Gần Thêm Chút Nữa Là Mất Kiểm Soát

Chương 93

Ngụy Xuyên tìm được tăm bông và nước tinh khiết, quay đầu thấy Mạnh Đường vẫn đứng bên xe liền giải thích:

“Bên ngoài lạnh quá, dù đứng hay ngồi tôi đều sợ nước chảy vào cổ cậu, nằm vẫn là tiện nhất, lên xe đi.”

Hai người một trái một phải lên xe.

Ngụy Xuyên đặt đồ lên bảng điều khiển trung tâm, sau đó vỗ vỗ đùi mình: “Nằm xuống nào.”

Mạnh Đường mắt nhắm mắt mở nằm xuống.

Ngụy Xuyên đổ nước tinh khiết vào nắp chai, lấy tăm bông thấm ướt, sau đó nghiêng người giữ lấy một bên mặt Mạnh Đường.

“Đừng động đậy nhé, để tôi xem ở đâu nào?”

Mạnh Đường nói: “Chắc là không dính vào nhãn cầu đâu.”

Cô ra khỏi bảo tàng, thấy mắt khô khốc, đưa tay dụi một cái, mùn cưa trên đầu ngón tay không cẩn thận dính vào trong.

“Đừng động, tôi thấy rồi.” Tay Ngụy Xuyên rất to, ngón tay cũng dài, vừa đỡ lấy cô, đầu ngón tay vừa vạch mi mắt cô ra.

Sự mát lạnh của tăm bông ướt lướt qua khóe mắt, mắt Mạnh Đường mở đến mỏi nhừ, nước mắt lưng tròng đẩy mùn cưa ra ngoài.

Ngụy Xuyên dùng ngón cái lau đi giọt nước mắt sinh lý của cô rồi cúi đầu thổi thổi.

Hơi ấm nơi khóe mắt lập tức tan đi, Mạnh Đường nắm chặt tay lại.

Sau đó giọng nói dỗ dành nhẹ nhàng vang lên: “Được rồi, xem có mở ra được không?”

Ngụy Xuyên tìm được tăm bông và nước tinh khiết, quay đầu thấy Mạnh Đường vẫn đứng bên xe liền giải thích:

“Bên ngoài lạnh quá, dù đứng hay ngồi tôi đều sợ nước chảy vào cổ cậu, nằm vẫn là tiện nhất, lên xe đi.”

Hai người một trái một phải lên xe.

Ngụy Xuyên đặt đồ lên bảng điều khiển trung tâm, sau đó vỗ vỗ đùi mình: “Nằm xuống nào.”

Mạnh Đường mắt nhắm mắt mở nằm xuống.

Ngụy Xuyên đổ nước tinh khiết vào nắp chai, lấy tăm bông thấm ướt, sau đó nghiêng người giữ lấy một bên mặt Mạnh Đường.

“Đừng động đậy nhé, để tôi xem ở đâu nào?”

Mạnh Đường nói: “Chắc là không dính vào nhãn cầu đâu.”

Cô ra khỏi bảo tàng, thấy mắt khô khốc, đưa tay dụi một cái, mùn cưa trên đầu ngón tay không cẩn thận dính vào trong.

“Đừng động, tôi thấy rồi.” Tay Ngụy Xuyên rất to, ngón tay cũng dài, vừa đỡ lấy cô, đầu ngón tay vừa vạch mi mắt cô ra.

 

Sự mát lạnh của tăm bông ướt lướt qua khóe mắt, mắt Mạnh Đường mở đến mỏi nhừ, nước mắt lưng tròng đẩy mùn cưa ra ngoài.

Ngụy Xuyên dùng ngón cái lau đi giọt nước mắt sinh lý của cô rồi cúi đầu thổi thổi.

Hơi ấm nơi khóe mắt lập tức tan đi, Mạnh Đường nắm chặt tay lại.

Sau đó giọng nói dỗ dành nhẹ nhàng vang lên: “Được rồi, xem có mở ra được không?”

 

 

Ngụy Xuyên tìm được tăm bông và nước tinh khiết, quay đầu thấy Mạnh Đường vẫn đứng bên xe liền giải thích:

“Bên ngoài lạnh quá, dù đứng hay ngồi tôi đều sợ nước chảy vào cổ cậu, nằm vẫn là tiện nhất, lên xe đi.”

Hai người một trái một phải lên xe.

Ngụy Xuyên đặt đồ lên bảng điều khiển trung tâm, sau đó vỗ vỗ đùi mình: “Nằm xuống nào.”

Mạnh Đường mắt nhắm mắt mở nằm xuống.

Ngụy Xuyên đổ nước tinh khiết vào nắp chai, lấy tăm bông thấm ướt, sau đó nghiêng người giữ lấy một bên mặt Mạnh Đường.

“Đừng động đậy nhé, để tôi xem ở đâu nào?”

Mạnh Đường nói: “Chắc là không dính vào nhãn cầu đâu.”

Cô ra khỏi bảo tàng, thấy mắt khô khốc, đưa tay dụi một cái, mùn cưa trên đầu ngón tay không cẩn thận dính vào trong.

“Đừng động, tôi thấy rồi.” Tay Ngụy Xuyên rất to, ngón tay cũng dài, vừa đỡ lấy cô, đầu ngón tay vừa vạch mi mắt cô ra.

Sự mát lạnh của tăm bông ướt lướt qua khóe mắt, mắt Mạnh Đường mở đến mỏi nhừ, nước mắt lưng tròng đẩy mùn cưa ra ngoài.

Ngụy Xuyên dùng ngón cái lau đi giọt nước mắt sinh lý của cô rồi cúi đầu thổi thổi.

Hơi ấm nơi khóe mắt lập tức tan đi, Mạnh Đường nắm chặt tay lại.

Sau đó giọng nói dỗ dành nhẹ nhàng vang lên: “Được rồi, xem có mở ra được không?”

 

Ngụy Xuyên tìm được tăm bông và nước tinh khiết, quay đầu thấy Mạnh Đường vẫn đứng bên xe liền giải thích:

“Bên ngoài lạnh quá, dù đứng hay ngồi tôi đều sợ nước chảy vào cổ cậu, nằm vẫn là tiện nhất, lên xe đi.”

Hai người một trái một phải lên xe.

Ngụy Xuyên đặt đồ lên bảng điều khiển trung tâm, sau đó vỗ vỗ đùi mình: “Nằm xuống nào.”

Mạnh Đường mắt nhắm mắt mở nằm xuống.

Ngụy Xuyên đổ nước tinh khiết vào nắp chai, lấy tăm bông thấm ướt, sau đó nghiêng người giữ lấy một bên mặt Mạnh Đường.

“Đừng động đậy nhé, để tôi xem ở đâu nào?”

Mạnh Đường nói: “Chắc là không dính vào nhãn cầu đâu.”

Cô ra khỏi bảo tàng, thấy mắt khô khốc, đưa tay dụi một cái, mùn cưa trên đầu ngón tay không cẩn thận dính vào trong.

“Đừng động, tôi thấy rồi.” Tay Ngụy Xuyên rất to, ngón tay cũng dài, vừa đỡ lấy cô, đầu ngón tay vừa vạch mi mắt cô ra.

Sự mát lạnh của tăm bông ướt lướt qua khóe mắt, mắt Mạnh Đường mở đến mỏi nhừ, nước mắt lưng tròng đẩy mùn cưa ra ngoài.

Ngụy Xuyên dùng ngón cái lau đi giọt nước mắt sinh lý của cô rồi cúi đầu thổi thổi.

Hơi ấm nơi khóe mắt lập tức tan đi, Mạnh Đường nắm chặt tay lại.

Sau đó giọng nói dỗ dành nhẹ nhàng vang lên: “Được rồi, xem có mở ra được không?”

Ngụy Xuyên tìm được tăm bông và nước tinh khiết, quay đầu thấy Mạnh Đường vẫn đứng bên xe liền giải thích:

“Bên ngoài lạnh quá, dù đứng hay ngồi tôi đều sợ nước chảy vào cổ cậu, nằm vẫn là tiện nhất, lên xe đi.”

Hai người một trái một phải lên xe.

Ngụy Xuyên đặt đồ lên bảng điều khiển trung tâm, sau đó vỗ vỗ đùi mình: “Nằm xuống nào.”

Mạnh Đường mắt nhắm mắt mở nằm xuống.

Ngụy Xuyên đổ nước tinh khiết vào nắp chai, lấy tăm bông thấm ướt, sau đó nghiêng người giữ lấy một bên mặt Mạnh Đường.

“Đừng động đậy nhé, để tôi xem ở đâu nào?”

Mạnh Đường nói: “Chắc là không dính vào nhãn cầu đâu.”

Cô ra khỏi bảo tàng, thấy mắt khô khốc, đưa tay dụi một cái, mùn cưa trên đầu ngón tay không cẩn thận dính vào trong.

“Đừng động, tôi thấy rồi.” Tay Ngụy Xuyên rất to, ngón tay cũng dài, vừa đỡ lấy cô, đầu ngón tay vừa vạch mi mắt cô ra.

Sự mát lạnh của tăm bông ướt lướt qua khóe mắt, mắt Mạnh Đường mở đến mỏi nhừ, nước mắt lưng tròng đẩy mùn cưa ra ngoài.

Ngụy Xuyên dùng ngón cái lau đi giọt nước mắt sinh lý của cô rồi cúi đầu thổi thổi.

Hơi ấm nơi khóe mắt lập tức tan đi, Mạnh Đường nắm chặt tay lại.

Sau đó giọng nói dỗ dành nhẹ nhàng vang lên: “Được rồi, xem có mở ra được không?”

Ngụy Xuyên tìm được tăm bông và nước tinh khiết, quay đầu thấy Mạnh Đường vẫn đứng bên xe liền giải thích:

“Bên ngoài lạnh quá, dù đứng hay ngồi tôi đều sợ nước chảy vào cổ cậu, nằm vẫn là tiện nhất, lên xe đi.”

Hai người một trái một phải lên xe.

Ngụy Xuyên đặt đồ lên bảng điều khiển trung tâm, sau đó vỗ vỗ đùi mình: “Nằm xuống nào.”

Mạnh Đường mắt nhắm mắt mở nằm xuống.

Ngụy Xuyên đổ nước tinh khiết vào nắp chai, lấy tăm bông thấm ướt, sau đó nghiêng người giữ lấy một bên mặt Mạnh Đường.

“Đừng động đậy nhé, để tôi xem ở đâu nào?”

Mạnh Đường nói: “Chắc là không dính vào nhãn cầu đâu.”

Cô ra khỏi bảo tàng, thấy mắt khô khốc, đưa tay dụi một cái, mùn cưa trên đầu ngón tay không cẩn thận dính vào trong.

“Đừng động, tôi thấy rồi.” Tay Ngụy Xuyên rất to, ngón tay cũng dài, vừa đỡ lấy cô, đầu ngón tay vừa vạch mi mắt cô ra.

Sự mát lạnh của tăm bông ướt lướt qua khóe mắt, mắt Mạnh Đường mở đến mỏi nhừ, nước mắt lưng tròng đẩy mùn cưa ra ngoài.

Ngụy Xuyên dùng ngón cái lau đi giọt nước mắt sinh lý của cô rồi cúi đầu thổi thổi.

Hơi ấm nơi khóe mắt lập tức tan đi, Mạnh Đường nắm chặt tay lại.

Sau đó giọng nói dỗ dành nhẹ nhàng vang lên: “Được rồi, xem có mở ra được không?”

Ngụy Xuyên tìm được tăm bông và nước tinh khiết, quay đầu thấy Mạnh Đường vẫn đứng bên xe liền giải thích:

“Bên ngoài lạnh quá, dù đứng hay ngồi tôi đều sợ nước chảy vào cổ cậu, nằm vẫn là tiện nhất, lên xe đi.”

Hai người một trái một phải lên xe.

Ngụy Xuyên đặt đồ lên bảng điều khiển trung tâm, sau đó vỗ vỗ đùi mình: “Nằm xuống nào.”

Mạnh Đường mắt nhắm mắt mở nằm xuống.

Ngụy Xuyên đổ nước tinh khiết vào nắp chai, lấy tăm bông thấm ướt, sau đó nghiêng người giữ lấy một bên mặt Mạnh Đường.

“Đừng động đậy nhé, để tôi xem ở đâu nào?”

Mạnh Đường nói: “Chắc là không dính vào nhãn cầu đâu.”

Cô ra khỏi bảo tàng, thấy mắt khô khốc, đưa tay dụi một cái, mùn cưa trên đầu ngón tay không cẩn thận dính vào trong.

“Đừng động, tôi thấy rồi.” Tay Ngụy Xuyên rất to, ngón tay cũng dài, vừa đỡ lấy cô, đầu ngón tay vừa vạch mi mắt cô ra.

Sự mát lạnh của tăm bông ướt lướt qua khóe mắt, mắt Mạnh Đường mở đến mỏi nhừ, nước mắt lưng tròng đẩy mùn cưa ra ngoài.

Ngụy Xuyên dùng ngón cái lau đi giọt nước mắt sinh lý của cô rồi cúi đầu thổi thổi.

Hơi ấm nơi khóe mắt lập tức tan đi, Mạnh Đường nắm chặt tay lại.

Sau đó giọng nói dỗ dành nhẹ nhàng vang lên: “Được rồi, xem có mở ra được không?”

Bình Luận (0)
Comment