Gặp Anh Là Điều Tốt Đẹp Nhất Đời Em

Chương 107


Sau hơn 15 tiếng ngồi chờ đợi bên ngoài thì cửa phòng cấp cứu cũng mở ra, tất cả mọi người đều nôn nóng đứng dậy, vị bác sĩ chữa trị cho Hàn Vân Hy cũng đã mệt lả người lên tiếng: “Cô ấy đã qua giai đoạn nguy hiểm rồi, vết đâm ở bụng rất sâu chỉ cần vào thêm một ly nữa là trời cũng khó mà cứu được”.

Hàn Vân Trạch và Phương Tịnh Nhã ôm chầm lấy nhau vui mừng vì con gái đã qua giai đoạn nguy hiểm.

Lục Thần Duệ cũng thầm cảm ơn thượng đế đã lắng nghe lời cầu nguyện của anh, một người không tin trời không tin đất lại có thể vì một cô gái mà cầu xin điều đó chứng tỏ đối với anh Hàn Vân Hy vô cùng quan trọng.

Khi biết Hàn Vân Hy đã qua giai đoạn nguy hiểm Lục Thần Duệ liền đi lo chuyện bên sở cảnh sát, anh nhờ người khép lại vụ truy sát của Hàn Vân Hy nhanh gọn không để ảnh hưởng đến cô.

Qua một ngày hôn mê bất tỉnh thì Hàn Vân Hy cũng tỉnh dậy, lúc cô mở mắt ra thì thấy Phương Tịnh Nhã đang ngủ ngồi bên cạnh tự nhiên lại cảm nhận được tình thương của mẹ khiến cho khóe mắt của Hàn Vân Hy đỏ hoe lên.

Phương Tịnh Nhã thấy động tĩnh liền ngồi dậy, bà vui mừng đến rớt nước mắt khi thấy con gái của mình đã vượt qua cửa tử: “Vân Hy con tỉnh lại rồi thật là tốt quá”.

Hàn Vân Hy đã biết chuyện Phương Tịnh Nhã là mẹ ruột của mình rồi nhưng mà vẫn hơi khó để chấp nhận nên cô tỏ vẻ khá xa lạ.

“Bà ở đây suốt thời gian qua sao?”.

Phương Tịnh Nhã gật đầu đưa tay vuốt tóc của Hàn Vân Hy: “Mẹ làm sao mà bỏ con một mình được chứ”.

Ánh mắt của Hàn Vân Hy rủ xuống: “Dù sao bà cũng hơn một lần bỏ rơi tôi rồi mà”.

Phương Tịnh Nhã nắm tay của Hàn Vân Hy khóe mắt bà đỏ lên giọng cũng nghẹn lại: “Mẹ xin lỗi tất cả đều là lỗi của mẹ…mẹ hứa sau này sẽ bù đắp cho con tất cả”.


Vừa lúc đó tiếng của Hàn Vân Trạch vang lên: “Vân Hy nếu con muốn trách thì cứ trách ba đi tất cả bi kịch trong cuộc đời con đều do ba mà ra hết đừng trách mẹ con bà ấy vốn không biết gì hết”.

Khóe mắt của Hàn Vân Hy đỏ hoe lên: “Ba có từng nghĩ đến cảm nhận của con không hả?”.

Hàn Vân Trạch cúi đầu rủ mắt: “Ba biết bản thân mình luôn đối xử bất công với con từ nhỏ nên mới để lại toàn bộ cổ phần của Hàn Thị cho con mong muốn con sau này có một cuộc sống ấm áp không lo không nghĩ gì nữa hết….

còn về Ngọc Hân thì con không cần phải lo lắng đề phòng nó nữa thời gian tới có thể nó sẽ lãnh án tù chung thân vì tội cố ý mưu sát rồi”.

Hàn Vân Hy kinh ngạc: “Cô ta đã mưu sát ai chứ?”.

“Nó nhìn thấy Huyền Lãng có quan hệ thân thiết với thư ký riêng trong phút tức giận bốc đồng nó đã dùng dao đâm chết cô ta và bị cảnh sát bắt đi rồi”.

Ánh mắt của Hàn Vân Hy rủ xuống hồi lâu rồi lên tiếng hỏi Phương Tịnh Nhã: "Chân của! mẹ! sao rồi?".

Phương Tịnh Nhã nghe Hàn Vân Hy gọi một tiệng "mẹ" liền xúc động đến trào nước mắt,bà biết là cô đã chọn tha thứ cho mình rồi nên khóc vì vui sướng hạnh phúc: "Chân của mẹ không sao hết, đã được bác sĩ băng bó lại rồi con không cần lo lắng cho mẹ đâu".

hàn Vân Hy nắm tay của Phương Tịnh Nhã: "Mẹ cũng mệt rồi hay là về nhà nghỉ ngơi một chút đi".

Phương Tịnh Nhã liền lắc đầu: "Không được đâu mẹ không muốn để con lại một mình".

Vừa lúc đó tiếng của Lục Thần Duệ vang lên: "Bác trai cứ đưa gái về nghỉ ngơi một lát đi để con trông chùng Vân Hy cho".

Nghe Lục Thần Duệ nói vậy Hàn Vân Trạch và Phương Tịnh Nhã mới đồng ý về nhà nghỉ ngơi trước.


Lục Thần Duệ cầm tay của Hàn Vân Hy lên áp vào má của mình: “Em thấy trông người sao rồi Vân Hy?”.

Hàn Vân Hy mỉm cười: “Em thấy ổn rồi không sao đâu nên anh đừng lo lắng quá”.

Lục Thần Duệ cúi đầu rủ mắt: “Xin lỗi Vân Hy lúc em gặp chuyện  anh lại không có mặt để bảo vệ cho em”.

“Là sát thủ do Ngọc Minh Hưng tiền bối phái đến làm sao trách anh được chứ”.

Lục Thần Duệ lấy trong túi ra một chiếc hộp bằng nhung màu đỏ anh mở ra bên trong là một chiếc nhẫn kim cương vô cùng đẹp mắt: “Vân Hy à đợi khi em xuất viện chúng ta tổ chức hôn lễ có được không?”.

Hàn Vân Hy xúc động lên tiếng: “Cầu hôn người ta ngay trên giường bệnh chắc có mỗi anh nghĩ ra chuyện này thôi đó”.

Lục Thần Duệ nhướng mày: “Thế em có đồng ý  gả cho anh hay không hả?”.

Hàn Vân Hy gật đầu mỉm cười đáp: “Em đồng ý”.

Ngày phiên tòa xét xử Hàn Ngọc Hân, Hàn Vân Trạch, Phương Tịnh Nhã và Hàn Vân Hy đều đến xem, cô ta bị xử tù chung thân vì tội cố ý mưu sát người khác.

Tuy nhiên trong thời gian bị gian giữ Hàn Ngọc Hân thường xuyên có biểu hiện bất thường về tâm lý nên bên cảnh sát đã phối hợp với bệnh viện quân y cho ra kết quả cuối cùng là Hàn Ngọc Hân vì ám ảnh quá độ dẫn đến bị tâm thần, vì lẽ đó cô ta được đưa đến bệnh viện tâm thần để điều trị và có lẽ là không có ngày trở về nữa.

Còn về phần của Dư Hồng, sau khi tập đoàn Ngự Hồng phá sản bà ta đích thân đến gặp Dư Ảnh Thông và Dư Á Luân để nhờ họ trừ khử Lục Thần Duệ.


Xưa nay Dư Á Luân và Dư Hồng tuổi tác có sự chênh lệch cao nên cũng không thân thiết lắm nhưng hôm nay anh đặc biệt chuẩn bị một bàn thức ăn thịnh soạn bảo là muốn gia đình đoàn tụ một bữa cùng ngồi ăn cơm với nhau rồi sẽ giúp Dư Hồng xử lý chuyện của Lục Thần Duệ.

Dư Hồng lòng nóng như lửa đốt chỉ ăn qua loa cho có rồi cầm ly rượu chân cao lên nốc cạn: “Tôi không có tâm trạng mà ăn uống gì hết, hai người mau nghĩ cách giết chết Ngự Hi Huyền ngay cho tôi đi”.

Dư Á Luân nhếch môi mỉm cười lên tiếng: “Ở đây không có ai là tay sai của chị hết….

hơn nữa tay chị đã nhuốm máu quá nhiều người rồi đã đến lúc đền tội”.

Dư Hồng trợn mắt lên giận dữ: “Mày vừa nói gì hả thằng ranh con”.

Vừa dứt lời Dư Hồng thấy bụng mình đau thắt, mặt mày bà ta trắng bệch: “Mày…mày đã bỏ…cái gì…vào thức ăn hả…”.

Dư Á Luân nhìn Dư Hồng bằng ánh mắt sắc lạnh: “Tôi thừa biết chị chẳng có tâm trạng để ăn cơm đâu nên đã bỏ một ít thuốc độc vào ly rượu của chị đó”.

Dư Ảnh Thông đứng dậy càu mày quát: “Dư Á Luân mày dám mưu sát chị mày hay sao?”.

Vừa dứt lời Dư Ảnh Thông cũng ôm bụng ngồi xuống: “Mày hại cả…tao…hay sao Dư Á Luân???”.

“Tôi nghĩ chất độc này hai người rõ hơn ai hết mà…năm đó chính các người dùng loại độc này để hại chết mẹ của tôi vậy thì bây giờ cũng nên niếm trãi thử xem vị của nó thế nào chứ nhỉ?”.

Dư Ảnh Thông và Dư Hồng quằn quại đau đớn vì chất độc đã lan khắp cơ thể, sau đó Dư Á Luân gọi điện cho xe cấp cứu đến họ vào bệnh viện nhưng tiếc là họ đã không qua khỏi trên đường đi.

Khi cảnh sát vào cuộc lấy lời khai Dư Á Luân báo với bên cảnh sát là bọn họ có ý định tử tự anh ngăn cản không kịp vậy là vụ án khép lại ngay sau đó.

Tartarus và Black Eyes cũng không phải vì những kẻ không đáng mà đánh nhau đến máu chảy thành sông nữa, Dư Á Luân cho giải tán tổ chức Black Eyes rồi cùng Ngọc Thanh Nhi của mình rời khỏi thành phố Phi Bạch vì trước đây cô bảo muốn đến Nhật Bản để ngắm hoa Anh Đào rơi.


Cuối cùng nụ cười cũng đã trở lại trên gương của chàng trai lương thiện trong sáng của Dư Á Luân năm đó nên Vân Lan cảm thấy sự quyết định của mình là đứng đắn, cô cũng đã thề trước mộ của Ngọc Thanh Nhi là sẽ dùng cả đời còn lại để chăm sóc yêu thương Dư Á Luân hết lòng.

Ngự Thiên Vũ cảm thấy cuộc đời mình đã tạo quá nhiều nghiệp chướng nên sau khi nghe tin Dư Hồng tự tử chết ông cũng đi lên chùa xuống tóc xuất gia, nguyện ăn chay niệm phật nửa cuộc đời còn lại để chuộc lỗi.

Ngự Huyền Lãng đến tìm gặp Lục Thần Duệ giao cho anh chìa khóa của biệt thự Ngự gia: “Tôi nghĩ cái này nên giao lại cho anh dù sao anh mới là chủ nhân thật sự của căn biệt thự đó”.

Lục Thần Duệ khẽ lắc đầu trả lại chìa khóa cho Ngự Huyền Lãng: “Tôi và Ngự gia các người không có quan hệ gì nữa hết từ ngày mà ông ta đuổi mẹ tôi ra khỏi đó thì tôi đã thề không bao giờ đặt chân vào ngôi nhà đó lần nào nữa, cậu cứ ở đó đi nó thuộc về cậu mà”.

Ngự Huyền Lãng thất thỉu trở về biệt thự ở Ngự gia, căn nhà rộng lớn đến thế nhưng lại trống trãi vô cùng, ba anh đi tu mẹ thì tự tử, Ngự Huyền Lãng nhắm mắt lại chỉ thấy một mảng tối đen phải chăng cuộc đời còn lại của anh cũng thế.

Sau khi xuất viện Hàn Vân Hy vẫn trở về biệt thự của Lục gia sống cùng Lục Thần Duệ, hầu như ngày Hàn Vân Trạch và Phương Tịnh Nhã cũng đến thăm cô hết, thời gian đầu Hàn Vân Hy khó mà chấp nhận tình cảm của hai người bọn họ nhưng thời gian dần dần đã mở cửa trái tim cô đón nhận gia đình một lần nữa.

Lục Thần Duệ cũng cử Lục Thần Không trở về nước Z nói rõ tình hình hiện tại cho Ngọc Minh Hưng biết để ông không cho người truy sát Hàn Vân Hy nữa.

Chờ đến lúc Hàn Vân Hy hoàn toàn bình phục thì Lục Thần Duệ cho người tổ chức một lễ cưới thật là hoành tráng, Hàn gia cũng chuẩn bị lễ đường vô cùng diễm lệ để gả con gái theo chồng.

Ngày hôn lễ của Lục Thần Duệ và Hàn Vân Hy diễn ra hầu như ai cũng chúc mừng cho bọn họ được hạnh phúc, Lâm Thiệu cũng được mời tới tham dự anh tiếc nuối nhưng vẫn chúc phúc cho Hàn Vân Hy.

Đứng trước lễ đường Lục Thần Duệ quay sang nói với Hàn Vân Hy: “Gặp em là điều tốt đẹp nhất đời anh”.

Hàn Vân Hy mỉm cười hạnh phúc đáp lại: “Lục Thần Duệ…Gặp anh là điều tốt đẹp nhất đời em”.

Trãi qua bao nhiêu chuyện cuối cùng Lục Thần Duệ và Hàn Vân Hy cũng tìm được hạnh phúc đích thực của cuộc đời mình.

Còn bạn đã gặp được ai là điều tốt đẹp nhất cuộc đời mình chưa?!.

Bình Luận (0)
Comment