Phòng làm bài bỗng yên ắng.
Bác Mộ Trì căng thẳng nuốt nước miếng, cô không chắc đến cùng Phó Vân Hành có nhìn thấy nội dung của cuốn tiểu thuyết không.
Cô quan sát khuôn mặt anh, không có lòng tin lắm: “Không...không có gì.”
Phó Vân Hành ngước mắt: “Không có gì?”
Theo bản năng anh muốn chạm vào cuốn tiểu thuyết cô gập lại nhưng Bác Mộ Trì đã tránh đi.
“Đúng thế.” Bác Mộ Trì hốt hoảng đứng lên: “Anh làm bài tập đi...em đi tìm Thư Bảo đây.”
Lúc nói chuyện cô đã nhanh chóng chạy ra phòng làm bài, không cho Phó Vân Hành cơ hội giữ cô lại.
Phó Vân Hành nhìn bóng lưng bối rối chạy đi của cô, khóe môi khẽ cong.
Anh nhìn chằm chằm cánh cửa hồi lâu mới cong môi rồi thu hồi tầm mắt.
Trong phòng làm bài vẫn còn mùi hương của cô, quẩn quanh chóp mũi anh mãi không tan.
Phó Vân Hành lại cầm bút lên, vô thức xoay một vòng tròn, tâm trạng rất tốt.
Ở bên kia, Bác Mộ Trì chạy vào phòng của Quý Vân Thư, bắt đầu tiến hành tố cáo em ấy.
“Thư Bảo, tiểu thuyết gì thế này.” Bác Mộ Trì giơ ra cho em ấy xem: “Sao còn có cảnh giường chiếu hả?”
Quý Vân Thư: “...”
Em ấy lầm bầm: “Chẳng phải tiểu thuyết ngôn tình đều có cảnh đó à?”
Em ấy và Bác Mộ Trì còn từng tụ tập rồi thảo luận, cuối cùng nam chính trong tiểu thuyết nào giỏi hơn.
Bác Mộ Trì bị câu hỏi của em ấy chặn hòng, gãi đầu nói: “Vậy à?”
Quý Vân Thư: “Đúng vậy.”
Em ấy nhìn gương mặt đỏ ửng của cô, suy đoán: “Đừng nói là chị đọc cuốn tiểu thuyết này trước mặt anh em, sau đó bị anh ấy thấy nội dung đó?”
Bác Mộ Trì đối diện với em ấy, im lặng một lúc lâu: “Chị không biết anh ấy có thấy không.”
“...”
Quý Vân Thư: “Tiêu rồi.”
Em ấy cũng bắt đầu lo lắng: “Anh em mà nhìn thấy thì có phải sau này sẽ không cho chúng ta đọc tiểu thuyết nữa không?”
“Không đến mức đó chứ.” Bác Mộ Trì cũng lo lắng theo: “Chắc anh ấy không như vậy đâu?”
“Sao lại không?” Quý Vân Thư nhướng mày: “Chị quên lúc nhỏ chúng ta ăn gì đó bị đau bụng, rồi anh ấy không bao giờ cho chúng ta ăn vặt nữa à.”
Bác Mộ Trì yên lặng một lúc rồi nhắc nhở em ấy: “Là chị ăn đau bụng, em chỉ là tiêu chảy.”
Mà cô bị mấy thứ đồ ăn vặt kia giày vò đến nhập viện, phải ở trong viện cả tuần, mỗi ngày đau khổ húp cháo, không được ăn gì khác.
Quý Vân Thư khoát tay: “Giống nhau cả, dù sao có đôi khi anh ấy rất độc đoán.”
Nghĩ đến điều này, Bác Mộ Trì cũng im lặng thở dài: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Quý Vân Thư: “Mang tiểu thuyết về phòng chị trước?”
“...Có lúc anh em sẽ đến phòng chị.” Cô dịu dàng nhắc nhở.
Quý Vân Thư nghiêng đầu nhìn chằm chằm cô một lúc, lẩm bẩm: “Nhưng anh ấy sẽ không tịch thu đồ của chị.”
Trái lại là Bác Mộ Trì không phát hiện điều đó, cô hơi chần chờ: “Có đúng không?”
“Đúng vậy.” Quý Vân Thư là một người đứng ngoài quan sát, rất sáng suốt: “Quyết định như vậy đi, đợi đến khi anh em ra khỏi phòng làm bài, chúng ta sẽ chuyển tiểu thuyết qua phòng chị.”
Bác Mộ Trì trừng mắt nhìn, không từ chối đề nghị này.
Sau khi quyết định, cô lại mở cuốn tiểu thuyết mình chưa đọc xong ra.
Quý Vân Thư ở bên cạnh cô, cười rất vui vẻ: “Thế nào, có phải cảm thấy tiểu thuyết ngôn tình cũng rất hay không?”
Bác Mộ Trì ngượng ngùng ‘ừ’ một tiếng, lặng lẽ nói với em ấy “Em nói xem, yêu đương thật sự vui vẻ như trong tiểu thuyết viết à?”
“...”
Khuôn mặt Quý Vân Thư lộ vẻ ‘chị hỏi em, em hỏi ai’.
Hai cô gái chưa biết yêu nhìn nhau một lúc lâu, Bác Mộ Trì thở dài: “Chị hỏi em làm gì nhỉ, em còn nhỏ hơn chị.”
Quý Vân Thư: “Nhưng em biết được nhiều hơn chị.”
Bác Mộ Trì nhướng mày: “Có thể biết bao nhiêu?”
Cô chỉ ra: “Thứ em hiểu toàn là học trong tiểu thuyết, mà em chưa từng thực hành.”
Phút chốc Quý Vân Thư nghẹn lời, không nói nên lời: “Chị cũng không mà.”
Im lặng mãi, hai người đình chiến.
“Em nói xem, chị Tinh Tinh đã từng thực hành chưa?” Bác Mộ Trì tò mò.
Quý Vân Thư: “Chị hỏi đi?”
Trần Tinh Lạc cũng lớn hơn họ, đang học đại học rồi.
Trường đại học cũng có đầy người hẹn hò, chị Tinh Tinh của các cô xinh đẹp như thế chắc có người yêu rồi nhỉ.
Bác Mộ Trì suy nghĩ một chút: “Cuối tuần gặp nhau rồi hỏi?”
Quý Vân Thư: “Được.”
-
Quyết định, Bác Mộ Trì đọc truyện tiếp.
Đêm nay, không biết là vì đọc truyện hay là gì đó, ban đêm Bác Mộ Trì nằm mơ lung tung.
Lúc sáng hôm sau tỉnh lại, tinh thần của cô không phấn chấn, dáng vẻ uể oải rõ rệt.
Phó Vân Hành nhìn cô: “Tối hôm qua lại thức khuya?”
Bác Mộ Trì: “Không có.”
Thật ra 11 giờ cô đã đi ngủ.
Vì đề phòng Phó Vân Hành sẽ tiếp tục hỏi, cô vội vàng úp cái nồi cho giấc mơ.
“Cả đêm qua em mơ lung tung.”
“Hả?” Phó Vân Hành nhướng mày.
Bác Mộ Trì đang định mở lời, nhưng lúc đối diện với cặp mắt vừa đen bóng lại vừa có phần quyến rũ kia, cô bỗng không nói nên lời.
Cô liếm môi dưới, rũ mắt lẩm bẩm: “Không nhớ rõ, dù sao cũng là lung tung”
Nghe vậy, Phó Vân Hành cũng không hỏi gì nữa.
Anh nhìn cô: “Vậy hôm nay đừng tự đi xe.”
Bác Mộ Trì suy nghĩ, cũng đúng.
Cô ngước mắt nhìn anh: “Anh chở em.”
Phó Vân Hành: “Được.”
Ánh nắng sớm mai dịu dàng.
Bác Mộ Trì thuần thục nhảy lên phía sau xe đạp của Phó Vân Hành, túm lấy áo anh. Cô ngồi nghiêng nên cũng không sợ bị ngã xuống.
Có cô ngồi ở phía sau, tốc độ đạp xe của Phó Vân Hành càng chậm.
Ánh nắng ấm áp rơi vào người chàng trai và cô gái, di chuyển khi họ chạy băng băng về phía trước, từng vạt nắng đáp lên người họ, từ đầu đến cuối chẳng nỡ rời xa.
Tấm lưng của chàng trai thẳng tắp, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện động tác của anh có chút cẩn trọng.
Cô gái thì không. Đôi chân dài trắng nõn đung đưa dưới ánh mặt trời rất đáng chú ý. Ngón tay cô túm lấy áo của chàng trai rồi liên tục thắt chặt. Lúc gặp đường trượt dốc, cô đụng phải tấm lưng thẳng tắp của anh, đầu bị đập vào lưng anh.
Nhưng bất giác cô lại không lên tiếng.
Ma xui quỷ khiến, Bác Mộ Trì nhìn chằm chằm tấm lưng của Phó Vân Hành trong giây lát.
Thấy xe đạp dừng lại, Phó Vân Hành quay đầu lại nói chuyện với cô, khó khăn lắm cô mới thu hồi tầm mắt.
“Đâu Đâu?”
Phó Vân Hành nói mấy câu với cô, trông cô không tập trung lắm.
Anh khó hiểu: “Còn chưa tỉnh ngủ à?”
“...Không phải.” Bác Mộ Trì cảm giác nhịp tim có chút không bình thường, cô ngước mắt lên nhìn anh, khuôn mặt vẫn hơi nóng: “Em về lớp học trước đây.”
Cô vội vàng để lại một câu như vậy, sau đó bỏ chạy.
Phó Vân Hành đứng đó trầm tư hồi lâu, cũng không cẩn thận suy nghĩ nguyên nhân cảm xúc của cô bất ngờ thay đổi.
Bỗng chốc, bên tai truyền đến giọng nói quen thuộc: “Đâu Đâu, em chạy nhanh như thế làm gì?”
Là Khương Ký Bạch.
Là người bạn cùng lớn lên với họ từ nhỏ.
Phó Vân Hành liếc nhìn anh ấy một cái: “Không biết.”
Khương Ký Bạch nhướng mày, cong môi cười một cái: “Có phải cậu lại tạo áp lực cho Đâu Đâu không?”
“... Không hề.” Phó Vân Hành phớt lờ lời trêu chọc của anh ấy, xách cặp đi về phía lớp học.
Khương Ký Bạch khẽ ‘xì’ một tiếng, kề vai sát cánh cùng anh: “Sao thấy tôi lại bỏ chạy?”
“Dáng dấp của cậu hù dọa người ta.” Mặt Phó Vân Hành không đổi sắc nói.
Khương Ký Bạch: “...Ai có dáng dấp đáng sợ? Tôi đẹp trai thế này, sao tôi đáng sợ được?”
Nghe nói thế, Phó Vân Hành thờ ơ liếc anh ấy một cái, cười lạnh một tiếng.
Mãi mà Khương Ký Bạch không nói gì, không muốn nói chuyện với anh.
Anh ấy không có dáng dấp đẹp trai như Phó Vân Hành nhưng cũng đâu kém. Nói sao đi nữa thì anh ấy cũng đẹp trai thứ ba trường mà.
-
Bị Phó Vân Hành tàn nhẫn xem thường một phen, Khương Ký Bạch cần một người làm chứng cho mình. ---ĐỌC FULL TẠI truyenggg.com---
Buổi trưa đến căn tin ăn cơm, anh ấy cố ý đến chỗ Phó Vân Hành và Bác Mộ Trì đang ngồi. Vừa ngồi xuống anh ấy đã hỏi: “Em Đâu Đâu.”
Bác Mộ Trì: “Hả?”
Cô ngước mắt nhìn về phía hai người: “Anh Ký Bạch, sao vậy?”
Khương Ký Bạch chỉ vào mặt mình: “Anh Ký Bạch đẹp trai không?”
“...”
Câu hỏi này quá kỳ quặc.
Bác Mộ Trì và Đàm Thư bên cạnh liếc nhìn phía đối diện, nghĩ ngợi rồi trả lời: “Đẹp trai.”
Nghe được đáp án của cô, Khương Ký Bạch lập tức khen cô: “Vẫn là Đâu Đâu tinh mắt.”
Nói xong anh ấy như tìm được sự tự tin, chỉ vào Phó Vân Hành rồi tiếp tục hỏi cô: “Vậy em nói xem, là anh đẹp trai hay Vân Bảo đẹp trai?”
Đàm Thư bị sặc vì câu hỏi của anh ấy.
Bác Mộ Trì nhìn chằm chằm Khương Ký Bạch ba giây, lại dời tầm mắt lên người Phó Vân Hành, đối diện với khuôn mặt nhạt nhẽo không có cảm xúc gì của anh.
“Rất khó trả lời à?” Khương Ký Bạch đợi một lúc lâu, cũng không đợi được đáp án của cô.
Bác Mộ Trì do dự: “Anh Ký Bạch, em cảm thấy anh đừng hỏi em mấy vấn đề kiểu này. Nếu không thì anh hỏi Đàm Thư đi?”
Đàm Thư: “...”
Cô ấy ngạc nhiên ngẩng đầu, âm thầm nói: “Em thấy hai người đều đẹp.”
Khương Ký Bạch: “Câu trả lời này của em rất qua loa.”
Đàm Thư không nói gì: “Vấn đề của anh rất khó trả lời”
“Khó thế nào?” Khương Ký Bạch truy hỏi đến cùng.
Phó Vân Hành ở bên cạnh chậm rãi bổ đao [1]: “Đừng tự rước lấy nhục.”
[1] Là một thuật ngữ game, chỉ kỹ thuật tung cú đánh cuối cùng để kết liễu đối phương.
Khương Ký Bạch: “...”
Bác Mộ Trì nhịn rồi nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được cười thành tiếng.
Vừa bật cười thành tiếng thì Khương Ký Bạch đã trừng mắt nhìn cô. Bác Mộ Trì hậm hực, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Anh Ký Bạch, nếu anh đổi người so sánh, chắc chắn em sẽ nói anh đẹp trai hơn.”
Nhưng so sánh với Phó Vân Hành, cô thật sự không thể nói lời như khen anh ấy đẹp trai hơn Phó Vân Hành được.
Bởi vì khuôn mặt của Phó Vân Hành thật sự quá hợp gu của cô. Dù không phải cô rất muốn thừa nhận.
Khương Ký Bạch rất đau lòng, cướp hai miếng xương sườn trong khay của cô và Phó Vân Hành để tự an ủi mình.
“Được rồi.”
Anh ấy thở dài: “Vậy so sánh anh với Tạ Hồi?”
Bác Mộ Trì đang định nói lời trái lương tâm rằng Khương Ký Bạch đẹp hơn một chút nhưng Đàm Thư lại trả lời trước.
“Tạ Hồi đẹp trai hơn.”
Khương Ký Bạch: “Mấy người cũng thấy cậu ta đẹp hơn anh à?”
Bác Mộ Trì chột dạ gật đầu.
Khuôn mặt của Tạ Hồi và Phó Vân Hành không cùng một kiểu, nhưng có điểm na ná.
Có điều khí chất của hai người khác xat. Vẻ ngoài của Tạ Hồi trông bình dị gần gũi hơn một chút, dù Bác Mộ Trì không cho là như vậy nhưng bạn học trong trường lại cảm thấy vậy. Mà Phó Vân Hành là dạng xa cách khó gần.
Lúc này Khương Ký Bạch đã thật sự tổn thương.
Ở bảng xếp hạng của trường anh ấy đứng thứ ba thì thôi, sao ở chỗ Bác Mộ Trì và Đàm Thư cũng là hạng ba.
Nghĩ đến đây, Khương Bạch Kỳ đơn phương không đội trời chung với Phó Vân Hành với Tạ Hồi một tiếng.
-
Trên đường trở về lớp học, Đàm Thư và Bác Mộ Trì tay trong tay.
Hai người tán dóc chuyện drama trong trường, vừa nói xong, Bác Mộ Trì bỗng nghĩ đến vấn đề lúc nãy của Khương Kỳ Bạch: “Đàm Thư, cậu cũng thật sự thấy Tạ Hồi đẹp trai hơn à?”
Đàm Thư “Ừ” một tiếng.
Bác Mộ Trì đang định nói chút nữa, bỗng nhiên chú ý tới vẻ mặt mất tự nhiên của cô ấy. Cô giật mình, bỗng nghĩ đến cuốn tiểu thuyết ngôn tình mình đọc hôm qua.
Bác Mộ Trì bối rối, cẩn thận nghe ngóng: “Vậy nếu so sánh Phó Vân Hành và Tạ Hồi thì sao?”
“...”
Đàm Thư im lặng một hồi, ăn ngay nói thật: “Tớ vẫn thấy Tạ Hồi đẹp hơn.”
“Ồ.”
Bác Mộ Trì đã hiểu: “Cậu thích Tạ Hồi à?”
Đàm Thư liếc mắt nhìn cô một cái: “Vậy còn cậu?”
Bác Mộ Trì sửng sốt: “Tớ cái gì?”
Đàm Thư: “Cậu cảm thấy ai đẹp hơn một chút?”
“... Phó Vân Hành?” Bác Mộ Trì do dự đưa ra đáp án.
Đàm Thư bừng tỉnh, mặt mày cong cong, ném câu cô vừa hỏi lại cho cô: “Cậu thích Phó Vân Hành à?”:
Bác Mộ Trì nghẹn lời.
Đối diện với ánh mắt nghiên cứu của Đàm Thư, chốc lát cô ngớ ra, lắp bắp nói: “Sao tớ lại thích anh ấy?”
Đàm Thư rất hiểu cô: “Tất cả phản ứng của cậu đã nói cho tớ biết rằng cậu thích anh ấy.”
Bác Mộ Trì nhíu mày, kịp phản ứng “Rõ ràng chúng ta đang nói về cậu và Tạ Hồi mà, sao lại đẩy lên người tớ rồi.”
Đàm Thư kiêu ngạo khẽ hừ: “Thật ra lúc trước tớ đã nhìn ra rồi.”
“Hả?”
Bác Mộ Trì vô thức hỏi.
Đàm Thư nhìn cô: “Cậu thích Phó Vân Hành.”
“Tớ đâu có.” Bác Mộ Trì không thừa nhận.
Thật ra thì trước đây cô không nghĩ bản thân có loại tình cảm nam nữ với Phó Vân Hành.
Đàm Thư: “Người ngoài cuộc tỉnh táo người trong cuộc u mê, dù gì tớ vẫn cảm thấy cậu thích anh ấy.”
Bác Mộ Trì im lặng một lúc lâu, mình cũng không giải thích rõ nữa.
“Cậu còn chưa kể cho tớ cậu với Tạ Hồi xảy ra chuyện gì đó.”
Đàm Thư dựa vào vai cô, khẽ thở dài: “Còn có thể xảy ra chuyện gì, cũng chỉ là chuyện tình yêu thôi.”
“...”
Nói như không nói.
Bác Mộ Trì nghĩ.