Nỗi đau thể xác không bằng nỗi sợ hãi về tinh thần, khúc gỗ cứng như vậy còn có thể bị dao khắc thuần phục, da thịt mềm mại của Mạnh Đường bị lưỡi dao sắc bén lướt qua, sợ hãi là chuyện thường tình.
Cảm xúc vỡ òa, lời nói không thốt nên lời khiến người ngoài sốt ruột chết đi được.
“Cậu bị thương à? Hay là đau ở đâu?” Ngụy Xuyên nương theo ánh đèn điện thoại nhìn cô từ đầu đến chân một lượt.
Không có vết thương ngoài da rõ ràng, chỉ là trông người có vẻ bị hoảng sợ.
Ngụy Xuyên dùng một tay đỡ vai Mạnh Đường, dành cho cô sự an ủi không lời.
Điền Duật và Thiệu Nhất Minh biết thừa bữa đồ nướng tối nay coi như bỏ, nhưng xem kịch cũng không tồi.
Hai người nhìn nhau, vô cùng thiếu đạo đức coi Vương Giác như cái ghế đẩu mà ngồi lên.
Ngực Vương Giác tức tối, há miệng gào lên chửi đứt quãng.
Trong lòng Ngụy Xuyên cũng bực bội, nét lạnh lùng vương trên lông mày, quay đầu quát: “Bảo hắn câm mồm, đưa đến phòng bảo vệ trình bày tình huống, lát nữa tôi với Mạnh Đường sẽ qua.”
Bảo vệ tuần tra 24/24, đó là nơi thích hợp nhất để giải quyết Vương Giác.
Thấy Ngụy Xuyên đang bốc hỏa, Điền Duật và Thiệu Nhất Minh không cười cợt nữa, xách Vương Giác biến mất khỏi tầm mắt hai người.
Ngụy Xuyên quay đầu lại thấy Mạnh Đường vẫn đang khóc, tiếng khóc rất nhỏ nhưng nước mắt lại rơi càng lúc càng nhiều.
Nỗi đau thể xác không bằng nỗi sợ hãi về tinh thần, khúc gỗ cứng như vậy còn có thể bị dao khắc thuần phục, da thịt mềm mại của Mạnh Đường bị lưỡi dao sắc bén lướt qua, sợ hãi là chuyện thường tình.
Cảm xúc vỡ òa, lời nói không thốt nên lời khiến người ngoài sốt ruột chết đi được.
“Cậu bị thương à? Hay là đau ở đâu?” Ngụy Xuyên nương theo ánh đèn điện thoại nhìn cô từ đầu đến chân một lượt.
Không có vết thương ngoài da rõ ràng, chỉ là trông người có vẻ bị hoảng sợ.
Ngụy Xuyên dùng một tay đỡ vai Mạnh Đường, dành cho cô sự an ủi không lời.
Điền Duật và Thiệu Nhất Minh biết thừa bữa đồ nướng tối nay coi như bỏ, nhưng xem kịch cũng không tồi.
Hai người nhìn nhau, vô cùng thiếu đạo đức coi Vương Giác như cái ghế đẩu mà ngồi lên.
Ngực Vương Giác tức tối, há miệng gào lên chửi đứt quãng.
Trong lòng Ngụy Xuyên cũng bực bội, nét lạnh lùng vương trên lông mày, quay đầu quát: “Bảo hắn câm mồm, đưa đến phòng bảo vệ trình bày tình huống, lát nữa tôi với Mạnh Đường sẽ qua.”
Bảo vệ tuần tra 24/24, đó là nơi thích hợp nhất để giải quyết Vương Giác.
Thấy Ngụy Xuyên đang bốc hỏa, Điền Duật và Thiệu Nhất Minh không cười cợt nữa, xách Vương Giác biến mất khỏi tầm mắt hai người.
Ngụy Xuyên quay đầu lại thấy Mạnh Đường vẫn đang khóc, tiếng khóc rất nhỏ nhưng nước mắt lại rơi càng lúc càng nhiều.
Nỗi đau thể xác không bằng nỗi sợ hãi về tinh thần, khúc gỗ cứng như vậy còn có thể bị dao khắc thuần phục, da thịt mềm mại của Mạnh Đường bị lưỡi dao sắc bén lướt qua, sợ hãi là chuyện thường tình.
Cảm xúc vỡ òa, lời nói không thốt nên lời khiến người ngoài sốt ruột chết đi được.
“Cậu bị thương à? Hay là đau ở đâu?” Ngụy Xuyên nương theo ánh đèn điện thoại nhìn cô từ đầu đến chân một lượt.
Không có vết thương ngoài da rõ ràng, chỉ là trông người có vẻ bị hoảng sợ.
Ngụy Xuyên dùng một tay đỡ vai Mạnh Đường, dành cho cô sự an ủi không lời.
Điền Duật và Thiệu Nhất Minh biết thừa bữa đồ nướng tối nay coi như bỏ, nhưng xem kịch cũng không tồi.
Hai người nhìn nhau, vô cùng thiếu đạo đức coi Vương Giác như cái ghế đẩu mà ngồi lên.
Ngực Vương Giác tức tối, há miệng gào lên chửi đứt quãng.
Trong lòng Ngụy Xuyên cũng bực bội, nét lạnh lùng vương trên lông mày, quay đầu quát: “Bảo hắn câm mồm, đưa đến phòng bảo vệ trình bày tình huống, lát nữa tôi với Mạnh Đường sẽ qua.”
Bảo vệ tuần tra 24/24, đó là nơi thích hợp nhất để giải quyết Vương Giác.
Thấy Ngụy Xuyên đang bốc hỏa, Điền Duật và Thiệu Nhất Minh không cười cợt nữa, xách Vương Giác biến mất khỏi tầm mắt hai người.
Ngụy Xuyên quay đầu lại thấy Mạnh Đường vẫn đang khóc, tiếng khóc rất nhỏ nhưng nước mắt lại rơi càng lúc càng nhiều.
Nỗi đau thể xác không bằng nỗi sợ hãi về tinh thần, khúc gỗ cứng như vậy còn có thể bị dao khắc thuần phục, da thịt mềm mại của Mạnh Đường bị lưỡi dao sắc bén lướt qua, sợ hãi là chuyện thường tình.
Cảm xúc vỡ òa, lời nói không thốt nên lời khiến người ngoài sốt ruột chết đi được.
“Cậu bị thương à? Hay là đau ở đâu?” Ngụy Xuyên nương theo ánh đèn điện thoại nhìn cô từ đầu đến chân một lượt.
Không có vết thương ngoài da rõ ràng, chỉ là trông người có vẻ bị hoảng sợ.
Ngụy Xuyên dùng một tay đỡ vai Mạnh Đường, dành cho cô sự an ủi không lời.
Điền Duật và Thiệu Nhất Minh biết thừa bữa đồ nướng tối nay coi như bỏ, nhưng xem kịch cũng không tồi.
Hai người nhìn nhau, vô cùng thiếu đạo đức coi Vương Giác như cái ghế đẩu mà ngồi lên.
Ngực Vương Giác tức tối, há miệng gào lên chửi đứt quãng.
Trong lòng Ngụy Xuyên cũng bực bội, nét lạnh lùng vương trên lông mày, quay đầu quát: “Bảo hắn câm mồm, đưa đến phòng bảo vệ trình bày tình huống, lát nữa tôi với Mạnh Đường sẽ qua.”
Bảo vệ tuần tra 24/24, đó là nơi thích hợp nhất để giải quyết Vương Giác.
Thấy Ngụy Xuyên đang bốc hỏa, Điền Duật và Thiệu Nhất Minh không cười cợt nữa, xách Vương Giác biến mất khỏi tầm mắt hai người.
Ngụy Xuyên quay đầu lại thấy Mạnh Đường vẫn đang khóc, tiếng khóc rất nhỏ nhưng nước mắt lại rơi càng lúc càng nhiều.
Nỗi đau thể xác không bằng nỗi sợ hãi về tinh thần, khúc gỗ cứng như vậy còn có thể bị dao khắc thuần phục, da thịt mềm mại của Mạnh Đường bị lưỡi dao sắc bén lướt qua, sợ hãi là chuyện thường tình.
Cảm xúc vỡ òa, lời nói không thốt nên lời khiến người ngoài sốt ruột chết đi được.
“Cậu bị thương à? Hay là đau ở đâu?” Ngụy Xuyên nương theo ánh đèn điện thoại nhìn cô từ đầu đến chân một lượt.
Không có vết thương ngoài da rõ ràng, chỉ là trông người có vẻ bị hoảng sợ.
Ngụy Xuyên dùng một tay đỡ vai Mạnh Đường, dành cho cô sự an ủi không lời.
Điền Duật và Thiệu Nhất Minh biết thừa bữa đồ nướng tối nay coi như bỏ, nhưng xem kịch cũng không tồi.
Hai người nhìn nhau, vô cùng thiếu đạo đức coi Vương Giác như cái ghế đẩu mà ngồi lên.
Ngực Vương Giác tức tối, há miệng gào lên chửi đứt quãng.
Trong lòng Ngụy Xuyên cũng bực bội, nét lạnh lùng vương trên lông mày, quay đầu quát: “Bảo hắn câm mồm, đưa đến phòng bảo vệ trình bày tình huống, lát nữa tôi với Mạnh Đường sẽ qua.”
Bảo vệ tuần tra 24/24, đó là nơi thích hợp nhất để giải quyết Vương Giác.
Thấy Ngụy Xuyên đang bốc hỏa, Điền Duật và Thiệu Nhất Minh không cười cợt nữa, xách Vương Giác biến mất khỏi tầm mắt hai người.
Ngụy Xuyên quay đầu lại thấy Mạnh Đường vẫn đang khóc, tiếng khóc rất nhỏ nhưng nước mắt lại rơi càng lúc càng nhiều.
Nỗi đau thể xác không bằng nỗi sợ hãi về tinh thần, khúc gỗ cứng như vậy còn có thể bị dao khắc thuần phục, da thịt mềm mại của Mạnh Đường bị lưỡi dao sắc bén lướt qua, sợ hãi là chuyện thường tình.
Cảm xúc vỡ òa, lời nói không thốt nên lời khiến người ngoài sốt ruột chết đi được.
“Cậu bị thương à? Hay là đau ở đâu?” Ngụy Xuyên nương theo ánh đèn điện thoại nhìn cô từ đầu đến chân một lượt.
Không có vết thương ngoài da rõ ràng, chỉ là trông người có vẻ bị hoảng sợ.
Ngụy Xuyên dùng một tay đỡ vai Mạnh Đường, dành cho cô sự an ủi không lời.
Điền Duật và Thiệu Nhất Minh biết thừa bữa đồ nướng tối nay coi như bỏ, nhưng xem kịch cũng không tồi.
Hai người nhìn nhau, vô cùng thiếu đạo đức coi Vương Giác như cái ghế đẩu mà ngồi lên.
Ngực Vương Giác tức tối, há miệng gào lên chửi đứt quãng.
Trong lòng Ngụy Xuyên cũng bực bội, nét lạnh lùng vương trên lông mày, quay đầu quát: “Bảo hắn câm mồm, đưa đến phòng bảo vệ trình bày tình huống, lát nữa tôi với Mạnh Đường sẽ qua.”
Bảo vệ tuần tra 24/24, đó là nơi thích hợp nhất để giải quyết Vương Giác.
Thấy Ngụy Xuyên đang bốc hỏa, Điền Duật và Thiệu Nhất Minh không cười cợt nữa, xách Vương Giác biến mất khỏi tầm mắt hai người.
Ngụy Xuyên quay đầu lại thấy Mạnh Đường vẫn đang khóc, tiếng khóc rất nhỏ nhưng nước mắt lại rơi càng lúc càng nhiều.
Nỗi đau thể xác không bằng nỗi sợ hãi về tinh thần, khúc gỗ cứng như vậy còn có thể bị dao khắc thuần phục, da thịt mềm mại của Mạnh Đường bị lưỡi dao sắc bén lướt qua, sợ hãi là chuyện thường tình.
Cảm xúc vỡ òa, lời nói không thốt nên lời khiến người ngoài sốt ruột chết đi được.
“Cậu bị thương à? Hay là đau ở đâu?” Ngụy Xuyên nương theo ánh đèn điện thoại nhìn cô từ đầu đến chân một lượt.
Không có vết thương ngoài da rõ ràng, chỉ là trông người có vẻ bị hoảng sợ.
Ngụy Xuyên dùng một tay đỡ vai Mạnh Đường, dành cho cô sự an ủi không lời.
Điền Duật và Thiệu Nhất Minh biết thừa bữa đồ nướng tối nay coi như bỏ, nhưng xem kịch cũng không tồi.
Hai người nhìn nhau, vô cùng thiếu đạo đức coi Vương Giác như cái ghế đẩu mà ngồi lên.
Ngực Vương Giác tức tối, há miệng gào lên chửi đứt quãng.
Trong lòng Ngụy Xuyên cũng bực bội, nét lạnh lùng vương trên lông mày, quay đầu quát: “Bảo hắn câm mồm, đưa đến phòng bảo vệ trình bày tình huống, lát nữa tôi với Mạnh Đường sẽ qua.”
Bảo vệ tuần tra 24/24, đó là nơi thích hợp nhất để giải quyết Vương Giác.
Thấy Ngụy Xuyên đang bốc hỏa, Điền Duật và Thiệu Nhất Minh không cười cợt nữa, xách Vương Giác biến mất khỏi tầm mắt hai người.
Ngụy Xuyên quay đầu lại thấy Mạnh Đường vẫn đang khóc, tiếng khóc rất nhỏ nhưng nước mắt lại rơi càng lúc càng nhiều.