“Mạnh Đường, cậu đang làm cái gì thế?” Ngụy Xuyên dở khóc dở cười, “Ba bước lên rổ, tính cả bật nhảy là thành năm bước luôn rồi.”

Mạnh Đường ngơ ngác: “Tôi đâu có đâu.”

“Tôi làm mẫu cho cậu xem cậu đi như thế nào nhé.”

Ngụy Xuyên nói rồi bước ra hai bước, bước cuối cùng bắt chước dáng vẻ của Mạnh Đường, theo bản năng chà chân về phía trước thêm hai bước nữa rồi mới bật nhảy lên rổ.

Tất cả mọi người bị dáng điệu uốn éo của cậu chọc cười, Mạnh Đường lại càng xấu hổ giơ tay che mặt.

“Cười cái gì?” Ngụy Xuyên không tha cho ai, “Các cậu tập luyện là để thi, cứ nhớ kỹ một lớn hai nhỏ ba bật nhảy là được, chẳng ai nhảy cho ra hồn cả, tập tiếp đi.”

Giọng điệu Ngụy Xuyên có chút nghiêm túc, theo thói quen mang tác phong ở sân tập vào việc dạy học.

Tiết đầu tiên phân tích hai động tác, từ không bóng đến có bóng, vẫn thảm không nỡ nhìn.

Ngụy Xuyên sắp mệt chết rồi, sau một tiết cậu ngồi bệt xuống đất thẫn thờ.

Thạch Lam ở bên cạnh huých Mạnh Đường: “Cậu quen Ngụy Xuyên à? Hai người trông có vẻ thân thiết.”

“Có quen, cậu ấy nhờ tớ làm món đồ điêu khắc gỗ nhỏ.” Mạnh Đường nói, “Trước đó người mẫu mà giáo sư bảo tớ tìm cũng là cậu ấy.”

Thạch Lam: “Điêu khắc gỗ? Cậu ấy thích cái này à?”

Mắt Mạnh Đường khẽ chuyển động, Ngụy Xuyên không cố ý giấu giếm, người trong phòng ký túc xá của cậu đều biết cậu có người trong lòng, bèn nói với Thạch Lam: “Dùng để tỏ tình.”

“Tỏ tình!” Thạch Lam trừng lớn mắt, “Cậu ấy có người mình thích rồi?”

“Ừ.”

“Ai thế? Trường mình à?”

“Tớ cũng không biết.”

Thạch Lam chép miệng “chậc chậc” hai tiếng: “Nếu cậu ấy tỏ tình thành công, nước mắt của nữ sinh thích cậu ấy trong trường mình chắc ngập cả nhà thi đấu mất.”

Ngụy Xuyên nghỉ ngơi hòm hòm rồi nhìn về phía Mạnh Đường:

“Tôi khuyên cậu nên tập luyện nhiều vào, trợ giảng xin nghỉ là đàn anh năm ba, tính tình anh ta không tốt lắm đâu, tuần sau không có ai nương tay cho cậu nữa đâu.”

Mạnh Đường sững sờ, cách người Thạch Lam hỏi cậu: “Cậu không phải trợ giảng à?”

Ngụy Xuyên nói: “Tôi làm hỏng bảng rổ ở nhà thi đấu nên bị phạt qua đây kiểm điểm, chỉ dạy các cậu hai tiết này thôi.”

Đây cũng là lý do khiến tâm trạng cậu khó chịu, cậu và huấn luyện viên bất đồng ý kiến, cậu úp rổ quá bạo lực làm vỡ kính bảng rổ.

Cậu nói chuyện không hề hạ thấp giọng nên các nữ sinh khác nghe thấy, tiếng thở dài thất vọng vang lên khắp nơi.

Mạnh Đường nói: “Biết rồi, tôi sẽ tập.”

Tâm trạng Ngụy Xuyên tốt hơn chút, nghĩ lát nữa sẽ đi xin lỗi huấn luyện viên, thấy dáng vẻ không tình nguyện lắm của Mạnh Đường cậu toét miệng cười, ánh mặt trời cũng không rực rỡ bằng cậu.

Thạch Lam bị nụ cười đó làm cho lóa mắt, nắm lấy Mạnh Đường thì thầm: “Cậu có biết cậu ấy có biệt danh là ‘Ngụy Ngọt’ không?”

“Ngụy Ngọt?” Vẻ mặt Mạnh Đường ngơ ngác, “Ngọt ngào ấy hả?”

“Đúng,” Thạch Lam vẫn luôn theo dõi tài khoản video ngắn của Ngụy Xuyên, “Fan của cậu ấy đặt cho đấy.”

Mạnh Đường: “Cậu ấy có nhiều fan lắm à?”

Thạch Lam: “Năm ngoái giải CUBAL, cậu ấy được giao nhiệm vụ lúc nguy cấp, dẫn dắt Đại học Z lọt vào tứ kết toàn quốc, chỉ sau một đêm tăng 250 nghìn fan, vì khuôn mặt đó mà trong nửa năm lại tăng thêm mười mấy nghìn fan nữa. Nếu cậu ấy chịu khó hoạt động e là còn nhiều hơn, tiếc là Ngụy Xuyên mười bữa nửa tháng mới đăng một video. Nếu năm sau giải khu vực giành chức vô địch e là fan còn tăng nữa.”

Mạnh Đường nghe Thạch Lam phổ cập kiến thức cho mình mãi đến khi giáo viên thổi còi tập hợp.

Một tuần sau đó Mạnh Đường không gặp lại Ngụy Xuyên nữa.

Mà trợ giảng ban đầu quả thực là đàn anh năm ba của viện Thể thao.

Học xong Thạch Lam tức giận mắng chửi người ta một trận sau đó lại đi an ủi Mạnh Đường đang đỏ hoe mắt.

“Đừng chấp nhặt với anh ta, tớ chưa từng thấy nam sinh nào miệng mồm độc địa như vậy, đừng để ý đến anh ta.”

Mạnh Đường gật đầu nhưng trong lòng lại rất khó chịu.

Đây đâu phải là tính khí kém như Ngụy Xuyên nói, rõ ràng là vô văn hóa.

Cô có học tệ đến đâu cũng không thể làm cô bẽ mặt ngay trước mọi người, nói cô là đồ ngu.

Thạch Lam thay cô phân bua hai câu, cả hai bị phạt chạy quanh sân.

Mạnh Đường không muốn liên lụy Thạch Lam, đành đi tìm giáo viên, giáo viên nói trợ giảng vài câu rồi miễn phạt cho họ.

Nhưng rõ ràng họ càng bị trợ giảng ghét hơn.

Ánh mắt của những người khác đổ dồn vào Mạnh Đường, giống như những cái tát không tiếng động nhưng khó mà lờ đi, khiến cô tủi thân đến đỏ cả mắt.

Cùng Thạch Lam đi căng tin xong Mạnh Đường mua ba cốc trà sữa, nói:

“Hôm nay xin lỗi nhé, để cậu bị mắng lây, mua cho cậu cốc nước để hạ hỏa. Lát nữa tớ phải đến xương nên không về ký túc xá cùng cậu đâu, phiền cậu mang hai cốc còn lại cho Dương Khả và Linh Âm giúp tớ.”

Thạch Lam nhận lấy: “Cậu khách sáo quá rồi đấy, hai đứa mình là bạn cùng phòng mà, tớ có thể trơ mắt nhìn cái gã tồi tệ đó mắng cậu sao?”

Mạnh Đường chân thành cảm ơn lần nữa, sau khi chia tay Thạch Lam thì lại không đi đến xưởng.

Liên tục tập thêm ba buổi tối, chưa đến mười giờ Ngụy Xuyên đã ra khỏi cửa nhà thi đấu.

Trong điện thoại có cuộc gọi nhỡ của gia đình, cậu gọi lại, rồi rẽ vào một con đường nhỏ hẻo lánh.

Bình Luận (0)
Comment