Gặp Anh Giữa Muôn Vàn Hoa Lệ

Chương 51

Bác trai vội ngăn bác gái lại, dùng ánh mắt ra hiệu bà ta không được to tiếng.

Nhất Dao khoanh tay cười nhạt: "Bệnh tình của bác sao rồi?"

Người phụ nữ kia chỉ cần nhìn thấy cô là ngứa mắt, không cần quan tâm chồng mình đứng bên cạnh nhìn mình cảnh cáo, giơ tay chỉ về phía cửa: "Mày cút cho tao! Cái loại như mày đừng có bao giờ đứng trước mặt tao, chỉ tổ làm tao buồn nôn!"

"Ngậm mồm!" Bác trai quát, mặt hung tợn như chỉ cần bà ta chửi thêm câu nữa là ông ta sẽ lao đến đánh tới tấp.

Bà ta điên tiết không chịu, mặt đỏ gay gắt mắng ngược lại: "Ông dẫn nó đến đây làm gì?! Muốn để nó nhìn tôi chết đúng không?! Cái loại nghiệt chủng đó chẳng gì mẹ nó, đều là loại ăn cháo đá bát! Chính nó đã giết em trai tôi đấy!"

Nhất Dao đưa mắt ra chỗ khác, cố nén cơn giận đang dâng trào. Tất cả ánh mắt trong phòng bệnh đều đổ xô về phía này, tiếng xì xào to nhỏ bàn tán không ngừng vang lên. Một người phụ nữ đanh đá quá quắt, một người đàn ông lếch thếch dữ dằn và một cô gái trẻ phải hứng chịu cơn thịnh nộ từ người nhà, quả là một màn kịch đáng để xem.

"Bà câm cái miệng lại!" Người đàn ông nói thầm vào tai bà ta: "Nếu không có nó, bà chẳng có đủ một đồng để mà ngồi đây đâu!"

Lúc này mới làm bà ta im được, thế nhưng con ngươi vẫn chĩa tới chỗ Nhất Dao như mũi dao sắc lẹm. Bác trai trấn áp được cơn điên của vợ mình rồi, ái ngại xoa gáy cười với Nhất Dao: "Bác gái con lúc nào cũng cáu bẳn, mãi chẳng thể sửa nổi cái tính nết xấu này! Con thông cảm, bệnh vào người nên không thoải mái."

Ông ta mau mau kéo cái ghế nhựa dưới gầm giường, phủi phủi bụi rồi vỗ nó: "Con qua đây ngồi đi! Đừng đứng như thế!"

Cô "ừ" một tiếng, ngồi xuống ghế cạnh giường. Bác gái ngay lập tức hừ lạnh quay mặt đi, không thèm tiếp đãi cô.

Nhất Dao không để tâm tới việc đó, bình tĩnh mở miệng: "Sau này làm phẫu thuật xong cũng đừng chơi bời linh tinh nữa, bác có tuổi rồi, không quan tâm đến sức khỏe sẽ nguy hiểm."

"..."

"Chuyện hồi trước của gia đình qua thì đã qua rồi, tôi chỉ mong bác sống tốt cho con cháu vui vẻ, quan tâm đến mọi người nhiều hơn."

Một chữ cô nói nghe không lọt tai bà ta, quạu lên chĩa ngón trỏ vào mặt cô: "Mày đừng có ngồi đấy mà nói lời tốt đẹp! Thực chất mày chỉ mong tao chết vì hồi trước tao đối xử với mày không tốt thôi! Giả vờ giả vịt quan tâm làm gì chứ?! Nếu mày thực sự quan tâm thì đã chẳng bỏ đi làm thằng cha mày khổ sở, em trai tao cũng không vì thế mà chết trong tù! Mày xem lại mày đi! Thứ vô ơn như mày đáng lẽ không nên sinh ra!"

Lời lẽ cay nghiệt cứ thế giáng xuống đầu cô, khóe mắt giật giật.

Bác trai rất muốn tát vợ mình cho tỉnh để bà ta không hồ đồ quên đi mục đích ông ta gọi cô đến đây. Nhưng một khi bà ta đã điên lên, có trời cũng không ngăn nổi.

"Mày làm được gì cho cái nhà này?! Chỉ biết lợi dụng bọn tao nuôi mày lớn rồi bỏ đi! Con tạp chủng!"

Bà ta vung tay, định chồm lên tát cô nhưng bị mấy thứ dây cắm trên tay cản trở, máu trong người bà ta hút ngược lên ống truyền. Bác trai vội ép bà ta nằm yên xuống giường, lúc này máu mới rút xuống, bình truyền tiếp tục nhỏ giọt.

Đây không phải lần đầu Nhất Dao nghe được lời lẽ xúc phạm nặng nề như vậy từ bác gái, tự nhủ bản thân phải giữ vững tâm lí.

Cô hít sâu, cười lạnh: "Hồi nhỏ bố tôi say rượu rồi hành hạ tôi, bác đã làm gì? Bác ủng hộ điều đó, còn tham gia đánh đập tôi, tôi không muốn sống một cuộc sống dưới vực sâu nên mới bỏ đi. Nhưng mấy người nào có để tôi yên. Bác đừng quên chính bác xui bố tôi làm chuyện đó, đưa ông vào con đường xấu chỉ để lấy tiền, sau này ông bị bắt bác cũng chưa một lần xuất hiện."

"Tôi mất từng đấy năm để trả nợ cho ông ấy, bỏ cả ước mơ việc học của tôi, bác nghĩ xem nếu tôi ăn cháo đá bát tôi có chấp nhận làm thế không?"

"Mày...!" Bác gái trợn tròn mắt, không nghĩ cô sẽ cứng miệng cãi lại bà ta.

Cô không cho bà ta cơ hội mắng chửi, tiếp tục cất lời: "Hôm nay tôi đến thăm bác coi như để trả lại thứ tình thân vỏn vẻn chẳng đáng này, sau này tôi cũng không đến nữa nên bác không phải lo tôi làm bác ngứa mắt."

Nhất Dao cứng rắn nói một tràng, bác trai bắt đầu lo sợ cô sẽ đổi ý bỏ về.

Ông ta liền giải vây, dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhất để khuyên bảo: "Con đừng nghe bác con nói bậy! Cả nhà con giờ chỉ còn mỗi con, các bác cũng thương con lắm, do quá khứ các bác không thông suốt nên mới làm chuyện không hay, con hãy tha lỗi cho các bác."

"Ông hạ mình trước nó làm gì?! Nó không đáng!"

Bác trai chịu không nổi, tức giận lầm bầm: "Đồ ngu này!"

Nhất Dao có chút hối hận vì đã đến đây. Cô mở túi, lấy ra một chiếc phong bì đặt lên giường: "Trong này không có nhiều tiền, có lẽ đủ để bác có có tiền phẫu thuật, tôi chỉ có thể giúp được chừng này thôi."

Bác trai nhìn thấy tiền lập tức sáng mắt, chờ cô rút tay lại liền cầm lấy phòng bì, sờ sờ tiền bên trong xong cất vào túi, bảo vệ nó như vàng. Cô hạ mắt, không để hành động kia vào mắt.

"Lần này tôi giúp cũng là lần cuối, số tiền kia coi như để kết thúc mối quan hệ giữa chúng ta đi. Về sau, mấy người đừng tìm đến tôi, tôi không giúp mấy người, chúng ta trở thành người xa lạ. Tôi không thù hằn hai bác hay bố tôi, nhưng tôi mong từ nay tôi không còn dính dáng đến gia đình này nữa."

Cô đứng dậy cầm theo túi xách, mắt lướt qua đống thuốc men trên tủ đầu giường của bác gái: "Cuộc sống này ngắn hơn bác nghĩ, sống như nào đừng làm bản thân bác phải hối hận."

Sau đó, Nhất Dao xoay người đi khỏi phòng bệnh.

"Cút!" Tiếng bác gái vọng theo.

Đáy lòng cô rét lạnh.

Đã là bản chất, không bao giờ có thể thay đổi. Mấy người bọn họ làm chuyện xấu rồi sẽ gieo gió gặt bão, cô nửa điểm cũng không muốn tham gia.

Bác sĩ từ hành lang chạy tới, nghiêm khắc nói với mấy người trong phòng: "Sao nãy ở phòng này loạn thế hả?! Coi bệnh viện là cái chợ à?!"

Nhất Dao rẽ tới cầu thang, gặp Dụ Dân đang dựa lưng vào tường chờ cô.

Cô dừng bước, ngẩng đầu nhìn anh. Dụ Dân cũng nhìn cô, con ngươi trong veo.

"Y tá không cho anh đứng trước cửa phòng." Anh giải thích.

Cô gật gật đầu nhưng thực chất không quan tâm, vành mắt đột nhiên nóng lên. Mỗi khi thấy anh, cô đều trở nên yếu mềm, mọi sự mạnh mẽ ở phòng bệnh ban nãy dường như tan biến.

Dụ Dân thấy chóp mũi cô đo đỏ, biết cô đã phải chịu đựng thứ không hay. Anh tiến tới, ôm cô vỗ về: "Đừng khóc."

Nhất Dao vùi mặt vào áo anh, mi mắt ướt át.

Cảm nhận được vệt nước trên ngực mình, anh chắc chắn cô đã khóc mất rồi. Anh thở dài, kiên nhẫn dỗ dành: "Sau này em không phải gặp bọn họ nữa, chỉ cần sống cuộc sống của mình thôi."

Cô vòng tay ôm anh, siết mạnh như muốn dựa dẫm tất cả vào anh. Dụ Dân xoa tóc Nhất Dao, khẽ nói: "Nín nào."

Anh thò tay vào túi áo, cầm viên kẹo nhét vào tay cô.

Nhất Dao ngắm viên kẹo trong tay mình, hai mắt ướt sũng phì cười: "Anh lấy ở đâu ra thế?"

"Sợ em sẽ không vui nên mang từ nhà đi."

Dụ Dân nhìn tròng mắt đỏ hoe của cô, đau lòng lau nước mắt cho cô, rầu rĩ: "Bọn họ không xứng đáng để em khóc."

Cô gật đầu.

Đúng là họ không xứng đáng.

Nhưng coi những giọt nước mắt này là kết thúc mọi thứ đi.

Nhất Dao nở nụ cười, không biết là thực sự vui hay có chút buồn man mác: "Từ bây giờ em chính thức không còn người thân nữa rồi...dù trước họ chưa từng ở cạnh em."

Anh cúi đầu, nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan chặt.

Cô ngẩng mặt.

Dụ Dân đối diện với cô, trong đôi mắt anh như chứa đựng cả ngàn ngôi sao hi vọng: "Anh ở cạnh em."

Chỉ một câu nói của anh, cả rừng hoa bỗng nở rộ tuyệt đẹp.
Bình Luận (0)
Comment