Uống hai ngụm nước chanh Mạnh Đường mới thở được không khí trong lành một cách thuận lợi.
Cô cũng không hẳn là bị nghẹn, chỉ là ăn hơi vội, cơm rang nén chặt nên bị kẹt ở vị trí gần cổ họng.
Nếu thật sự tắc nghẽn đường thở thì uống nước cũng vô dụng.
Ngụy Xuyên vuốt lưng cho cô, trầm giọng hỏi: “Thế nào rồi? Còn khó chịu không?”
Mạnh Đường vỗ vỗ ngực, cuối cùng cũng hoàn hồn.
Cô lắc đầu với Ngụy Xuyên: “Không sao.”
“Dọa chết người ta.” Ngụy Xuyên thở phào nhẹ nhõm, giơ tay lau vệt nước dính bên mép cô.
Mạnh Đường sững sờ.
Nhận ra sự mạo phạm của mình, Ngụy Xuyên xoa xoa ngón tay, như muốn chữa cháy bèn giơ cốc nước chanh lên lắc nhẹ:
“Cái này… cậu còn uống không?”
Mạnh Đường đưa tay nhận lấy.
Ngụy Xuyên khẽ nhướng mày: “Không chê tôi à?”
“Tôi uống qua rồi mà.” Mạnh Đường nhỏ giọng đáp.
Giờ đưa lại cho cậu uống tiếp cũng không thích hợp lắm.
Mạnh Đường liếc cậu một cái, muốn nói lại thôi, Ngụy Xuyên cười khẽ: “Muốn nói gì?”
Uống hai ngụm nước chanh Mạnh Đường mới thở được không khí trong lành một cách thuận lợi.
Cô cũng không hẳn là bị nghẹn, chỉ là ăn hơi vội, cơm rang nén chặt nên bị kẹt ở vị trí gần cổ họng.
Nếu thật sự tắc nghẽn đường thở thì uống nước cũng vô dụng.
Ngụy Xuyên vuốt lưng cho cô, trầm giọng hỏi: “Thế nào rồi? Còn khó chịu không?”
Mạnh Đường vỗ vỗ ngực, cuối cùng cũng hoàn hồn.
Cô lắc đầu với Ngụy Xuyên: “Không sao.”
“Dọa chết người ta.” Ngụy Xuyên thở phào nhẹ nhõm, giơ tay lau vệt nước dính bên mép cô.
Mạnh Đường sững sờ.
Nhận ra sự mạo phạm của mình, Ngụy Xuyên xoa xoa ngón tay, như muốn chữa cháy bèn giơ cốc nước chanh lên lắc nhẹ:
“Cái này… cậu còn uống không?”
Mạnh Đường đưa tay nhận lấy.
Ngụy Xuyên khẽ nhướng mày: “Không chê tôi à?”
“Tôi uống qua rồi mà.” Mạnh Đường nhỏ giọng đáp.
Giờ đưa lại cho cậu uống tiếp cũng không thích hợp lắm.
Mạnh Đường liếc cậu một cái, muốn nói lại thôi, Ngụy Xuyên cười khẽ: “Muốn nói gì?”
Uống hai ngụm nước chanh Mạnh Đường mới thở được không khí trong lành một cách thuận lợi.
Cô cũng không hẳn là bị nghẹn, chỉ là ăn hơi vội, cơm rang nén chặt nên bị kẹt ở vị trí gần cổ họng.
Nếu thật sự tắc nghẽn đường thở thì uống nước cũng vô dụng.
Ngụy Xuyên vuốt lưng cho cô, trầm giọng hỏi: “Thế nào rồi? Còn khó chịu không?”
Mạnh Đường vỗ vỗ ngực, cuối cùng cũng hoàn hồn.
Cô lắc đầu với Ngụy Xuyên: “Không sao.”
“Dọa chết người ta.” Ngụy Xuyên thở phào nhẹ nhõm, giơ tay lau vệt nước dính bên mép cô.
Mạnh Đường sững sờ.
Nhận ra sự mạo phạm của mình, Ngụy Xuyên xoa xoa ngón tay, như muốn chữa cháy bèn giơ cốc nước chanh lên lắc nhẹ:
“Cái này… cậu còn uống không?”
Mạnh Đường đưa tay nhận lấy.
Ngụy Xuyên khẽ nhướng mày: “Không chê tôi à?”
“Tôi uống qua rồi mà.” Mạnh Đường nhỏ giọng đáp.
Giờ đưa lại cho cậu uống tiếp cũng không thích hợp lắm.
Mạnh Đường liếc cậu một cái, muốn nói lại thôi, Ngụy Xuyên cười khẽ: “Muốn nói gì?”
Uống hai ngụm nước chanh Mạnh Đường mới thở được không khí trong lành một cách thuận lợi.
Cô cũng không hẳn là bị nghẹn, chỉ là ăn hơi vội, cơm rang nén chặt nên bị kẹt ở vị trí gần cổ họng.
Nếu thật sự tắc nghẽn đường thở thì uống nước cũng vô dụng.
Ngụy Xuyên vuốt lưng cho cô, trầm giọng hỏi: “Thế nào rồi? Còn khó chịu không?”
Mạnh Đường vỗ vỗ ngực, cuối cùng cũng hoàn hồn.
Cô lắc đầu với Ngụy Xuyên: “Không sao.”
“Dọa chết người ta.” Ngụy Xuyên thở phào nhẹ nhõm, giơ tay lau vệt nước dính bên mép cô.
Mạnh Đường sững sờ.
Nhận ra sự mạo phạm của mình, Ngụy Xuyên xoa xoa ngón tay, như muốn chữa cháy bèn giơ cốc nước chanh lên lắc nhẹ:
“Cái này… cậu còn uống không?”
Mạnh Đường đưa tay nhận lấy.
Ngụy Xuyên khẽ nhướng mày: “Không chê tôi à?”
“Tôi uống qua rồi mà.” Mạnh Đường nhỏ giọng đáp.
Giờ đưa lại cho cậu uống tiếp cũng không thích hợp lắm.
Mạnh Đường liếc cậu một cái, muốn nói lại thôi, Ngụy Xuyên cười khẽ: “Muốn nói gì?”
Uống hai ngụm nước chanh Mạnh Đường mới thở được không khí trong lành một cách thuận lợi.
Cô cũng không hẳn là bị nghẹn, chỉ là ăn hơi vội, cơm rang nén chặt nên bị kẹt ở vị trí gần cổ họng.
Nếu thật sự tắc nghẽn đường thở thì uống nước cũng vô dụng.
Ngụy Xuyên vuốt lưng cho cô, trầm giọng hỏi: “Thế nào rồi? Còn khó chịu không?”
Mạnh Đường vỗ vỗ ngực, cuối cùng cũng hoàn hồn.
Cô lắc đầu với Ngụy Xuyên: “Không sao.”
“Dọa chết người ta.” Ngụy Xuyên thở phào nhẹ nhõm, giơ tay lau vệt nước dính bên mép cô.
Mạnh Đường sững sờ.
Nhận ra sự mạo phạm của mình, Ngụy Xuyên xoa xoa ngón tay, như muốn chữa cháy bèn giơ cốc nước chanh lên lắc nhẹ:
“Cái này… cậu còn uống không?”
Mạnh Đường đưa tay nhận lấy.
Ngụy Xuyên khẽ nhướng mày: “Không chê tôi à?”
“Tôi uống qua rồi mà.” Mạnh Đường nhỏ giọng đáp.
Giờ đưa lại cho cậu uống tiếp cũng không thích hợp lắm.
Mạnh Đường liếc cậu một cái, muốn nói lại thôi, Ngụy Xuyên cười khẽ: “Muốn nói gì?”
Uống hai ngụm nước chanh Mạnh Đường mới thở được không khí trong lành một cách thuận lợi.
Cô cũng không hẳn là bị nghẹn, chỉ là ăn hơi vội, cơm rang nén chặt nên bị kẹt ở vị trí gần cổ họng.
Nếu thật sự tắc nghẽn đường thở thì uống nước cũng vô dụng.
Ngụy Xuyên vuốt lưng cho cô, trầm giọng hỏi: “Thế nào rồi? Còn khó chịu không?”
Mạnh Đường vỗ vỗ ngực, cuối cùng cũng hoàn hồn.
Cô lắc đầu với Ngụy Xuyên: “Không sao.”
“Dọa chết người ta.” Ngụy Xuyên thở phào nhẹ nhõm, giơ tay lau vệt nước dính bên mép cô.
Mạnh Đường sững sờ.
Nhận ra sự mạo phạm của mình, Ngụy Xuyên xoa xoa ngón tay, như muốn chữa cháy bèn giơ cốc nước chanh lên lắc nhẹ:
“Cái này… cậu còn uống không?”
Mạnh Đường đưa tay nhận lấy.
Ngụy Xuyên khẽ nhướng mày: “Không chê tôi à?”
“Tôi uống qua rồi mà.” Mạnh Đường nhỏ giọng đáp.
Giờ đưa lại cho cậu uống tiếp cũng không thích hợp lắm.
Mạnh Đường liếc cậu một cái, muốn nói lại thôi, Ngụy Xuyên cười khẽ: “Muốn nói gì?”
Uống hai ngụm nước chanh Mạnh Đường mới thở được không khí trong lành một cách thuận lợi.
Cô cũng không hẳn là bị nghẹn, chỉ là ăn hơi vội, cơm rang nén chặt nên bị kẹt ở vị trí gần cổ họng.
Nếu thật sự tắc nghẽn đường thở thì uống nước cũng vô dụng.
Ngụy Xuyên vuốt lưng cho cô, trầm giọng hỏi: “Thế nào rồi? Còn khó chịu không?”
Mạnh Đường vỗ vỗ ngực, cuối cùng cũng hoàn hồn.
Cô lắc đầu với Ngụy Xuyên: “Không sao.”
“Dọa chết người ta.” Ngụy Xuyên thở phào nhẹ nhõm, giơ tay lau vệt nước dính bên mép cô.
Mạnh Đường sững sờ.
Nhận ra sự mạo phạm của mình, Ngụy Xuyên xoa xoa ngón tay, như muốn chữa cháy bèn giơ cốc nước chanh lên lắc nhẹ:
“Cái này… cậu còn uống không?”
Mạnh Đường đưa tay nhận lấy.
Ngụy Xuyên khẽ nhướng mày: “Không chê tôi à?”
“Tôi uống qua rồi mà.” Mạnh Đường nhỏ giọng đáp.
Giờ đưa lại cho cậu uống tiếp cũng không thích hợp lắm.
Mạnh Đường liếc cậu một cái, muốn nói lại thôi, Ngụy Xuyên cười khẽ: “Muốn nói gì?”