Tháng sáu đến, Nhất Dao đón sinh nhật vào ngày tết thiếu nhi, từ giờ cô chính thức tròn hai mươi sáu tuổi.
Tối hôm sinh nhật, A Miễn kéo cô đi chơi bét nhè tới tận ba giờ sáng mới về, bấy giờ cảnh vật đã không thể nào yên tĩnh hơn.
Nhất Dao qua nhà A Miễn ngủ cả tối, tới tận trưa hôm sau mới rời đi. Cô đi xuống tầng một, bỗng nhiên gặp Quan Tuấn đi vào tháng máy.
Cả hai thấy nhau liền ngây ra như phỗng.
"Sao chị lại ở đây?"
"Sao cậu lại ở đây?"
Hai người đồng loạt nói cùng một lúc rồi im lặng.
Quan Tuấn lùi về một bước, Nhất Dao rời khỏi thang máy, cánh cửa kim loại đóng lại.
Quan Tuấn đút tay vào túi, đào hoa cười: "Có phải chị nhớ tôi nên mới bí mật tìm chỗ ở của tôi không?"
Nhất Dao miễn nhiễm với trò đùa của cậu ta: "Nhà bạn tôi ở đây."
Quan Tuấn "hứ": "Thế mà tôi cứ tưởng mỹ nữ nhớ tôi chứ."
"Nhà cậu ở đây à?"
"Nhà bố mẹ tôi, tôi ở chỗ khác. Có muốn lên ra mắt không?" Cậu ta dí sát mặt lại gần.
Nhất Dao lùi ra sau, cách Quan Tuấn đúng một mét.
Đúng lúc này một người đàn ông từ cửa vào, thấy Quan Tuấn vẫn ở dưới sảnh mới hỏi: "Thằng nhóc này, con không lên nhà à?"
Nhất Dao nhíu mày, nghe giọng nói đó rất quen thuộc. Cô quay sang, biết được chủ nhân của giọng nói kia liền giật mình.
"Thầy..." Trong vô thức, cô thốt ra.
Quan Tuấn nghe được chữ đó lập tức kinh ngạc, nhìn bố mình rồi lại nhìn Nhất Dao: "Chị là sinh viên của bố tôi sao?"
Bố Quan Tuấn là giảng viên của Học viện mỹ thuật, cả cuộc đời theo đuổi sự nghiệp nghệ thuật, còn có ý muốn kéo cậu ta đi theo con đường đó. Tuy nhiên Quan Tuấn không hề có hứng thú với ngành này, thi thoảng chỉ đến trường mỹ thuật ngắm gái xinh, ai ngờ Nhất Dao lại gọi bố cậu ta là thầy! Có phải ai xinh đẹp cũng học mỹ thuật không?!
Ông Quan gặp Nhất Dao cũng sửng sốt không kém, ngớ ra mấy giây rồi cười hiền, gọi tên cô: "Dao à."
"Chào thầy ạ." Cô cúi đầu.
"Lâu lắm không gặp em, vẫn ổn chứ?" Thầy Quan hỏi.
Vẻ bề ngoài của bố con Quan Tuấn ngoại trừ đôi mắt ra thì không giống nhau lắm, thầy Quan thì cương nghị, chững chạc còn Quan Tuấn lại có nét phong lưu, hào hoa, cô nghĩ cậu ta phần lớn giống mẹ.
Cô đáp: "Vẫn ổn ạ."
"Có muốn lên nhà uống tách trà không?"
Không hiểu sao Nhất Dao lại gật đầu đồng ý, theo bố con Quan Tuấn lên nhà.
Nhà Quan Tuấn cách nhà A Miễn ba tầng, nội thất cơ bản của các nhà không khác nhau lắm, chỉ là xung quanh nhà thầy Quan có rất nhiều tranh vẽ. Tới lúc bước chân vào cửa, đột nhiên Nhất Dao có chút lo lắng mơ hồ. Nghe có vẻ thừa thãi nhưng lòng bàn tay cô lại tiết ra mồ hôi.
Cô dặn bản thân cứ bình tĩnh, cởi giày rồi bước vào nhà.
"Nhóc con, đi pha trà đi." Thầy Quan bảo với Quan Tuấn.
Quan Tuấn xách mông vào phòng bếp đun nước.
"Qua đây ngồi." Thầy Quan chỉ vào cái ghế sofa, còn bản thân thì ngồi xuống cái ghế đơn bên cạnh.
Nhất Dao "dạ", nắm quai túi ngồi xuống.
Ông hỏi: "Bây giờ em đang làm gì?"
"Làm mấy công việc tay chân bình thường thôi ạ." Cô gượng đáp.
"Ồ, vậy sao. Chuyện gia đình nhà em thế nào rồi?"
Nhất Dao đan hai tay để lên đùi, hơi cúi mặt: "Về cơ bản thì đã xử lí xong rồi, chỉ còn một chút vướng bận trong lòng."
Quan Tuấn đun trà xong, mang hai cốc ra ngoài bàn, nháy mắt một cái với Nhất Dao rồi huýt sáo đi vào phòng riêng.
"Uống trà đi."
"Vâng ạ." Cô nâng tách trà lên, thổi cho bớt nóng rồi nhấp một ngụm.
Thầy Quan vắt một chân lên chân kia, nhàn nhã tựa vào ghế, từ đầu đến chân đều mang hơi thở của tuổi tác.
"Làm xong mọi chuyện rồi thì có tính đi học lại không?" Ông hỏi.
Cô hơi mím môi, nhất thời im lặng.
Khói từ cốc trà bốc lên nghi ngút cũng như sương mù dần xuất hiện trong đáy mắt. Bàn tay cô co lại thành quyền, móng tay đâm vào da thịt. Gương mặt Nhất Dao thấp thoáng một tia bối rối, nó chuyển thành suy tư, cuối cùng lại biến về nuối tiếc. Cô thẫn thờ nhìn bức tranh trên tường phản chiếu trong mặt nước trà, hàng mi dài che lấp đi đồng tử.
"Em không biết nữa." Cô cười nhạt.
"Nếu quay trở lại học thì lúc tốt nghiệp đã ba mươi rồi, mọi thứ chắc chắn sẽ không thuận lợi bằng những người trẻ."
Thầy nhìn cô một lát, bắt những biến đổi cảm xúc của cô vào trong mắt, hai hàng lông mày đã chấm bạc dãn ra. Ông cúi người, nâng tách trà lên: "Không biết tức là do dự, do dự tức là trong lòng muốn nhưng không dám làm."
Nhất Dao cảm tưởng như mình đang quay ngược trở lại thời gian, mỗi lần nói chuyện với thầy là mỗi lần căng thẳng bị thầy bắt thóp.
Ông uống một ngụm trà rồi đặt chén xuống, đôi mắt phong trần từng trải hướng về phía cô: "Em từng là sinh viên tốt nhất của học viện, đánh bại mấy trăm ngàn người để dẫn đầu mà giờ lại lo sợ sao? Nghe không giống em cho lắm."
"Đó là thời xưa rồi ạ." Cô nâng môi.
Khi mọi việc còn chưa đổ bể, cô từng có khoảnh khắc huy hoàng riêng của mình.
Thầy Quan cười: "Xưa hay nay thì vẫn là một con người, nếu em cảm thấy quá khứ đã đủ rực rỡ tức là hiện tại em làm chưa tốt."
"Đối với em, tôi nghĩ không cần nói nhiều nhỉ?"
"..."
Nhất Dao ngồi ở nhà thầy hai tiếng đồng hồ rồi mới về. Ra đến cửa, thầy Quan khoanh tay nói: "Em cứ suy nghĩ đi, nếu muốn quay lại tôi sẽ xin học bổng cho em."
Xong thầy dừng vài giây, lại nói tiếp: "Con người có thể giỏi nhiều thứ, nhưng họ chỉ có tài năng nhất định. Đừng chỉ vì một lần sụp đổ mà bỏ phí tài năng của mình. Rousseau (*) bốn mươi tuổi mới cầm bút vẽ, bị nhiều người khinh ghét và vùi dập nhưng vẫn đứng lên và thành công, tôi mong em có thể như vậy."
Nhất Dao mím môi, gật đầu.
Rời khỏi chung cư, cô về nhà. Bông Tuyết chạy ra đón cô như thường lệ, Nhất Dao xoa đầu nó, ôm nó lên đi vào trong.
Lời nói của thầy Quan ban nãy thực sự làm cô băn khoăn.
Cô từng rất cố gắng để đạt tới thành công, xong vì gia đình mà lỡ dở mất bảy năm cuộc đời, từng đấy thời gian khiến cô bắt đầu hoài nghi về khả năng mình có thể bắt đầu lại. Chính vì thế cô mới tức giận, giận bản thân, giận cuộc sống, thậm chí cả giận những người xung quanh mình.
Cô nghĩ đến Dụ Dân và cả những lời đáng ghét mà mình đã nói ra, nghĩ bao lần cũng không biết từ khi nào bản thân đã trở thành con người đáng ghét tới vậy. Anh đối xử với cô bằng tất cả sự dịu dàng anh có, cuối cùng cô lại mất lí trí mà lớn tiếng với anh.
Giống như cô căm ghét hội hoạ và vứt bỏ nó cho dù nó chẳng làm gì sai.
Nhiều lúc cô muốn đứng lên làm lại, tuy nhiên lại vì sợ hãi kết quả không như mong muốn mà lại buông bỏ ý định. Năm tháng vun đắp thành những mảng kim loại bao bọc lấy cô, dày đặc đến nỗi cô không biết mình có thể ra ngoài không hay chỉ mãi quanh quẩn ở trong một cái hộp mà bản thân đã quá quen thuộc.
Nhất Dao thở dài, mở điện thoại lên nhưng vẫn không có đủ dũng khí để gọi cho anh. Cô nhớ đến những lời anh nói vào tháng trước, cắn môi rồi lại tắt màn hình.
Cô thở dài, nằm vật ra ghế sofa.
Cuối tuần Nhất Dao đi làm về, cô chợt nhận được tin nhắn của Tiểu Đông. Cậu ta hỏi gọi cho cô không được, nhắn tin bảo cô mau gọi lại.
Nhất Dao không biết cậu ta tìm mình làm gì nhưng chắc chắn chuyện có liên quan đến Dụ Dân, nói như vậy anh vẫn chưa bảo gì với mọi người về chuyện của hai người họ.
Cô cắm sạc vào máy, chờ pin lên được năm phần trăm thì bấm gọi cho Tiểu Đông.
Điện thoại kêu tút tút, hai giây sau lập tức có người nhấc máy, tiếng từ loa vọng ra: "Chị! Chị có biết anh Dân đang ở đâu không? Mọi chuyện khẩn cấp lắm!"
Giọng cậu ta gấp gáp, nói nhanh tới nỗi cô chưa tiêu hoá được nội dung trong lời nói của cậu.
Cô đơ ra, khoảng ba giây sau mới có phản ứng: "Chuyện gì đã xảy ra?"
"Chị chưa biết ư?" Tiểu Đông kinh hô: "Không xong rồi! Không xong rồi! Chị...chị lên mạng xem đi, em phải đi rồi, có gì chị khuyên anh Dân nhé!"
Rồi cậu ta không chờ mà cúp máy luôn.
Nhất Dao nhìn màn hình điện thoại, đầu rối như tơ vò. Nghe Tiểu Đông nói thế chắc chắn là có chuyện không hay đã xảy ra.
Cô theo lời cậu ta nói, mở mạng lên tìm kiếm.
Tiêu đề đang nóng nhất hiện nay nhảy ra, dòng chữ đỏ chói mắt phóng đại trên màn hình: "Nhân viên của Vĩ Quyên kiện giám đốc của mình."
"..."
Cô bấm vào bài viết, hình ảnh của Dụ Dân được xếp ngay trên đầu trang.
Có lẽ ảnh vừa mới chụp, thần thái của anh rất phờ phạc, đôi mắt đen lạnh lùng hơn bình thường. Anh không nhìn vào ống kính, tuy nhiên từ góc độ này vẫn có thể thấy hai hàng lông mày đang cau chặt.
Nội dung bài báo rất đáng chấn động: Giám đốc của Vĩ Quyên đã bí mật chỉnh sửa nội dung phần mềm khiến nó mất đi một số công dụng nhất định nhằm ăn thêm tiền sản phẩm, sau đó bán phần nội dung ăn cắp được cho bên ngoài để trục lợi bất chính. Hội đồng quản trị của công ty đã bỏ lơ chuyện này khiến các nhân viên trong công ty vô cùng bức xúc, kết quả người dẫn đầu của nhóm phát triển phần mềm sau khi phát hiện sự việc đã đứng lên khởi kiện vị giám đốc, người đó không ai khác chính là Dụ Dân.
Nhất Dao đứng hình mất vài phút, màn hình điện thoại trở nên tối dần rồi sập nguồn.
Ngay sau giây đó, cô không nghĩ gì nữa mà cầm túi chạy vụt ra khỏi nhà.
Đường phố bên ngoài lên đèn sáng trưng, một làn gió thổi vù tới.
Nhất Dao không biết mình đã nghĩ gì khi chạy khỏi nhà, chỉ biết lúc cô định thần lại thì đã đứng trước cửa nhà Dụ Dân rồi. Cô nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt, hít một hơi thật sâu, bấm chuông cửa.
Hai phút trôi qua, cánh cửa vẫn bất động.
Nhất Dao bấm thêm vài hồi, vẫn không có ai mở cửa. Lúc này mọi thứ trong tâm trí cô đều bị đánh bay sạch sẽ, cô nhớ ra mình vứt điện thoại ở nhà, không có cách nào để gọi điện cho anh, cũng không dám tự tiện đi vào nhà.
Cô ngồi xổm xuống góc tường, kiên nhẫn chờ đợi.
...
Dụ Dân rời văn phòng luật sư lúc rất muộn, đường phố bấy giờ chẳng còn ai. Anh day mi tâm, cả tâm trí lẫn thân thể đều nặng nề. Anh không biết mấy ngày qua mình đã ngủ được bao nhiêu tiếng, chỉ biết hiện tại bây giờ người đang rất mệt, sức lực bị bòn rút không còn muốn động nữa.
Dụ Dân lái xe về nhà, bảo vệ thấy anh mới hỏi: "Sao cậu về trễ vậy? Chuyện trên TV tôi thấy rồi, tên giám đốc kia thật đáng ghét! Cậu không sao chứ?"
Anh gật đầu, giọng khàn trông thấy: "Chờ cuối tháng là mở phiên tòa ạ."
"Cố lên nhé! Tôi ủng hộ cậu!"
"Cảm ơn bác."
Anh chào một tiếng, lê bước vào thang máy. Bấm lên tầng, Dụ Dân cúi mặt, hai mắt đỏ lừ vì thiếu ngủ.
Thang máy lên tầng, hành lang trống không không một bóng người. Anh nhập mật mã, mở cửa vào nhà. Đèn ở huyền quan bật sáng, Dụ Dân thay dép, đi vào trong mở đèn phòng khách lên. Anh rót một cốc nước, ngồi xuống ghế sofa rồi uống.
Bầu không khí trong nhà ảm đạm, cô tịch, ánh trăng bên ngoài nương qua khe hở mà rọi vào trong. Dụ Dân bỏ cốc nước xuống, trong lúc lơ đãng nhìn sang quyển "Hamlet" nằm yên dưới ngăn bàn trà. Anh liếm giọt nước còn đọng lại trên khóe môi, mắt đen trầm nhìn vỏ bìa của quyển sách.
Nói thực thì hôm đó anh rất giận vì lời cô nói, cho tới bây giờ khi nhìn lại, Dụ Dân thấy lần cãi nhau này thật vô nghĩa. Đụng chạm vào nỗi đau của một người, người đó có thể vui nổi sao? Huống chi anh đã quá trớn. Nhưng khi cô nhắn tin bảo anh tới lấy áo khoác, cơn giận một lần nữa bùng lên, kèm theo đó là thất vọng.
Thế nên anh mới nhắn lại những lời ấy.
Anh chưa từng nghĩ mối quan hệ của bọn họ sẽ đi tới mức này, cũng không ngờ có quá nhiều chuyện lại đổ dồn xuống đầu anh cùng một lúc như hôm nay.
Dụ dân thở dài, bơ phờ xoa mặt.
Làm gì có gì gọi là bình yên mãi mãi chứ.
Anh bỏ cốc nước ở đó, lặng lẽ đứng lên đi về phía phòng ngủ.
- ------------------------
(*) Henri Rousseau (1844 - 1910): Họa sĩ trường phái hậu ấn tượng nổi tiếng người Pháp.