Gặp Anh Là Ác Mộng

Chương 30


Đã hơn ba tiếng đồng hồ rồi mà Ân Viêm cũng chưa quay trở lại phòng để xem tình hình của Sở Nghinh mà hắn có thể bình tĩnh ngồi ăn tối.

- Ân tiên sinh, có cần đi xem phu nhân thế nào không?
Lúc nãy trong phòng của ông chủ xảy ra chuyện gì không phải là quản gia và những người hầu không biết, chỉ là bọn họ sao dám xen vào chuyện của ông chủ chứ.

Đã lâu như vậy rồi mà vẫn không thấy phu nhân ra khỏi phòng, những người hầu ở ngoài cửa theo dõi tình hình cũng không nghe được tiếng động gì nữa, lỡ như phu nhân xảy ra chuyện gì thì không phải sẽ rắc rối lớn ư? Vậy mà ông chủ vẫn không cho phép bất kỳ ai vào trong phòng xem tình hình.

Hai tay của Ân Viêm vẫn chậm rãi cắt từng miếng thịt rồi dùng nĩa xiên một miếng đầu tiên bỏ vào miệng, rất thong thả mà thưởng thức hương vị của món bít tết, dường như những gì vừa nghe được cũng không đáng để bận tâm.

Sau khi uống một ngụm rượu vang, hắn vẫn không nói gì cả.

Quản gia thấy vậy thì cũng biết đáp án rồi nên cũng không cố gắng hỏi thêm, cúi đầu lùi về chỗ của mình, nhưng đúng lúc này thì một người làm lại hớt ha hớt hải chạy vào phòng ăn mà thông báo.

- Ân tiên sinh, không ổn rồi, phu nhân, phu nhân, phu nhân hình như đang rất nguy kịch.

Thấy sắc mặt tái mét của người làm, tất cả những người còn lại bao gồm cả quản gia đều lo sợ sẽ chọc giận Ân Viêm, bởi vì nếu không phải người làm kia cố tình làm trái lời dặn của ông chủ, tự ý vào phòng xem phu nhân thì sao có thể biết được tình hình bên trong chứ.

Nhưng ngoài sự lo sợ của bọn họ, Ân Viêm chỉ thản nhiên xem đồng hồ, ước tính đến giờ cũng đã quá thời gian ăn tối rồi, hắn cũng không muốn Sở Nghinh chết đói nên mới dặn người làm gọi cô xuống, và người nhận nhiệm vụ kia chính là cô người làm trước mặt này, cô ta chỉ làm theo lệnh vào phòng gọi Sở Nghinh, nhưng vì nhìn thấy tình trạng hiện tại của Sở Nghinh nên mới hốt hoảng chạy xuống lại.

Còn Ân Viêm khi nghe xong tin này, mặt cũng không có gì chuyển sắc, vẫn ung dung ngồi nhâm nhi ly rượu vang trên tay, sau một lúc mới cho phép cô người làm tiếp tục nói.

- Nói đi.

Cô ta còn sống hay chết rồi?
Cô người làm kia run lẩy bẩy cúi thấp đầu, dáng vẻ sợ hãi khúm núm, lúc trả lời cũng sắp bị dọa đến khóc rồi.

- Ân tiên sinh, phu nhân, phu nhân cô ấy, cô ấy hình như bất tỉnh rồi.

Ân Viêm nghe xong, hình như lúc này mới có chút phản ứng.

Hắn đặt ly rượu vang xuống lại bàn, rút một tờ giấy ăn để lau miệng và tay.

Từng động tác cử chỉ đều vô cùng tao nhã, mang theo khí chất bất phàm của riêng hắn.

Sau khi ném tờ giấy vo thành cục sang bên góc bàn, hắn mới đẩy ghế đứng lên rồi bước nhanh ra khỏi bàn ăn.

….….


Những vết thương trên người Sở Nghinh mặc dù không phải lớn nhưng nhiều thương tích như vậy cũng khiến cô chịu từng cơn đau đớn không khác gì róc xương, hơn nữa vết thương trên trán cũng đang chảy máu liên tục.

Cô ngất đi vì đau đớn lẫn mất máu, hoặc tinh thần sợ hãi.

Lúc Ân Viêm đi vào phòng thì cửa phòng mới được mở ra, trước khi hắn rời khỏi như thế nào thì hiện giờ trật tự mọi thứ trong phòng vẫn không có gì thay đổi, ngay cả Sở Nghinh cũng nằm yên một chỗ như lúc nãy, có vẻ như cô không di chuyển được đi đâu cả.

Hắn bước tới bên cạnh cô, đưa tay chạm vào mặt cô để kiểm tra, xác định cô chỉ là ngất đi nên cũng chẳng tỏ thái độ gì, vươn tay bế cô lên để đưa cô nằm vào giường.

- Gọi dì Hoa vào đây.

Gọi cho A Hy nữa, bảo cậu ta đến kiểm tra vết thương cho phu nhân.

Quản gia nghe hắn dặn xong liền phân phó cho người làm đi gọi vú nuôi vào phòng, còn mình thì nhanh chóng gọi điện thoại cho Trần Hy.

Trong khi đợi Trần Hy đến, Ân Viêm vẫn ngồi ở bên giường với Sở Nghinh, còn dì Hoa thì giúp cô thay đồ và lau mặt mũi tay chân lại.

Nhìn Sở Nghinh bất tỉnh nằm trên giường mà Ân Viêm cũng không hề tỏ thái độ gì cả, giống như chuyện này là một chuyện hiển nhiên mà Sở Nghinh phải chịu khi đã chọc giận hắn vậy.

Đáng lẽ ra cô phải ngoan ngoãn nghe lời hơn chứ, đáng lẽ ra cô không nên nhắc đến hai chữ li hôn thì đâu phải chịu đau như vậy.

Không quá mười phút, Trần Hy đã đến.

Trên tay anh ta cầm theo một bộ dụng cụ y tế, còn có một phụ tá đi cùng nữa.

Thấy Trần Hy đến, Ân Viêm liền ra hiệu cho dì Hoa đi ra ngoài trước, còn hắn thì đứng lên rồi ngồi sang ghế cạnh giường.

Trần Hy nhìn cô gái đang nằm trên giường, xong lại nhìn sang Ân Viêm đang ngồi bắt chéo chân vô cùng thản nhiên.

- Cô ấy bị sao vậy? Gặp ác mộng hay là bị cậu ép điên rồi?
Ân Viêm tự rót cho mình một ly rượu, theo thói quen lắc qua lắc lại trên tay, hất nhẹ cằm một cái và nhẹ nhàng phủ nhận.

- Đúng là đầu óc có vấn đề thật, nhưng tớ bảo cậu đến để kiểm tra vết thương trên người cô ta.

Tớ còn chưa hả dạ nên không thể cho cô ta chết sớm vậy được.

Trần Hy nghe xong cũng khá hoang mang, nhưng vẫn thử ngồi xuống giường kiểm tra tay chân của Sở Nginh.

Lúc kéo chăn ra khỏi cổ của cô, anh ta không khỏi giật mình vì những vết thương khắp người cô, cho dù có thay quần áo sạch sẽ nhưng cũng dính máu từ những vết rách trên da.


Trần Hy lần lượt xem hết cả hai cánh tay của Sở Nghinh, đến vết thương trên trán của cô mới được sơ cứu qua thôi, sắc mặt liền biến chuyển ngay.

Anh ta quay đầu lại đối diện với tên điên đang ngồi nhâm nhi rượu trên sofa, vừa vặn lại nhìn thấy hung khí của hắn còn nằm dưới sàn, đó là chiếc thắt lưng bằng da cao cấp, nhưng lại bị ngoại lực tác động làm hỏng một nửa, phần còn lại thì dính cả máu.

- Tên bi3n thái nhà cậu, cậu đánh cô ấy?
Bị truy hỏi như vậy, Ân Viêm lại rất bình thản mà thừa nhận, chẳng có chút áy náy hay là tương tự như vậy cả, thanh âm trầm ấm còn mang theo một chút chế giễu.

- Không nghe lời thì hậu quả là như vậy đấy.

Sao thế? Chẳng lẽ tớ làm sai sao? Cô ta lấy lòng của bà nội tớ để đòi li hôn.

Tớ đánh thế này cũng quá nhẹ cho cô ta rồi.

Nghe hắn nói xong mà Trần Hy cũng chỉ có thể bất lực mà thở dài, là bạn thân hơn hai mươi năm của Ân Viêm nên anh ta cũng hiểu rất rõ về con người hắn, đối với phụ nữ không bao giờ nói đến hai chữ thương xót, nhưng không ngờ là đến cả Sở Nghinh là vợ danh chính ngôn thuận của hắn mà hắn cũng đánh thành ra thế này.

- Nếu cậu thích đánh cô ấy như vậy thì sao còn gọi tớ đến làm gì? Để cô ấy khỏe được vài ngày rồi cậu lại tiếp tục đánh à? Hoặc là cứ để cô ấy như vậy đến chết cũng được.

Ân Viêm quét mắt nhìn anh ta một lượt, tay vẫn lắc qua lắc lại ly rượu như một thú vui tao nhã, sau đó liền cất giọng không hài lòng.

- Tớ đã nói không muốn để cô ta chết bây giờ rồi mà.

Hơn nữa cậu là bác sĩ không phải nên chữa khỏi cho cô ta sao?
Thấy tên này càng nói càng ngang ngược, Trần Hy cũng không thèm kiêng nể gì mà nói lại ngay.

- Tớ là bác sĩ thần kinh, tình trạng của cô ấy tớ cũng không thể làm gì.

Hơn nữa tớ đã hại cô ấy chứ không phải là chữa bệnh cho cô ấy.

Còn bệnh nhân thật sự của tớ thì tớ nghĩ chính là cậu.

Đây rõ ràng là đang cố tình khẩu chiến với Ân Viêm rồi.

Khi vừa nhìn thấy bộ dạng đó của Sở Nghinh, Trần Hy đã có một cảm giác tự trách chính mình.

Nếu không phải do anh ta đã cho Ân Viêm loại thuốc thôi miên giác quan kia thì cũng không đẩy Sở Nghinh vào bước đường này, suy cho cùng thì Sở Nghinh bị như vậy thì anh ta cũng có một phần trách nhiệm.

- Cậu đang mắng tớ đó sao? A Hy, cậu muốn bảo vệ cô đấy ư? Đừng quên cô ta là người đã gây ra cái chết của A Tiêu.

Tớ chỉ đang bắt cô ta trả giá thôi.

Trần Hy lắc đầu thở dài, dù biết là không thể thay đổi được gì nhưng vẫn thử nói.

- Tớ hiểu rất rõ tâm trạng của cậu.

Nhưng cho dù là cô ấy có lỗi thì cậu cũng không cần phải hành hạ cô ấy như vậy, nếu chuyện này mà đồn ra ngoài thì cậu tính thế nào?
Chỉ khi nghe đến đây thì thái độ của Ân Viêm mới dần dịu lại, hắn cầm ly rượu lên uống một hơi hết sạch, nhàn nhạt nói tiếp.

- Cho nên tớ mới gọi cậu đến.

Câu trả lời này của Ân Viêm cũng giống như đang nói với Trần Hy là chỉ cần hắn giết người thì Trần Hy sẽ nhận nhiệm vụ giấu xác vậy.

Trần Hy cũng bất lực lắc đầu, nhìn lại Sở Nghinh còn nằm trên giường, anh ta cũng phải làm việc cần làm thôi, bắt đầu mở hộp dụng cụ y tế ra để đeo bao tay vào, đầu tiên là sẽ kiểm tra sơ qua một lượt trước.

Nhưng đúng lúc anh ta đang định vén áo của Sở Nghinh lên thì người nào đó đã đứng ngồi không yên, lao đến ngăn cản ngay.

- Này, cậu định làm gì đó?
Thấy hắn phản ứng như vậy, Trần Hy vừa bất lực vừa không vui mà nói lại.

- Chẳng phải cậu vừa bảo mình kiểm tra vết thương cho cô ấy sao? Cậu không để tớ vén áo của cô ấy lên thì kiểm tra kiểu gì?
Nhìn bàn tay của Trần Hy chỉ cách phần eo của Sở Nghinh một khoảng nhỏ đủ để tay của mình chen vào để ngăn lại, sắc mặt của Ân Viêm liền đen lại, còn khó coi hơn đang ngậm phải một quả lựu đạn.

- Tớ bảo cậu đến chữa trị chứ không phải để đụng tay đụng chân với người phụ nữ của tớ.

Nghe một câu này của Ân Viêm mà trên mặt Trần Hy liền viết rõ hai chữ bất lực, nhất thời không tìm nổi từ ngữ nào để nói với hắn nữa.

Anh ta phải hít thở thật sâu mấy lần mới có thể giữ vững được bình tĩnh để nói tiếp.

- Ân tiên sinh, tớ là bác sĩ, cho dù là nam hay nữ thì đối với tớ cũng đều là bệnh nhân như nhau.

Cậu nên bỏ tay ra trước khi tớ không còn nể tình bạn bè đi.

Thế nhưng Ân Viêm vẫn không thay đổi suy nghĩ lẫn hành động, tay vẫn đang giữ chặt tay của Trần Hy, quyết không cho anh ta chạm vào người của Sở Nghinh.

Thế nhưng hắn cũng đã tự mình suy nghĩ về những điều mà Trần Hy vừa mới nói.

Đúng là nếu hắn không chịu để cho Trần Hy vén áo của Sở Nghinh lên kiểm tra thì không thể nào xử lý hết những vết thương trên người cô được, ánh mắt của hắn liền chuyển sang nữ phụ tá đứng bên cạnh, rồi nói ngay với Trần Hy.

- Bảo phụ tá của cậu làm đi, cậu tuyệt đối đừng chạm vào, cũng đừng có nhìn.


Trần Hy nghe vậy cũng nhìn sang phụ tá của mình, thôi thì với tính cách biến dị này của Ân Viêm cũng chỉ còn có cách này thôi.

- Vậy cô làm đi.

Kiểm tra hết các vết thương trên người cô ấy rồi ghi chép cụ thể lại đưa cho tôi.

Anh ta trừng mắt nhìn người bạn thân trước mặt, cố ý nhắc nhở.

- Ân tiên sinh, bây giờ cậu bỏ tay ra được chưa?
Ân Viêm thấy vậy thì cũng không còn gì cần phải ngăn cản nữa, vừa rút tay lại vừa lùi ra phía sau để phụ tá của Trần Hy có thể kiểm tra vết thương cho Sở Nghinh.

Sau khi phụ tá đã kiểm tra xong và ghi chép lại kết quả miêu tả thương tích đưa cho Trần Hy.

Anh ta cầm bảng kết quả kia lên xem qua một lượt, lắc đầu ngán ngẩm, không nhịn được mà ca thán mấy câu.

- Nếu cậu không muốn khuôn mặt đó của cậu xuất hiện khắp mặt báo vì bạo hành vợ thì tốt nhất đừng để tớ gặp lại tình trạng này của vợ cậu lần hai.

Anh ta vừa nói vừa viết mấy dòng lên kết quả kiểm tra, sau đó đưa đơn thuốc cho phụ tá rồi dặn dò thêm vài vấn đề.

Ân Viêm thấy anh ta đã xong việc, còn cầm lấy một cái ly và rót rượu vào đem qua đưa cho anh ta.

Trần Hy cũng không từ chối, đón lấy ly rượu từ tay hắn rồi uống một ngụm, đắn đo một lúc vẫn quyết định hỏi thử.

- Cậu định để cô ấy uống thuốc kia đến bao giờ?
Ân Viêm biết rõ anh ta đang hỏi chuyện gì nên lại dùng thái độ rất bình thản để đáp lại.

- Đến khi nào tớ cảm thấy đủ và chán rồi thì thôi.

Trần Hy cũng không hỏi thêm hay khuyên gì hắn, tiện tay đưa ly rượu chạm vào ly của hắn rồi chuyển sang chủ đề khác.

- Mẹ cậu đã gọi cho tớ đấy.

Có vẻ như thời hạn ba năm không còn nhiều nữa, cậu thực sự sẽ từ bỏ sao? Trao lại hết mọi quyền hành cho Ân Bá?
Nghe Trần Hy đột nhiên nhắc đến chuyện này, Ân Viêm cũng không khỏi kinh ngạc mà ngước nhìn anh ta.

- Cậu nghĩ tớ sẽ để cậu ta lấy hết mọi thứ của tớ sao?
Trần Hy vừa lắc đầu vừa suy ngẫm gì đó, điềm tĩnh đưa ra phân tích của mình.

- Nhưng thời hạn ba năm sắp hết rồi.

Cả tớ và cậu cũng không lạ gì Ân Bá nữa, cậu ta có vợ làm bình phong bên ngoài rồi, cho dù hiện giờ vợ mình không thể sinh được con nhưng vì để tranh giành được vị trí thừa kế, cậu ta sẽ không từ bất kỳ thủ đoạn nào đâu, cũng chỉ là một đứa con, bên ngoài không thiếu phụ nữ sẵn sàng sinh cho cậu ta.

Vậy còn cậu thì sao? Ba năm nay cậu đã làm gì rồi? Nếu cậu vẫn không có con thì bên phía luật sư của ông nội cậu cũng chỉ theo di chúc chỉ định mà làm thôi..


Bình Luận (0)
Comment