Điện thoại reo lên, Mạnh Đường bật sáng màn hình, Ngụy Xuyên gửi tên khách sạn tới.
“Tùng Vân Sơn Trang.” Mạnh Đường đọc lên, quay sang hỏi thổ địa Dương Khả, “Là chỗ nào thế?”
Giọng điệu Dương Khả mang chút vẻ trêu đùa: “Chỗ người giàu hay lui tới.”
“Vậy tối mai Ngụy Xuyên tốn kém rồi.” Tạ Linh Âm ngẩng đầu khỏi bàn máy tính, nhìn Mạnh Đường với vẻ mặt “có cậu thật tốt”.
Thạch Lam dang tay: “Người ta còn đặc biệt dặn dò, không cần tặng quà, làm tớ ngại quá, thế là đi ăn chực uống chực à?”
“Có khả năng người ta chẳng thiếu gì cả.” Dương Khả nói, “Mấy đứa mình góp tiền mua quà chắc cũng chẳng đắt bằng một đôi giày của Ngụy Xuyên.”
So với người thường, điều kiện của họ cũng tạm được, nhưng so với Ngụy Xuyên thì không với tới đầu gối người ta.
Tạ Linh Âm nháy mắt với hai người kia: “Chẳng phải chúng ta có Mạnh Đường sao, quà của cậu ấy còn hơn bất cứ thứ gì.”
Ngụy Xuyên đặc biệt dặn không cần tặng quà, chắc chắn là sợ Tạ Linh Âm tốn kém, tiếc là họ đều không hiểu.
Thạch Lam và Dương Khả đồng thanh, kéo dài giọng “ồ” lên một tiếng.
Sao lại lôi cô vào? Mạnh Đường đóng hộp gỗ lại, quay mặt lại đầy vẻ nghi hoặc: “Hai cậu hùa theo cái gì đấy?”
Sợ không được ăn chực uống chực, Dương Khả và Thạch Lam giả ngu: “Có hùa gì đâu.”
Điện thoại reo lên, Mạnh Đường bật sáng màn hình, Ngụy Xuyên gửi tên khách sạn tới.
“Tùng Vân Sơn Trang.” Mạnh Đường đọc lên, quay sang hỏi thổ địa Dương Khả, “Là chỗ nào thế?”
Giọng điệu Dương Khả mang chút vẻ trêu đùa: “Chỗ người giàu hay lui tới.”
“Vậy tối mai Ngụy Xuyên tốn kém rồi.” Tạ Linh Âm ngẩng đầu khỏi bàn máy tính, nhìn Mạnh Đường với vẻ mặt “có cậu thật tốt”.
Thạch Lam dang tay: “Người ta còn đặc biệt dặn dò, không cần tặng quà, làm tớ ngại quá, thế là đi ăn chực uống chực à?”
“Có khả năng người ta chẳng thiếu gì cả.” Dương Khả nói, “Mấy đứa mình góp tiền mua quà chắc cũng chẳng đắt bằng một đôi giày của Ngụy Xuyên.”
So với người thường, điều kiện của họ cũng tạm được, nhưng so với Ngụy Xuyên thì không với tới đầu gối người ta.
Tạ Linh Âm nháy mắt với hai người kia: “Chẳng phải chúng ta có Mạnh Đường sao, quà của cậu ấy còn hơn bất cứ thứ gì.”
Ngụy Xuyên đặc biệt dặn không cần tặng quà, chắc chắn là sợ Tạ Linh Âm tốn kém, tiếc là họ đều không hiểu.
Thạch Lam và Dương Khả đồng thanh, kéo dài giọng “ồ” lên một tiếng.
Sao lại lôi cô vào? Mạnh Đường đóng hộp gỗ lại, quay mặt lại đầy vẻ nghi hoặc: “Hai cậu hùa theo cái gì đấy?”
Sợ không được ăn chực uống chực, Dương Khả và Thạch Lam giả ngu: “Có hùa gì đâu.”
Điện thoại reo lên, Mạnh Đường bật sáng màn hình, Ngụy Xuyên gửi tên khách sạn tới.
“Tùng Vân Sơn Trang.” Mạnh Đường đọc lên, quay sang hỏi thổ địa Dương Khả, “Là chỗ nào thế?”
Giọng điệu Dương Khả mang chút vẻ trêu đùa: “Chỗ người giàu hay lui tới.”
“Vậy tối mai Ngụy Xuyên tốn kém rồi.” Tạ Linh Âm ngẩng đầu khỏi bàn máy tính, nhìn Mạnh Đường với vẻ mặt “có cậu thật tốt”.
Thạch Lam dang tay: “Người ta còn đặc biệt dặn dò, không cần tặng quà, làm tớ ngại quá, thế là đi ăn chực uống chực à?”
“Có khả năng người ta chẳng thiếu gì cả.” Dương Khả nói, “Mấy đứa mình góp tiền mua quà chắc cũng chẳng đắt bằng một đôi giày của Ngụy Xuyên.”
So với người thường, điều kiện của họ cũng tạm được, nhưng so với Ngụy Xuyên thì không với tới đầu gối người ta.
Tạ Linh Âm nháy mắt với hai người kia: “Chẳng phải chúng ta có Mạnh Đường sao, quà của cậu ấy còn hơn bất cứ thứ gì.”
Ngụy Xuyên đặc biệt dặn không cần tặng quà, chắc chắn là sợ Tạ Linh Âm tốn kém, tiếc là họ đều không hiểu.
Thạch Lam và Dương Khả đồng thanh, kéo dài giọng “ồ” lên một tiếng.
Sao lại lôi cô vào? Mạnh Đường đóng hộp gỗ lại, quay mặt lại đầy vẻ nghi hoặc: “Hai cậu hùa theo cái gì đấy?”
Sợ không được ăn chực uống chực, Dương Khả và Thạch Lam giả ngu: “Có hùa gì đâu.”
Điện thoại reo lên, Mạnh Đường bật sáng màn hình, Ngụy Xuyên gửi tên khách sạn tới.
“Tùng Vân Sơn Trang.” Mạnh Đường đọc lên, quay sang hỏi thổ địa Dương Khả, “Là chỗ nào thế?”
Giọng điệu Dương Khả mang chút vẻ trêu đùa: “Chỗ người giàu hay lui tới.”
“Vậy tối mai Ngụy Xuyên tốn kém rồi.” Tạ Linh Âm ngẩng đầu khỏi bàn máy tính, nhìn Mạnh Đường với vẻ mặt “có cậu thật tốt”.
Thạch Lam dang tay: “Người ta còn đặc biệt dặn dò, không cần tặng quà, làm tớ ngại quá, thế là đi ăn chực uống chực à?”
“Có khả năng người ta chẳng thiếu gì cả.” Dương Khả nói, “Mấy đứa mình góp tiền mua quà chắc cũng chẳng đắt bằng một đôi giày của Ngụy Xuyên.”
So với người thường, điều kiện của họ cũng tạm được, nhưng so với Ngụy Xuyên thì không với tới đầu gối người ta.
Tạ Linh Âm nháy mắt với hai người kia: “Chẳng phải chúng ta có Mạnh Đường sao, quà của cậu ấy còn hơn bất cứ thứ gì.”
Ngụy Xuyên đặc biệt dặn không cần tặng quà, chắc chắn là sợ Tạ Linh Âm tốn kém, tiếc là họ đều không hiểu.
Thạch Lam và Dương Khả đồng thanh, kéo dài giọng “ồ” lên một tiếng.
Sao lại lôi cô vào? Mạnh Đường đóng hộp gỗ lại, quay mặt lại đầy vẻ nghi hoặc: “Hai cậu hùa theo cái gì đấy?”
Sợ không được ăn chực uống chực, Dương Khả và Thạch Lam giả ngu: “Có hùa gì đâu.”
Điện thoại reo lên, Mạnh Đường bật sáng màn hình, Ngụy Xuyên gửi tên khách sạn tới.
“Tùng Vân Sơn Trang.” Mạnh Đường đọc lên, quay sang hỏi thổ địa Dương Khả, “Là chỗ nào thế?”
Giọng điệu Dương Khả mang chút vẻ trêu đùa: “Chỗ người giàu hay lui tới.”
“Vậy tối mai Ngụy Xuyên tốn kém rồi.” Tạ Linh Âm ngẩng đầu khỏi bàn máy tính, nhìn Mạnh Đường với vẻ mặt “có cậu thật tốt”.
Thạch Lam dang tay: “Người ta còn đặc biệt dặn dò, không cần tặng quà, làm tớ ngại quá, thế là đi ăn chực uống chực à?”
“Có khả năng người ta chẳng thiếu gì cả.” Dương Khả nói, “Mấy đứa mình góp tiền mua quà chắc cũng chẳng đắt bằng một đôi giày của Ngụy Xuyên.”
So với người thường, điều kiện của họ cũng tạm được, nhưng so với Ngụy Xuyên thì không với tới đầu gối người ta.
Tạ Linh Âm nháy mắt với hai người kia: “Chẳng phải chúng ta có Mạnh Đường sao, quà của cậu ấy còn hơn bất cứ thứ gì.”
Ngụy Xuyên đặc biệt dặn không cần tặng quà, chắc chắn là sợ Tạ Linh Âm tốn kém, tiếc là họ đều không hiểu.
Thạch Lam và Dương Khả đồng thanh, kéo dài giọng “ồ” lên một tiếng.
Sao lại lôi cô vào? Mạnh Đường đóng hộp gỗ lại, quay mặt lại đầy vẻ nghi hoặc: “Hai cậu hùa theo cái gì đấy?”
Sợ không được ăn chực uống chực, Dương Khả và Thạch Lam giả ngu: “Có hùa gì đâu.”
Điện thoại reo lên, Mạnh Đường bật sáng màn hình, Ngụy Xuyên gửi tên khách sạn tới.
“Tùng Vân Sơn Trang.” Mạnh Đường đọc lên, quay sang hỏi thổ địa Dương Khả, “Là chỗ nào thế?”
Giọng điệu Dương Khả mang chút vẻ trêu đùa: “Chỗ người giàu hay lui tới.”
“Vậy tối mai Ngụy Xuyên tốn kém rồi.” Tạ Linh Âm ngẩng đầu khỏi bàn máy tính, nhìn Mạnh Đường với vẻ mặt “có cậu thật tốt”.
Thạch Lam dang tay: “Người ta còn đặc biệt dặn dò, không cần tặng quà, làm tớ ngại quá, thế là đi ăn chực uống chực à?”
“Có khả năng người ta chẳng thiếu gì cả.” Dương Khả nói, “Mấy đứa mình góp tiền mua quà chắc cũng chẳng đắt bằng một đôi giày của Ngụy Xuyên.”
So với người thường, điều kiện của họ cũng tạm được, nhưng so với Ngụy Xuyên thì không với tới đầu gối người ta.
Tạ Linh Âm nháy mắt với hai người kia: “Chẳng phải chúng ta có Mạnh Đường sao, quà của cậu ấy còn hơn bất cứ thứ gì.”
Ngụy Xuyên đặc biệt dặn không cần tặng quà, chắc chắn là sợ Tạ Linh Âm tốn kém, tiếc là họ đều không hiểu.
Thạch Lam và Dương Khả đồng thanh, kéo dài giọng “ồ” lên một tiếng.
Sao lại lôi cô vào? Mạnh Đường đóng hộp gỗ lại, quay mặt lại đầy vẻ nghi hoặc: “Hai cậu hùa theo cái gì đấy?”
Sợ không được ăn chực uống chực, Dương Khả và Thạch Lam giả ngu: “Có hùa gì đâu.”
Điện thoại reo lên, Mạnh Đường bật sáng màn hình, Ngụy Xuyên gửi tên khách sạn tới.
“Tùng Vân Sơn Trang.” Mạnh Đường đọc lên, quay sang hỏi thổ địa Dương Khả, “Là chỗ nào thế?”
Giọng điệu Dương Khả mang chút vẻ trêu đùa: “Chỗ người giàu hay lui tới.”
“Vậy tối mai Ngụy Xuyên tốn kém rồi.” Tạ Linh Âm ngẩng đầu khỏi bàn máy tính, nhìn Mạnh Đường với vẻ mặt “có cậu thật tốt”.
Thạch Lam dang tay: “Người ta còn đặc biệt dặn dò, không cần tặng quà, làm tớ ngại quá, thế là đi ăn chực uống chực à?”
“Có khả năng người ta chẳng thiếu gì cả.” Dương Khả nói, “Mấy đứa mình góp tiền mua quà chắc cũng chẳng đắt bằng một đôi giày của Ngụy Xuyên.”
So với người thường, điều kiện của họ cũng tạm được, nhưng so với Ngụy Xuyên thì không với tới đầu gối người ta.
Tạ Linh Âm nháy mắt với hai người kia: “Chẳng phải chúng ta có Mạnh Đường sao, quà của cậu ấy còn hơn bất cứ thứ gì.”
Ngụy Xuyên đặc biệt dặn không cần tặng quà, chắc chắn là sợ Tạ Linh Âm tốn kém, tiếc là họ đều không hiểu.
Thạch Lam và Dương Khả đồng thanh, kéo dài giọng “ồ” lên một tiếng.
Sao lại lôi cô vào? Mạnh Đường đóng hộp gỗ lại, quay mặt lại đầy vẻ nghi hoặc: “Hai cậu hùa theo cái gì đấy?”
Sợ không được ăn chực uống chực, Dương Khả và Thạch Lam giả ngu: “Có hùa gì đâu.”