Gặp Anh Là Điều Tốt Đẹp Nhất Đời Em

Chương 7


Dư Chí liên tiếng an ủi Hàn Vân Trạch: “Anh đừng quá đau lòng Vân Trạch, hy sinh cho đất nước cũng là một vinh quang”.

Ánh mắt của Hàn Vân Trạch vô cùng đau thương: “Anh chẳng hiểu được đâu…từ lúc vào quân đội nó không có thời gian về nhà thậm chí có năm còn đón tết ở quân khu từ nhỏ đến lớn số lần nó gặp mặt tôi dường như là chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi…tôi chưa tận mắt chứng kiến nó bước chân vào lễ đường tìm được bến đỗ hạnh phúc vậy mà nó đã rời xa tôi mãi mãi rồi…tôi cũng chưa làm tròn trách nhiệm của người cha đối với con bé…”.

“Xin anh nén đau thương tôi sẽ cố gắng tìm được thi thể của Vân Hy đem về”.

Phương Tịnh Nhã là mẹ Hàn Vân Hy khi nghe thấy tin con gái đã hy sinh giữa biển khơi thì tâm trang cực kỳ tốt, trước giờ bà luôn không thích đứa con gái này, nay xem như cái gai trong mắt được nhổ bỏ.

Nhưng không hiểu sao từ sâu thẳm trong lòng của Phương Tịnh Nhã có thứ gì đó không yên cứ trằn trọc, nôn nao, nóng lòng một cách khó tả và khó hiểu.

Hàn Ngọc Hân là nhị tiểu thư của của Hàn gia được biết đến là em gái song sinh của Hàn Vân Hy mặc dù cả hai chẳng giống nhau chút nào, khi nghe tin chị gái gặp nạn mạng mất thân vong chẳng những không đau buồn lấy một chút nào hết mà còn cảm thấy rất thỏa mãn.


Hàn Ngọc Hân vui vẻ thầm nghĩ trong đầu: “Nếu như Hàn Vân Hy chết thì mình sẽ là người được thay thế cô ta gả cho Huyền Lãng, chờ đợi bao nhiêu năm qua cuối cùng cũng có cơ hội để đứng bên cạnh người mà mình yêu rồi”.

Cả quân khu nơi mà Hàn Vân Hy đang sống và làm việc tối nay dường như chìm vào bóng tối, ai cũng buồn cũng tiếc thương cho một người tài giỏi hồng nhan bạc phận, nhất là Lâm Thiệu.

Lâm Thiệu và Hàn Vân Hy cùng vào học viện quân đội khi mới 10 tuổi cùng học tập cùng lớn lên chẳng khác gì thanh mai trúc mã, Lâm Thiệu cũng có tình cảm với Hàn Vân Hy từ lâu chỉ là anh biết cô và Ngự Huyền Lãng đã có hôn ước từ trước hơn nữa Hàn Vân Hy thật sự yêu thích Ngự Huyền Lãng nên đành rút lui không để cô phải khó xử.

Bây giờ Lâm Thiệu lại vô cùng hối hận vì đã không bày tỏ tình cảm của mình để rồi không bao giờ có cơ hội nói ra nữa, lạc nhau đời này e rằng là muôn đời lạc mất  nhau.

Bên cạnh những đau thương mất mát của mọi người thì Hoàng Lực là người vui sướng nhất bởi vì từ bây giờ hắn sẽ thay thế vị trí của Hàn Vân Hy.

Cơn bão cũng đã giảm sức gió còn mưa nhưng hạt li ti không lớn nữa, Lục Thần Không và Vân Hạ cùng một người đặt chân lên hòn đảo hoang ở hải phận của nước A để tìm kiếm lương thực và nước uống.

Tìm kiếm cả nửa ngày trời nhưng hòn đảo hoang này chỉ toàn cây cối lạ lẫm dù có quả thì cũng chẳng ăn được, rắn rết thì có thừa mà thức ăn thì chẳng thấy.

Vân Hạ lại quay sang càu nhàu với Lục Thần Không: “Đại sư huynh à, ở nơi khỉ ho cò gáy này làm gì có lương thực và nước uống đâu chứ”.

Lục Thần Không vẫn giữa ánh mắt cảnh giác xung quanh: “Không có nên mới phải đi tìm”.

Vân Hạ ngồi xuống bên một tản đá ăn vạ không chịu đi nữa: “Muội mệt lắm rồi không đi nữa đâu, cái tên thủ lĩnh đó không biết đầu óc nghĩ gì mà bắt đi tìm thức ăn và nước uống trên đảo hoang chứ”.

Lục Thần Không khẽ lắc đầu: “Vân Hạ à, muội nên học cách sinh tồn trong nghịch cảnh đi nếu không sau này sẽ dễ chết lắm đó”.

Thấy Vân Hạ vẫn còn ngồi ăn vạ Lục Thần Không liền bước đến kéo tay rồi lôi cô đi theo mình.


Lúc đi ra gần chỗ chiến hạm T1 neo đậu Vân Hạ phát hiện ra một cô gái đang bất tỉnh nhưng tay vẫn ôm một mảnh gỗ đang nằm nửa trên bờ nửa dưới nước, ai ngờ được bằng một cách kỳ diệu nào đó Hàn Vân Hy vẫn còn sống sót sau trận giao tranh biển nhưng đụng độ với người của Tartarus thì chẳng biết là điềm lành hay đại họa.

Vân Hạ kêu lên: “Đại sư huynh bên kia có người kìa”.

Lục Thần Không đưa mắt nhìn thì thấy cô gái đó mặc quân phục trên người liền nâng cao cảnh giác hơn nữa: “Chẳng là truy binh của quân đội nước A”.

Vân Hạ liền bĩu môi lắc đầu: “Không thể nào là truy binh được đâu, rõ ràng hôm qua chúng ta đã đánh chúng tan tác chạy không kịp hay sao làm gì có truy binh nào dám đuổi theo chứ…theo muội thấy đây là xác chết của bọn quận đội bị bão cuốn trôi đến đây thôi”.

“Không được chủ quan” Lục Thần Không rút súng ra rồi bước từng bước thận trọng về phía cô gái kia.

Vân Hạ cũng tỏ vẻ cẩn thận đặt tay lên mũi của cô gái kia xem còn sống hay không thì kêu lên: “Cô ta còn sống đó đại sư huynh”.

Lục Thần Không liền lên đạn cho súng rồi hướng thẳng vào đầu có cô gái đang bất tỉnh kia tính bắn chết để tránh phiền phức thì nghe giọng của Lục Thần Duệ vang lên phía sau: “Dừng tay”.

Lục Thần Không quay người lại nhìn Lục Thần Duệ rồi cau mày lên tiếng: “Thủ lĩnh cô gái này mặc quân phục trên người chúng ta nên giế/t chết để trừ hậu họa”.


Ánh mắt của Lục Thần Duệ trở nên sâu thẳm: “Người của quân đội nước A lại càng hay đem cô ta về để truy hỏi xem rốt cuộc là vì sao bọn họ biết trên chiến hạm T1 đang chở tôi mà tấn công như thế…tôi phải biết kẻ nào đứng sau vụ này để tính sổ nữa chứ”.

Vân Hạ cũng tỏ vẻ tán đồng với ý kiến của Lục Thần Duệ: “Tôi cảm thấy lần này thủ lĩnh nói rất là đúng nha…hành tung của chúng ta vốn là thông tin mật vì sao bọn họ lại biết mà tấn công nên điều tra cho rõ biết đâu tổ chức có nội gián thì sao”.

Nghe Vân Hạ phân tích Lục Thần Không cũng gật đầu đồng ý: “Muội nói có lý…vậy trói cô ta lại mang lên trên tra khảo”.

Lục Thần Duệ khi nghe Lục Thần Không báo lại trên đảo không có thức ăn cũng không có nước sạch nên đã bảo anh cùng Vân Hạ đi nhờ thuyền đánh cá vào đất liền một chuyến để mua lương thực và một ít thuốc men cho những người bị thương.

Lúc trở về chiến hạm T1, Lục Thần Không đưa cho Lục Thần Duệ một bài báo, anh mở xem nội dung tin nóng nhất là viết về việc thiếu tá Hàn Vân Hy và 32 chiến sĩ đã hy sinh trong trận chiến với tổ chức Tartarus trên biển.

.

Bình Luận (0)
Comment