Gặp Anh Là Ác Mộng

Chương 5


Ra khỏi Sở gia, Sở Nghinh không đến Thương Sở mà trực tiếp đi tới tòa cao ốc của tập đoàn Ân Dạ.

Đứng bên ngoài nhìn tòa nhà cao chọc trời này, cô mới cảm giác được thế nào mới là quyền lực thực sự, nếu so sánh Thương Sở với Ân Dạ thì đúng là một khác xa một trời một vực.

Cô cũng sớm bị sự uy lực của Ân Dạ rút mất một phần dũng khí mà khó khăn lắm cô mới gom góp được.

Nhưng cô vẫn kịp bình tĩnh lại, tự mình đánh giá tình hình hiện tại.

Hít thở sâu một hơi, cô cũng phải thẳng bước đi vào trong tòa nhà trước mặt.

.......!
Phòng làm việc của chủ tịch nằm trên tầng tám mươi tám, nơi được hưởng một độ cao lí tưởng nhất để có thể ngắm nhìn toàn bộ thành phố thu nhỏ ở trước mắt.

Trên bàn làm việc lúc nào cũng đặt vài chồng tài liệu văn kiện cần xem xét để ký duyệt.

Với những tờ giấy hàng loạt con chữ dãy số mang giá trị lên đến hàng nghìn tỉ đô đều nằm gọn hết trên vai của người đàn ông đang ngồi đây.

Ân Viêm cầm một tập hồ sơ dự án vừa được lập xong, xem qua mấy lượt mới đặt bút xuống ký.

Châu Vũ đứng trước bàn làm việc vừa trình hồ sơ giấy tờ liên quan vừa phải thông báo nhanh nếu có sự thay đổi về mặt số liệu.

Đúng lúc này thì cậu ta lại nhận được điện thoại từ dưới phòng lễ tân gọi lên.

- Ân tiên sinh, Sở tiểu thư đang đợi ngài dưới đại sảnh.

Động tác lật xem báo cáo của Ân Viêm bất chợt dừng lại, nhếch môi cười hài lòng, mọi việc đúng là đang tiến triển theo đúng ý của hắn, mà còn diễn ra rất nhanh nữa.

Hắn gập tập bìa đang cầm trên tay lại và để sang một bên, bảo Châu Vũ dẫn người lên gặp mình.

Chưa đầy năm phút sau, thư ký riêng của chủ tịch đã dẫn theo Sở Nghinh đi vào.

- Ân tiên sinh, Sở tiểu thư đến rồi.

Vừa bước vào phòng làm việc của Ân Viêm, Sở Nghinh đã có cảm giác giống như nơi này được tạo ra từ một thứ quyền lực rất lớn, thậm chí cô cũng không thể nào tưởng tượng nổi.

Cô nhìn qua nữ thư ký kia định nói một tiếng cảm ơn, nhưng lại chợt phát hiện ra ánh mắt cô ta nhìn cô rất kỳ quái, giống như là đang nhìn kẻ thù truyền kiếp vậy.


Trong đầu cô lại chợt lóe lên một suy nghĩ, không lẽ Ân Viêm và thư ký của hắn quan hệ không bình thường sao?
Thấy Sở Nghinh đã đến, Ân Viêm cũng tạm dừng công việc đang xử lý, còn bảo Châu Vũ đi ra ngoài, chỉ để lại hai người trong căn phòng này thôi.

- Sở tiểu thư sao lại đích thân đến tận đây thế này?
Ân Viêm vừa đứng lên khỏi bàn làm việc vừa hỏi một câu thông thường nhất, sau đó đi tới sofa và ngồi xuống, còn chỉ tay về chỗ ghế đối diện.

- Mời ngồi.

Cô không phải định đứng như vậy nói chuyện với tôi chứ?
Sở Nghinh nhìn người đàn ông đang ngồi bắt chéo chân trên sofa, toàn thân sớm đã bị khí thế bức người của hắn ép cho căng thẳng tột độ rồi.

Trước khi ngồi xuống, cô còn phải chỉnh lại tóc để che đi những dấu vết mờ ám trên cổ, nếu để hắn nhìn thấy thì lại không tránh được phiền phức nữa.

Nhưng cô lại không hề nhận ra là hành động đó của cô đã hoàn toàn bị Ân Viêm thu hết vào mắt rồi, hắn nâng nhẹ khóe môi, ánh mắt có vẻ thâm hiểm sâu xa.

Người phụ nữ này, còn dám đem dấu vết của hắn che đi sao?
- Ân tiên sinh, chắc là anh cũng đã đoán được lí do tôi đến đây rồi.

Cho nên tôi cũng không vòng vo nữa.

Tôi nói thẳng vậy, chuyện liên hôn, tôi hy vọng anh có thể rút lại yêu cầu.

Tôi không thể kết hôn với anh được.

Đương nhiên tất cả những gì cô đang làm và những lời cô đang nói đều đã nằm hết trong dự liệu của Ân Viêm rồi.

Hắn vẫn rất thản nhiên ngồi thưởng thức trà, giống như nghe một chuyện vô cùng thú vị vậy.

- Sở tiểu thư vội vàng từ chối tôi như vậy, chẳng lẽ con người tôi vẫn không đám ứng được tiêu chuẩn của cô sao?
Vốn dĩ Sở Nghinh chẳng hề biết gì về người đàn ông này cả, tất cả những gì mà cô biết chỉ là hắn chính là một tên đại gian thương, mưu mô tàn độc, không từ thủ đoạn để đạt được lợi ích của bản thân.

Bây giờ hắn lại muốn kết hôn với cô, chắc chắn mục đích không hề đơn giản, cho nên cô càng phải cẩn thận từng bước đi hơn.

- Ân tiên sinh, anh là một người đàn ông vô cùng lý tưởng trong mắt của phụ nữ.

Nhưng người đàn ông có quá nhiều phụ nữ vây quanh thì tôi không dám dây vào.


Hơn nữa, tôi và anh vốn chỉ mới gặp mặt một lần, sao anh lại chọn tôi làm đối tượng kết hôn, tôi nghĩ thế nào cũng không hiểu được.

Nếu anh vì liên hôn thương mại thì Thương Sở lại càng không phải là đối tác phù hợp với Ân Dạ.

Suốt quá trình cô nói, Ân Viêm vẫn luôn nhìn cô cô dời mắt.

Môi mỏng khẽ nâng lên tạo thành một đường cong vô cùng hoàn mỹ.

Hắn hơi điều chỉnh chỉnh lại tư thế ngồi, không nhanh không chậm mà hỏi lại.

- Cô là đang từ chối lời cầu hôn của tôi hay là muốn tôi thuyết phục cô đây? Nếu cô đến để nghe lý do thì tôi sẵn lòng nói cho cô biết.

Theo như trí nhớ của Sở tiểu thư đây thì chúng ta chỉ vừa gặp nhau có một lần duy nhất, cứ cho là như thế đi, nếu tôi nói tôi vừa gặp đã động lòng thì cô sẽ tin chứ?
Rõ ràng là mình đến đây để nói chuyện hôn sự cho rõ ràng và đề nghị hắn rút lại yêu cầu, nhưng sao khi nghe hắn nói câu cuối cùng kia thì Sở Nghinh lại không thể khống chế được nhịp tim của mình thế này? Cô ngẩn người ra nhìn hắn rất lâu, cứ như bị thôi miên hoặc hớp mất hồn vậy.

Đến khi định thần lại thì không tránh khỏi mất tự nhiên và lúng túng.

- Ân tiên sinh, mong anh đừng đùa.

Ân Viêm không che giấu mà bật cười thành tiếng, bàn tay nâng chén trà lên uống một ngụm rồi đặt trở lại bàn.

- Tôi đã cho cô biết lí do rồi đấy.

Còn nếu như mục đích mà cô đến đây nếu là để từ chối lời cầu hôn của tôi thì, tôi rất tiếc phải nói với cô, hôn sự này cô chỉ có thể gật đầu đồng ý mà thôi.

Cô không có lựa chọn nào khác nếu muốn cứu cha cô và Thương Sở.

Lời đe dọa như vậy đúng là đã quá rõ ràng rồi, ngông cuồng và hống hách như thể mình là chúa trời, đây là lần đầu tiên mà Sở Nghinh gặp một người như vậy.

Cô cảm giác mình đã bị cuốn vào trung tâm một cơn lốc chết người, bình yên tĩnh lặng nhưng thực chất biết bao nhiêu nguy hiểm đang rình rập, có thể nuốt chửng cô bất cứ lúc nào.

- Ân tiên sinh, tôi và anh chưa từng có thù oán gì, Thương Sở và Ân Dạ xưa nay nước sông không phạm nước giếng.

Việc gì anh phải ép chúng tôi như vậy? Tôi thỉnh cầu anh, có thể giơ cao đánh khẽ không? Tôi thực sự không thể kết hôn với anh.

Không ngờ Ân Viêm một chút tức giận cũng không có, lại chỉ bình thản ồ lên một tiếng, sau đó lại hỏi.

- Không thể kết hôn với tôi? Chẳng lẽ Sở tiểu thư đã có người trong lòng rồi?
Bị hắn hỏi đến cả vấn đề cá nhân như vậy, Sở Nghinh vừa khó chịu lại vừa chột dạ.

Lí do lẽ ra cũng chỉ có một đó là cô sẽ không kết hôn nếu không xuất phát từ tình yêu của hai bên, nhưng bây giờ có lẽ lí do của cô đã được bổ sung thêm, đó là vì cô đã không xứng được kết hôn nữa.

Cô rất phân vân, liệu có nên hỏi hắn cô đã không có giữ được thân trong sạch thì hắn còn muốn kết hôn với cô không.

Nhưng cuối cùng tất cả cũng không thể cất nổi thành lời.

- Ân tiên sinh, tôi nghĩ tôi không có nghĩa vụ phải nói rõ những vấn đề cá nhân này với anh.

Tóm lại là tôi không thể kết hôn với anh được.

Cô vừa nói xong thì đúng lúc điện thoại lại đổ chuông.

Nghe thấy tiếng chuông điện thoại của cô, Ân Viêm càng tỏ vẻ ung dung hơn nữa, cứ như là hắn đã sắp xếp sẵn cuộc gọi này vậy, còn làm động tác mời để nhắc cô nhanh chóng nghe điện thoại.

- Cô cứ nhận điện thoại trước đi, sau đó chính thức cho tôi câu trả lời cũng chưa muộn.

Ánh mắt Sở Nghinh nhìn hắn đầy cảnh giác, nhưng sau đó vẫn quyết định nghe điện thoại, là điện thoại của mẹ cô, cô cũng chẳng đoán được lí do mà bà lại gọi cho mình vào lúc này, chẳng lẽ lại để ép cô đồng ý gả cho Ân Viêm sao?
- Mẹ, có......!
- Con làm gì mà bây giờ mới nhận điện thoại vậy? Con đang ở đâu? Mau đến đây xem cha con đi.

Bây giờ ông ấy đang đứng trên sân thượng muốn nhảy xuống đây, ai đến khuyên cũng đều vô ích.

Nửa tiếng trước ông ấy vừa nhận được thông báo cuối cùng về quyết định tuyên bố phá sản rồi.

Trong vòng hôm nay nếu không tự tuyên bố phá sản thì sẽ bị cưỡng chế thi hành.

Con mau qua đây khuyên cha con đi.

Nghe giọng mẹ gấp gáp đến sắp khóc thì Sở Nghinh chắc chắn đây không phải trò đùa, cô vội vàng lên xem tin tức thì xác nhận được những gì mà mẹ vừa nói đều đúng cả, hơn nữa cha cô, cha cô còn đang muốn tự tử nữa.

Không nghĩ nhiều được như vậy nữa, Sở Nghinh trừng mắt căm phẫn nhìn người đàn ông đang vô cùng đắc ý ngồi trước mặt, nhớ lại những tin đồn trước kia về những vụ tương tự, sống lưng cô đã lạnh toát rồi.

Nếu đúng là Ân Viêm đang muốn làm đến cùng thì cha cô.....Không được! Cô không thể để cha xảy ra chuyện gì được.

Cầm túi xách đứng lên, cô vội chạy ra khỏi phòng làm việc của Ân Viêm.

Nhìn theo bóng lưng cô rời đi, Ân Viêm vẫn duy trì phong thái nhàn nhã, thong thả rút một điếu xì gà ra, vừa mới kẹp ở đầu ngón tay thì đã có bật lửa châm thuốc cho mình.


Hắn ngước mắt nhìn lại thì thấy thư ký Thư Kỳ đang ngồi quỳ gối dưới thảm trải sàn, dáng vẻ vô cùng khêu gợi và dâm mỹ.

Một tay cô ả cầm bật lửa châm thuốc cho người đàn ông, tay kia vừa cởi hết từng cúc áo sơ mi, giải phóng bộ ngực căng đầy làm mồi câu dẫn đối phương.

- Ân tiên sinh, ngài sẽ kết hôn với cô ta thật sao?
Thư Kỳ bên ngoài là thư ký cấp cao của Ân Viêm nhưng phía sau lại là công cụ giải tỏa nhu cầu của hắn.

Bất cứ nơi nào, bất cứ khi nào chỉ cần hắn muốn thì đều có thể bắt cô ta giải quyết tại chỗ.

Lần này có lẽ cũng chẳng phải ngoại lệ.

Nhìn bộ dạng dâm đãng của Thư Kỳ đang quỳ dưới chân mình, trong đầu Ân Viêm liền liên tưởng đến cảnh mà Sở Nghinh cũng phải quỳ dưới thân hắn như thế này, cho nên hắn càng muốn nhanh chóng cưới được cô.

- Đừng quên thân phận của em.

Chuyện của tôi, từ khi nào mà em dám quản vậy?
Biết mình đã lỡ lời, Thư Kỳ vội vàng tiến tới ôm lấy hai chân hắn, hai tay thuần thục vuốt ve khu vực nhô lên giữa hai bên đùi của hắn, từ từ giúp hắn cởi bỏ thắt lưng và khóa quần.....!
Nếu không phải vừa rồi vì nhìn thấy Sở Nghinh bước vào phòng làm việc của Ân Viêm thì cô ta cũng không đố kỵ đến mức hồ đồ thế này.

Nếu như Ân Viêm thực sự kết hôn với Sở Nghinh, trong khi cô ta đã nhìn ra Ân Viêm đối với người phụ nữ đó lại vô cùng hứng thú, loại hứng thú mà trước kia cô ta chưa từng thấy hắn đối với người phụ nữ nào như vậy cả, điều này khiến cô ta bắt đầu bất an và càng thêm tức tối trong người.

Cô ta sớm đã chuẩn bị mọi cách thức để trèo lên vị trí Ân phu nhân, nhưng đùng một cái, không biết từ đâu lại nhảy ra một Sở Nghinh, còn chưa làm gì đã leo lên được lên tận trời xanh rồi, cô ta không cam tâm chút nào.

Bàn tay Ân Viêm nắm chặt tóc của người phụ nữ quỳ dưới chân và vùi mặt vào hạ bộ của mình nhiệt tình săn sóc, dùng sức ghì chặt đầu của cô ta vào đúng vị trí, không cho cô ta dừng lại một giây nào.

Tiếng gầm gừ trong cổ họng hắn càng lúc càng dồn dập hơn.

Sau một lúc, hắn bắt đầu kéo người phụ nữ đang quỳ dưới sàn qua một bên, để cô ta úp mặt vào ghế và quay lưng ra phía sau.

Còn hắn thì vòng qua phía sau cô ta, một tay đã vén chiếc váy ngắn của cô ta lên cao, đồng thời vén chiếc qu@n lót ren sang một bên.

Từng động tác đều vô cùng thô bạo, hoàn toàn không có chút thương xót cho người phụ nữ trước mặt.

Hắn thuận tay lấy từ trong ngăn kéo dưới bàn ra một chiếc bao, rất thuần thục xé ra và đeo vào, sau đó mới tiến vào bên trong ả thư ký dưới thân.

Chẳng cho cô ta thời gian thích ứng đã điên cuồng luật động, tăng nhanh tốc độ ra vào.

Trong đầu hắn lại không ngừng nhớ đến bộ dạng vừa ủy khuất vừa cam chịu của Sở Nghinh đêm hôm đó, nhớ cái cảm giác ở bên trong thân thể cô mà khai phá từng ngóc ngách.

Hắn nhất định sẽ không để cô thoát khỏi tay hắn, rất nhanh thôi cô sẽ trở thành một món đồ chơi đặc biệt nhất của hắn..


Bình Luận (0)
Comment