Gặp Dịp Thì Chơi

Chương 29


Edit: Yan
——
Khoảnh khắc đó, mây trên trời cũng âm u tựa như muốn áp xuống, đôi mắt Ung Tấn không hề có ánh sáng, hắn cũng vậy.

Có lẽ là trong lòng biến đổi hoặc do ngày thật sự âm u.

Hắn cho rằng Ung Tấn sẽ làm gì đó nói gì đó để trừng phạt hắn.

Đó là một loại đánh trả theo bản năng, Ung Tấn bị thương hắn có thể nhìn ra được.

Nhưng hắn không cho rằng lời mình nói sai, Ung Tấn không nên là người ngây thơ như vậy.

Từ thời cổ đến niên đại bây giờ Trung Quốc dung nhập nhiều thứ của phương tây rất nhiều thứ thay đổi, nhưng cũng nhiều thứ chẳng hề đổi thay.

Ví như đàn ông tam thê tứ thiếp, chỉ là hiện tại ra đời giấy kết hôn, kết hôn với một người sẽ không thể kết hôn với người thứ hai.

Chỉ có thể có một chính phòng, nhưng bên ngoài nuôi vợ bé cũng là chuyện thường, ai lại không cùng lúc thích mấy người đâu chứ? Ung Tấn đang coi hắn như phụ nữ sao, muốn hắn chỉ có thể thuộc về mình y? Sao có thể, như vậy chẳng phải là nhục nhã hắn hay sao.

Ung Tấn buông tay ra lui về phía sau.

Chu Quân ra vẻ không biết gì duỗi tay muốn kéo người về, hắn trấn an Ung Tấn như lúc trước vẫn hay dỗ dành mấy bóng hồng.

Phụ nữ vẫn luôn thích hỏi rằng em có phải người anh yêu nhất một đời một kiếp không thay đổi hay không.

Lúc đó chỉ cần trả lời phải là được, có lẽ Ung Tấn cũng muốn nghe cái này, hắn có thể nói cho y nghe.

Đối với người hắn yêu thích, Chu Quân vẫn luôn không muốn bọn họ phải khổ sở.


Đúng vậy, lúc này Ung Tấn chỉ mới có chút cảm xúc khổ sở đã khiến trái tim Chu Quân như bị bóp nghẹt.

Hắn ôm lấy eo Ung Tấn: "Em sai rồi, em thích ngài." Ung Tấn không động đậy cứ để mặc hắn ôm: "Là tôi sai." Chu
Quân không quá rõ ràng ý tứ qua lời nói này của Ung Tấn, chỉ lấy tay phải sờ lên ngực Ung Tấn vỗ nhè nhẹ, Ung Tấn thấp giọng hỏi hắn: "Có nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt không."Chu Quân do dự nói: "Ngài nói là lần đầu tiên lên giường sao?" Ung Tấn im lặng một hồi: "Lời nói ở phòng ngủ của tôi, còn nhớ không? Chu Quân không nhớ rõ, thứ duy nhất hắn nhớ rõ là chút chuyện trên giường, lần sốt cao đó khiến toàn bộ ký ức đều biến mất chỉ còn lại chút mảnh nhỏ ký ức làm hắn mơ về lúc đêm hôm.

Chu Quân không nói gì, Ung Tấn tất nhiên biết là hắn không nhớ rõ, y thấp giọng thở dài: "Không nhớ rõ thì thôi vậy." lời này khiến lòng Chu Quân sửng sốt, hắn hơi bực mình: "Khi đó là em bây giờ cũng là em có gì khác biệt ư?" Ung Tấn đẩy hắn ra xốc tay áo lên, trên cổ tay đeo một chiếc đồng hồ, Ung Tấn nhìn thời gian nói với Chu quân: "Tôi đi trước, còn có việc."
Ung Tấn đang gây sự vô cớ, đây là suy nghĩ đầu tiên của Chu Quân, suy nghĩ thứ hai chính là không thể để người cứ vậy mà đi.

Hắn quá bị động trong quan hệ giữa hắn và Ung Tấn.

Luôn có cảm giác hắn thường xuyên phải nhìn bóng dáng Ung Tấn, cảm giác này thật sự khiến người khó chịu.

Nhưng hắn biết lấy gì giữ Ung Tấn lại, hắn bảo đứng lại người nọ sẽ thật sự đứng lại sao.

Hắn từng không chỉ một lần nói Ung Tấn đừng tiếp cận hắn, Ung Tấn cũng chưa từng nghe.

Vậy hắn bảo Ung Tấn ở lại, sẽ nghe ư? Ôm một chút cả gan làm loạn cùng với thăm dò hắn quát: "Đứng lại!" Hắn trừng mắt nhìn bóng dáng Ung Tấn trong lòng ngây thơ nghĩ, nếu người này thật sự đi rồi thì lần sau sẽ không bao giờ để ý đến đồ xấu tính này nữa.

Có trộm tới nhà họ Chu hắn cũng sẽ không mở cửa sổ cho y còn muốn gọi chó của chú Hứa nuôi cắn người chạy ra ngoài.

Nhưng đây cũng chỉ là khí phách nhất thời, hắn cảm thấy Ung Tấn sẽ không nghe hắn.

Cho nên hắn rất ít khi đề ra yêu cầu gì bởi có lẽ Ung Tấn sẽ không đáp ứng.

Nhưng Ung Tấn đứng lại, mặc dù không xoay người nhưng thật sự thành thật chờ ở đó.

Chu Quân kinh ngạc, ngay sau đó lại đưa ra một yêu cầu càng quá mức: "Vội cái gì, ngồi trong xe đợi em một chút em tiễn Dương tiểu thư về rồi lại đi tìm ngài." Ung Tấn nghiêng mặt: "Tìm tôi làm gì?" Chu Quân giật mình, hắn cũng chưa nghĩ ra tìm Ung Tấn để làm gì.


Nhưng phản ứng của Ung Tấn khiến hắn sinh ra can đảm, hắn nói với Ung Tấn: "Đưa em về, đương nhiên, không thể đưa đến cửa lớn nhà em."
Hắn nghĩ thầm, có lẽ Ung Tấn sẽ phất tay áo bỏ đi chăng.

Hắn tự nghe yêu cầu của mình còn thấy tự mình ghét bỏ, nếu người khác nói với hắn như vậy hắn sẽ thật sự tức giận một khoảng thời gian.

Hắn một mình quay lại quán cà phê, đợi một lát xe nhà họ Dương mới chậm rãi lái tới.

Sau khi Chu Quân đưa nữ sĩ lên xe, ôm tâm tình có lẽ sẽ nhìn thấy hoặc có lẽ không nhìn thấy chiếc xe màu đen kia mà chậm chạp đi về nơi hắn và Ung Tấn đã nói trước.

Hắn thấy được biển quảng cáo thuốc lá bên đường, cũng nhìn thấy người nọ đang cắn chặt hàm răng, sườn mặt lạnh lùng lộ ra một chút tức giận.

Chu Quân chậm rãi cười lên.

Đây là lần đầu tiên thắng lợi, kết cục quả khiến cho người sung sướng.

Chu Quân vẫn luôn không biết giới hạn của Ung Tấn đến tột cùng ở đâu, bây giờ lại càng không thể xác định, chỉ có thể biết có lẽ phạm vi còn lớn hơn không ít so với tưởng tượng của hắn.

Điều này thực khiến người ta không ngờ tới, ngay từ đầu Ung Tấn biểu hiện ra ngoài cường thế, không ngừng một lần lại một lần bức bách hắn.

Hắn vốn tưởng rằng những biểu hiện đó chỉ là biểu hiện nhàm chán của dục vọng độc chiếm của đàn ông mà thôi nhưng có lẽ cũng không phải.

Ung Tấn ngồi trong xe, y nhìn người kia mặt mày hớn hở đi về phía mình, trên mặt trong mắt tràn đầy đắc ý không giấu nổi.

Y biết Chu Quân đang đắc ý cái gì, y cũng không muốn cho Chu Quân vui vẻ như vậy.

Nếu có thể y càng thích xem dáng vẻ người này khóc lóc hơn.


Khóc đến độ mặt đỏ rần còn vô cùng tủi thân.

Lúc mới bắt đầu chẳng qua chỉ là hơi để tâm với người này, hiện giờ có lẽ là một ít cảm thụ không nên có đang chồng chất.

Đáng lẽ sau đêm xuân một năm về trước, y nên trực tiếp tới tìm Chu Quân đặt người ở bên cạnh mình.

Chứ không phải như bây giờ, thương nhớ hồi lâu còn có một chút cảm xúc vào lúc y không biết càng cuộn trào càng lớn, cuối cùng ảnh hưởng đến toàn bộ.

Ung Tấn là người biết khắc chế, trước khi cảm giác được thứ cảm xúc không thể khống chế kia y vẫn luôn cảm thấy bản thân có thể xử lý được.

Y thích rượu vang đỏ, không có điều kiện thì cũng không cần uống.

Thích roi dài, hỏng rồi thì thôi.

Cảm thấy người này không tồi, không phù hợp thì chia tay.

Y vốn tưởng rằng Chu Quân cũng giống vậy, thứ y yêu thích vĩnh viễn không đủ ảnh hưởng đến quyết định của y.

Nhưng vì sao sau khi chịu nhục nhã như vậy y vẫn còn chưa đi.

Ung Tấn thả tầm mắt quay lại người Chu Quân, không biết từ lúc nào mặt trời đã ló ra, ánh sáng mềm mại như nhung dừng trên người Chu thiếu gia như một chiếc áo khoác màu vàng kim.

Trời lạnh, Chu Quân chạy tới đây khiến sương trắng vương lên má hắn nhưng cũng không ngăn được đôi mắt đang tỏa sáng.

Chu Quân chăm chú nhìn Ung Tấn, lúc chạy tới muốn mở cửa chợt Ung Tấn vươn tay ra khỏi cửa sổ xe đang hạ thấp.

Găng tay của y còn ở túi quần Chu thiếu gia nên đầu ngón tay trần trụi vươn ra ngoài, giữa ngón tay kẹp tiền giấy y vừa lấy ra.

Bước chân Chu Quân chậm lại, hắn như cậu bạn nhỏ ngơ ngác nhìn tiền giấy, lại chậm chạp vươn tầm mắt nhìn mặt Ung Tấn.

Trong chớp mắt ấy Ung Tấn hơi hoảng hốt.

Y nghĩ không màng cái gì nữa mà mở cửa xe hung hăng ôm thiếu gia đáng giận này vào lòng, y muốn kéo người lên xe, lại mang người về công quán để người nọ không bao giờ nhìn thấy ánh mặt trời nữa.


Ý nghĩ tối tăm này xoay quanh trong lòng Ung Tấn nhưng y lại nghĩ tới tro tàn được giấu trong găng tay kia, còn có biểu cảm Chu Quânlúc thuần thục phân biệt mỗi một thứ đồ giấu cơ quan trên người y.

Chu Quân không phải người y có thể khống chế, Chu Quân dễ dàng khiến y mất khống chế với tình cảm của mình.

Chu Quân không biết Ung Tấn đang suy nghĩ, hoặc nói là hắn không rõ sao Ung Tấn phải cho mình tiền.

Hắn không nhận chỉ dừng chân hy vọng tiền kia không phải như hắn nghĩ.

Nhưng vô dụng, hắn không ngăn được Ung Tấn mở miệng.

Người kia nhàn nhạt nói: "Tôi không đưa em về được, em lấy tiền gọi xe đi."
Hắn không duỗi tay chạm vào đồng tiền kia, chỉ lạnh lùng nhìn Ung Tấn không nói gì.

Đều là mấy hồi tự mình đa tình, hắn cũng đã quen loại cảm giác nhục nhã này.

Một khắc trước quả thực hắn ngây thơ đến đáng sợ, lời nói hành động của Ung Tấn đều khiến đầu óc hắn mơ màng.

Lúc hắn cười nhạo Ung Tấn ngây thơ, trong lòng còn ác ý mừng thầm.

Hắn cảm thấy Ung Tấn lật lên át chủ bài của mình, cho hắn lợi thế và ảo giác.

Lúc hắn cho rằng mình sắp thắng, Ung Tấn lại không hề lưu tình lấy toàn bộ lợi thế về khiến hắn mặt xám mày tro.

Điều này rõ ràng là phạm quy, nhưng hắn không ngăn nổi.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn Ung Tấn thu tay về nói với hắn: "Cũng phải, tôi sai rồi.

Trên người Quân Quân nên có tiền..

Vậy như thế đi, tôi đi trước." Dứt lời Ung Tấn cười lễ phép với hắn, đóng cửa sổ xe lại phân phó phó quan lái xe chỉ để mình hắn lại nơi đó..

Bình Luận (0)
Comment