Cúp điện thoại, Ngụy Xuyên lái xe đưa chậu sen đá ngọc lộ về nhà.
Sở Nhân thấy con trai thì vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Sao con lại về rồi? Không phải bảo tết chỉ được nghỉ mười ngày, thời gian còn lại đều tập luyện ở trường sao? Không phải là nhớ mẹ rồi chứ?”
“Mẹ, mẹ có biết bạn bè con gọi con là gì không?”
“Biết chứ, Diệu Tổ mà.”
Ngụy Xuyên tức cười: “Mẹ biết là tốt rồi, cho nên bình thường mẹ đừng có khoa trường về con quá, khiến người ta hiểu lầm.”
“Nhà mình có tiền mà, sinh mấy đứa con có sao đâu.” Sở Nhân hừ một tiếng, “Mẹ sinh con thì sao nào? Đàn ông miệng thì nói không quan trọng con trai, thực ra trong lòng để ý lắm. Nhỡ bố con thật sự sinh con trai với người khác ở bên ngoài, ba chị gái của con phải làm sao? Con ấy à, giống như V* kh* h*t nh*n vậy, nhà mình có thể không dùng nhưng không thể không có.”
Ngụy Xuyên: “…”
Lần đầu tiên nghe thấy kiểu giải thích mới mẻ thế này.
Không phải về vì bà, Sở Nhân lập tức thu lại nụ cười, bộ dạng như thể cậu là kẻ đến đòi nợ: “Thế rốt cuộc con về làm gì?”
Ngụy Xuyên nói: “Con chăm một chậu sen đá nhưng không có thời gian chăm nên mang về nhà nhờ dì giúp việc chăm hộ.”
Ngụy Xuyên cũng muốn tự chăm sóc nhưng thời gian huấn luyện cậu phải chuyển đến tòa ký túc xá chỉ định của trường để ở tập trung.
Mang theo không tiện lắm, cũng không biết chăm, càng không có thời gian.
Cúp điện thoại, Ngụy Xuyên lái xe đưa chậu sen đá ngọc lộ về nhà.
Sở Nhân thấy con trai thì vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Sao con lại về rồi? Không phải bảo tết chỉ được nghỉ mười ngày, thời gian còn lại đều tập luyện ở trường sao? Không phải là nhớ mẹ rồi chứ?”
“Mẹ, mẹ có biết bạn bè con gọi con là gì không?”
“Biết chứ, Diệu Tổ mà.”
Ngụy Xuyên tức cười: “Mẹ biết là tốt rồi, cho nên bình thường mẹ đừng có khoa trường về con quá, khiến người ta hiểu lầm.”
“Nhà mình có tiền mà, sinh mấy đứa con có sao đâu.” Sở Nhân hừ một tiếng, “Mẹ sinh con thì sao nào? Đàn ông miệng thì nói không quan trọng con trai, thực ra trong lòng để ý lắm. Nhỡ bố con thật sự sinh con trai với người khác ở bên ngoài, ba chị gái của con phải làm sao? Con ấy à, giống như V* kh* h*t nh*n vậy, nhà mình có thể không dùng nhưng không thể không có.”
Ngụy Xuyên: “…”
Lần đầu tiên nghe thấy kiểu giải thích mới mẻ thế này.
Không phải về vì bà, Sở Nhân lập tức thu lại nụ cười, bộ dạng như thể cậu là kẻ đến đòi nợ: “Thế rốt cuộc con về làm gì?”
Ngụy Xuyên nói: “Con chăm một chậu sen đá nhưng không có thời gian chăm nên mang về nhà nhờ dì giúp việc chăm hộ.”
Ngụy Xuyên cũng muốn tự chăm sóc nhưng thời gian huấn luyện cậu phải chuyển đến tòa ký túc xá chỉ định của trường để ở tập trung.
Mang theo không tiện lắm, cũng không biết chăm, càng không có thời gian.
Cúp điện thoại, Ngụy Xuyên lái xe đưa chậu sen đá ngọc lộ về nhà.
Sở Nhân thấy con trai thì vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Sao con lại về rồi? Không phải bảo tết chỉ được nghỉ mười ngày, thời gian còn lại đều tập luyện ở trường sao? Không phải là nhớ mẹ rồi chứ?”
“Mẹ, mẹ có biết bạn bè con gọi con là gì không?”
“Biết chứ, Diệu Tổ mà.”
Ngụy Xuyên tức cười: “Mẹ biết là tốt rồi, cho nên bình thường mẹ đừng có khoa trường về con quá, khiến người ta hiểu lầm.”
“Nhà mình có tiền mà, sinh mấy đứa con có sao đâu.” Sở Nhân hừ một tiếng, “Mẹ sinh con thì sao nào? Đàn ông miệng thì nói không quan trọng con trai, thực ra trong lòng để ý lắm. Nhỡ bố con thật sự sinh con trai với người khác ở bên ngoài, ba chị gái của con phải làm sao? Con ấy à, giống như V* kh* h*t nh*n vậy, nhà mình có thể không dùng nhưng không thể không có.”
Ngụy Xuyên: “…”
Lần đầu tiên nghe thấy kiểu giải thích mới mẻ thế này.
Không phải về vì bà, Sở Nhân lập tức thu lại nụ cười, bộ dạng như thể cậu là kẻ đến đòi nợ: “Thế rốt cuộc con về làm gì?”
Ngụy Xuyên nói: “Con chăm một chậu sen đá nhưng không có thời gian chăm nên mang về nhà nhờ dì giúp việc chăm hộ.”
Ngụy Xuyên cũng muốn tự chăm sóc nhưng thời gian huấn luyện cậu phải chuyển đến tòa ký túc xá chỉ định của trường để ở tập trung.
Mang theo không tiện lắm, cũng không biết chăm, càng không có thời gian.
Cúp điện thoại, Ngụy Xuyên lái xe đưa chậu sen đá ngọc lộ về nhà.
Sở Nhân thấy con trai thì vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Sao con lại về rồi? Không phải bảo tết chỉ được nghỉ mười ngày, thời gian còn lại đều tập luyện ở trường sao? Không phải là nhớ mẹ rồi chứ?”
“Mẹ, mẹ có biết bạn bè con gọi con là gì không?”
“Biết chứ, Diệu Tổ mà.”
Ngụy Xuyên tức cười: “Mẹ biết là tốt rồi, cho nên bình thường mẹ đừng có khoa trường về con quá, khiến người ta hiểu lầm.”
“Nhà mình có tiền mà, sinh mấy đứa con có sao đâu.” Sở Nhân hừ một tiếng, “Mẹ sinh con thì sao nào? Đàn ông miệng thì nói không quan trọng con trai, thực ra trong lòng để ý lắm. Nhỡ bố con thật sự sinh con trai với người khác ở bên ngoài, ba chị gái của con phải làm sao? Con ấy à, giống như V* kh* h*t nh*n vậy, nhà mình có thể không dùng nhưng không thể không có.”
Ngụy Xuyên: “…”
Lần đầu tiên nghe thấy kiểu giải thích mới mẻ thế này.
Không phải về vì bà, Sở Nhân lập tức thu lại nụ cười, bộ dạng như thể cậu là kẻ đến đòi nợ: “Thế rốt cuộc con về làm gì?”
Ngụy Xuyên nói: “Con chăm một chậu sen đá nhưng không có thời gian chăm nên mang về nhà nhờ dì giúp việc chăm hộ.”
Ngụy Xuyên cũng muốn tự chăm sóc nhưng thời gian huấn luyện cậu phải chuyển đến tòa ký túc xá chỉ định của trường để ở tập trung.
Mang theo không tiện lắm, cũng không biết chăm, càng không có thời gian.
Cúp điện thoại, Ngụy Xuyên lái xe đưa chậu sen đá ngọc lộ về nhà.
Sở Nhân thấy con trai thì vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Sao con lại về rồi? Không phải bảo tết chỉ được nghỉ mười ngày, thời gian còn lại đều tập luyện ở trường sao? Không phải là nhớ mẹ rồi chứ?”
“Mẹ, mẹ có biết bạn bè con gọi con là gì không?”
“Biết chứ, Diệu Tổ mà.”
Ngụy Xuyên tức cười: “Mẹ biết là tốt rồi, cho nên bình thường mẹ đừng có khoa trường về con quá, khiến người ta hiểu lầm.”
“Nhà mình có tiền mà, sinh mấy đứa con có sao đâu.” Sở Nhân hừ một tiếng, “Mẹ sinh con thì sao nào? Đàn ông miệng thì nói không quan trọng con trai, thực ra trong lòng để ý lắm. Nhỡ bố con thật sự sinh con trai với người khác ở bên ngoài, ba chị gái của con phải làm sao? Con ấy à, giống như V* kh* h*t nh*n vậy, nhà mình có thể không dùng nhưng không thể không có.”
Ngụy Xuyên: “…”
Lần đầu tiên nghe thấy kiểu giải thích mới mẻ thế này.
Không phải về vì bà, Sở Nhân lập tức thu lại nụ cười, bộ dạng như thể cậu là kẻ đến đòi nợ: “Thế rốt cuộc con về làm gì?”
Ngụy Xuyên nói: “Con chăm một chậu sen đá nhưng không có thời gian chăm nên mang về nhà nhờ dì giúp việc chăm hộ.”
Ngụy Xuyên cũng muốn tự chăm sóc nhưng thời gian huấn luyện cậu phải chuyển đến tòa ký túc xá chỉ định của trường để ở tập trung.
Mang theo không tiện lắm, cũng không biết chăm, càng không có thời gian.
Cúp điện thoại, Ngụy Xuyên lái xe đưa chậu sen đá ngọc lộ về nhà.
Sở Nhân thấy con trai thì vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Sao con lại về rồi? Không phải bảo tết chỉ được nghỉ mười ngày, thời gian còn lại đều tập luyện ở trường sao? Không phải là nhớ mẹ rồi chứ?”
“Mẹ, mẹ có biết bạn bè con gọi con là gì không?”
“Biết chứ, Diệu Tổ mà.”
Ngụy Xuyên tức cười: “Mẹ biết là tốt rồi, cho nên bình thường mẹ đừng có khoa trường về con quá, khiến người ta hiểu lầm.”
“Nhà mình có tiền mà, sinh mấy đứa con có sao đâu.” Sở Nhân hừ một tiếng, “Mẹ sinh con thì sao nào? Đàn ông miệng thì nói không quan trọng con trai, thực ra trong lòng để ý lắm. Nhỡ bố con thật sự sinh con trai với người khác ở bên ngoài, ba chị gái của con phải làm sao? Con ấy à, giống như V* kh* h*t nh*n vậy, nhà mình có thể không dùng nhưng không thể không có.”
Ngụy Xuyên: “…”
Lần đầu tiên nghe thấy kiểu giải thích mới mẻ thế này.
Không phải về vì bà, Sở Nhân lập tức thu lại nụ cười, bộ dạng như thể cậu là kẻ đến đòi nợ: “Thế rốt cuộc con về làm gì?”
Ngụy Xuyên nói: “Con chăm một chậu sen đá nhưng không có thời gian chăm nên mang về nhà nhờ dì giúp việc chăm hộ.”
Ngụy Xuyên cũng muốn tự chăm sóc nhưng thời gian huấn luyện cậu phải chuyển đến tòa ký túc xá chỉ định của trường để ở tập trung.
Mang theo không tiện lắm, cũng không biết chăm, càng không có thời gian.
Cúp điện thoại, Ngụy Xuyên lái xe đưa chậu sen đá ngọc lộ về nhà.
Sở Nhân thấy con trai thì vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Sao con lại về rồi? Không phải bảo tết chỉ được nghỉ mười ngày, thời gian còn lại đều tập luyện ở trường sao? Không phải là nhớ mẹ rồi chứ?”
“Mẹ, mẹ có biết bạn bè con gọi con là gì không?”
“Biết chứ, Diệu Tổ mà.”
Ngụy Xuyên tức cười: “Mẹ biết là tốt rồi, cho nên bình thường mẹ đừng có khoa trường về con quá, khiến người ta hiểu lầm.”
“Nhà mình có tiền mà, sinh mấy đứa con có sao đâu.” Sở Nhân hừ một tiếng, “Mẹ sinh con thì sao nào? Đàn ông miệng thì nói không quan trọng con trai, thực ra trong lòng để ý lắm. Nhỡ bố con thật sự sinh con trai với người khác ở bên ngoài, ba chị gái của con phải làm sao? Con ấy à, giống như V* kh* h*t nh*n vậy, nhà mình có thể không dùng nhưng không thể không có.”
Ngụy Xuyên: “…”
Lần đầu tiên nghe thấy kiểu giải thích mới mẻ thế này.
Không phải về vì bà, Sở Nhân lập tức thu lại nụ cười, bộ dạng như thể cậu là kẻ đến đòi nợ: “Thế rốt cuộc con về làm gì?”
Ngụy Xuyên nói: “Con chăm một chậu sen đá nhưng không có thời gian chăm nên mang về nhà nhờ dì giúp việc chăm hộ.”
Ngụy Xuyên cũng muốn tự chăm sóc nhưng thời gian huấn luyện cậu phải chuyển đến tòa ký túc xá chỉ định của trường để ở tập trung.
Mang theo không tiện lắm, cũng không biết chăm, càng không có thời gian.