Gần Thêm Chút Nữa Là Mất Kiểm Soát

Chương 67

Mạnh Đường vặn nắp chai, lấy từ trong túi ra một chiếc hộp gỗ nhỏ đưa qua.

Bề mặt trơn láng không hoa văn, xúc cảm nhẵn mịn, Ngụy Xuyên vui vẻ nhận lấy: “Cậu tự làm à?”

Mạnh Đường “ừ” một tiếng: “Lần trước khắc cho cậu còn thừa gỗ, cậu xem có thích không.”

“Thích.” Ngón tay Ngụy Xuyên v**t v* hộp gỗ, cười ngây ngô.

“Cậu còn chưa xem mà.” Mạnh Đường dở khóc dở cười.

“Chưa xem tôi cũng thích,” Giọng điệu Ngụy Xuyên khá kiêu ngạo, “Đồ tự tay làm với đồ đi mua sao giống nhau được?”

Câu này mà để Tần Uyên – người tặng cậu đồng hồ đeo tay nghe thấy, chắc sẽ đòi lại đồng hồ mất.

Mạnh Đường thấy cậu thích cũng mỉm cười: “Cậu mở ra xem đi.”

Ngụy Xuyên mong chờ đã lâu, cẩn thận mở hộp gỗ ra, bốn mắt nhìn nhau với chú chó vàng đang ngẩng đầu nheo mắt bên trong.

Khung cảnh bỗng trở nên hài hước, Mạnh Đường phì cười: “Cậu đừng nhìn nó như thế, trông hai người giống nhau lắm.”

Ngụy Xuyên nghiêng đầu nheo mắt nhìn cô: “Thế này á?”

Càng giống hơn rồi, Mạnh Đường cười không ngớt.

Ngón tay Ngụy Xuyên lướt qua đầu chú chó vàng, ánh mắt bao trùm khóe mắt đuôi mày cô, thu trọn nụ cười rạng rỡ vào đáy mắt.

Mạnh Đường vặn nắp chai, lấy từ trong túi ra một chiếc hộp gỗ nhỏ đưa qua.

Bề mặt trơn láng không hoa văn, xúc cảm nhẵn mịn, Ngụy Xuyên vui vẻ nhận lấy: “Cậu tự làm à?”

Mạnh Đường “ừ” một tiếng: “Lần trước khắc cho cậu còn thừa gỗ, cậu xem có thích không.”

“Thích.” Ngón tay Ngụy Xuyên v**t v* hộp gỗ, cười ngây ngô.

“Cậu còn chưa xem mà.” Mạnh Đường dở khóc dở cười.

“Chưa xem tôi cũng thích,” Giọng điệu Ngụy Xuyên khá kiêu ngạo, “Đồ tự tay làm với đồ đi mua sao giống nhau được?”

Câu này mà để Tần Uyên – người tặng cậu đồng hồ đeo tay nghe thấy, chắc sẽ đòi lại đồng hồ mất.

Mạnh Đường thấy cậu thích cũng mỉm cười: “Cậu mở ra xem đi.”

Ngụy Xuyên mong chờ đã lâu, cẩn thận mở hộp gỗ ra, bốn mắt nhìn nhau với chú chó vàng đang ngẩng đầu nheo mắt bên trong.

Khung cảnh bỗng trở nên hài hước, Mạnh Đường phì cười: “Cậu đừng nhìn nó như thế, trông hai người giống nhau lắm.”

Ngụy Xuyên nghiêng đầu nheo mắt nhìn cô: “Thế này á?”

 

Càng giống hơn rồi, Mạnh Đường cười không ngớt.

Ngón tay Ngụy Xuyên lướt qua đầu chú chó vàng, ánh mắt bao trùm khóe mắt đuôi mày cô, thu trọn nụ cười rạng rỡ vào đáy mắt.

Mạnh Đường vặn nắp chai, lấy từ trong túi ra một chiếc hộp gỗ nhỏ đưa qua.

Bề mặt trơn láng không hoa văn, xúc cảm nhẵn mịn, Ngụy Xuyên vui vẻ nhận lấy: “Cậu tự làm à?”

Mạnh Đường “ừ” một tiếng: “Lần trước khắc cho cậu còn thừa gỗ, cậu xem có thích không.”

“Thích.” Ngón tay Ngụy Xuyên v**t v* hộp gỗ, cười ngây ngô.

“Cậu còn chưa xem mà.” Mạnh Đường dở khóc dở cười.

“Chưa xem tôi cũng thích,” Giọng điệu Ngụy Xuyên khá kiêu ngạo, “Đồ tự tay làm với đồ đi mua sao giống nhau được?”

Câu này mà để Tần Uyên – người tặng cậu đồng hồ đeo tay nghe thấy, chắc sẽ đòi lại đồng hồ mất.

Mạnh Đường thấy cậu thích cũng mỉm cười: “Cậu mở ra xem đi.”

Ngụy Xuyên mong chờ đã lâu, cẩn thận mở hộp gỗ ra, bốn mắt nhìn nhau với chú chó vàng đang ngẩng đầu nheo mắt bên trong.

Khung cảnh bỗng trở nên hài hước, Mạnh Đường phì cười: “Cậu đừng nhìn nó như thế, trông hai người giống nhau lắm.”

Ngụy Xuyên nghiêng đầu nheo mắt nhìn cô: “Thế này á?”

Càng giống hơn rồi, Mạnh Đường cười không ngớt.

Ngón tay Ngụy Xuyên lướt qua đầu chú chó vàng, ánh mắt bao trùm khóe mắt đuôi mày cô, thu trọn nụ cười rạng rỡ vào đáy mắt.

Mạnh Đường vặn nắp chai, lấy từ trong túi ra một chiếc hộp gỗ nhỏ đưa qua.

Bề mặt trơn láng không hoa văn, xúc cảm nhẵn mịn, Ngụy Xuyên vui vẻ nhận lấy: “Cậu tự làm à?”

Mạnh Đường “ừ” một tiếng: “Lần trước khắc cho cậu còn thừa gỗ, cậu xem có thích không.”

“Thích.” Ngón tay Ngụy Xuyên v**t v* hộp gỗ, cười ngây ngô.

“Cậu còn chưa xem mà.” Mạnh Đường dở khóc dở cười.

“Chưa xem tôi cũng thích,” Giọng điệu Ngụy Xuyên khá kiêu ngạo, “Đồ tự tay làm với đồ đi mua sao giống nhau được?”

Câu này mà để Tần Uyên – người tặng cậu đồng hồ đeo tay nghe thấy, chắc sẽ đòi lại đồng hồ mất.

Mạnh Đường thấy cậu thích cũng mỉm cười: “Cậu mở ra xem đi.”

Ngụy Xuyên mong chờ đã lâu, cẩn thận mở hộp gỗ ra, bốn mắt nhìn nhau với chú chó vàng đang ngẩng đầu nheo mắt bên trong.

Khung cảnh bỗng trở nên hài hước, Mạnh Đường phì cười: “Cậu đừng nhìn nó như thế, trông hai người giống nhau lắm.”

Ngụy Xuyên nghiêng đầu nheo mắt nhìn cô: “Thế này á?”

Càng giống hơn rồi, Mạnh Đường cười không ngớt.

Ngón tay Ngụy Xuyên lướt qua đầu chú chó vàng, ánh mắt bao trùm khóe mắt đuôi mày cô, thu trọn nụ cười rạng rỡ vào đáy mắt.

Mạnh Đường vặn nắp chai, lấy từ trong túi ra một chiếc hộp gỗ nhỏ đưa qua.

Bề mặt trơn láng không hoa văn, xúc cảm nhẵn mịn, Ngụy Xuyên vui vẻ nhận lấy: “Cậu tự làm à?”

Mạnh Đường “ừ” một tiếng: “Lần trước khắc cho cậu còn thừa gỗ, cậu xem có thích không.”

“Thích.” Ngón tay Ngụy Xuyên v**t v* hộp gỗ, cười ngây ngô.

“Cậu còn chưa xem mà.” Mạnh Đường dở khóc dở cười.

“Chưa xem tôi cũng thích,” Giọng điệu Ngụy Xuyên khá kiêu ngạo, “Đồ tự tay làm với đồ đi mua sao giống nhau được?”

Câu này mà để Tần Uyên – người tặng cậu đồng hồ đeo tay nghe thấy, chắc sẽ đòi lại đồng hồ mất.

Mạnh Đường thấy cậu thích cũng mỉm cười: “Cậu mở ra xem đi.”

Ngụy Xuyên mong chờ đã lâu, cẩn thận mở hộp gỗ ra, bốn mắt nhìn nhau với chú chó vàng đang ngẩng đầu nheo mắt bên trong.

Khung cảnh bỗng trở nên hài hước, Mạnh Đường phì cười: “Cậu đừng nhìn nó như thế, trông hai người giống nhau lắm.”

Ngụy Xuyên nghiêng đầu nheo mắt nhìn cô: “Thế này á?”

Càng giống hơn rồi, Mạnh Đường cười không ngớt.

Ngón tay Ngụy Xuyên lướt qua đầu chú chó vàng, ánh mắt bao trùm khóe mắt đuôi mày cô, thu trọn nụ cười rạng rỡ vào đáy mắt.

Mạnh Đường vặn nắp chai, lấy từ trong túi ra một chiếc hộp gỗ nhỏ đưa qua.

Bề mặt trơn láng không hoa văn, xúc cảm nhẵn mịn, Ngụy Xuyên vui vẻ nhận lấy: “Cậu tự làm à?”

Mạnh Đường “ừ” một tiếng: “Lần trước khắc cho cậu còn thừa gỗ, cậu xem có thích không.”

“Thích.” Ngón tay Ngụy Xuyên v**t v* hộp gỗ, cười ngây ngô.

“Cậu còn chưa xem mà.” Mạnh Đường dở khóc dở cười.

“Chưa xem tôi cũng thích,” Giọng điệu Ngụy Xuyên khá kiêu ngạo, “Đồ tự tay làm với đồ đi mua sao giống nhau được?”

Câu này mà để Tần Uyên – người tặng cậu đồng hồ đeo tay nghe thấy, chắc sẽ đòi lại đồng hồ mất.

Mạnh Đường thấy cậu thích cũng mỉm cười: “Cậu mở ra xem đi.”

Ngụy Xuyên mong chờ đã lâu, cẩn thận mở hộp gỗ ra, bốn mắt nhìn nhau với chú chó vàng đang ngẩng đầu nheo mắt bên trong.

Khung cảnh bỗng trở nên hài hước, Mạnh Đường phì cười: “Cậu đừng nhìn nó như thế, trông hai người giống nhau lắm.”

Ngụy Xuyên nghiêng đầu nheo mắt nhìn cô: “Thế này á?”

Càng giống hơn rồi, Mạnh Đường cười không ngớt.

Ngón tay Ngụy Xuyên lướt qua đầu chú chó vàng, ánh mắt bao trùm khóe mắt đuôi mày cô, thu trọn nụ cười rạng rỡ vào đáy mắt.

Mạnh Đường vặn nắp chai, lấy từ trong túi ra một chiếc hộp gỗ nhỏ đưa qua.

Bề mặt trơn láng không hoa văn, xúc cảm nhẵn mịn, Ngụy Xuyên vui vẻ nhận lấy: “Cậu tự làm à?”

Mạnh Đường “ừ” một tiếng: “Lần trước khắc cho cậu còn thừa gỗ, cậu xem có thích không.”

“Thích.” Ngón tay Ngụy Xuyên v**t v* hộp gỗ, cười ngây ngô.

“Cậu còn chưa xem mà.” Mạnh Đường dở khóc dở cười.

“Chưa xem tôi cũng thích,” Giọng điệu Ngụy Xuyên khá kiêu ngạo, “Đồ tự tay làm với đồ đi mua sao giống nhau được?”

Câu này mà để Tần Uyên – người tặng cậu đồng hồ đeo tay nghe thấy, chắc sẽ đòi lại đồng hồ mất.

Mạnh Đường thấy cậu thích cũng mỉm cười: “Cậu mở ra xem đi.”

Ngụy Xuyên mong chờ đã lâu, cẩn thận mở hộp gỗ ra, bốn mắt nhìn nhau với chú chó vàng đang ngẩng đầu nheo mắt bên trong.

Khung cảnh bỗng trở nên hài hước, Mạnh Đường phì cười: “Cậu đừng nhìn nó như thế, trông hai người giống nhau lắm.”

Ngụy Xuyên nghiêng đầu nheo mắt nhìn cô: “Thế này á?”

Càng giống hơn rồi, Mạnh Đường cười không ngớt.

Ngón tay Ngụy Xuyên lướt qua đầu chú chó vàng, ánh mắt bao trùm khóe mắt đuôi mày cô, thu trọn nụ cười rạng rỡ vào đáy mắt.

Bình Luận (0)
Comment