“Mạch… Ơ, Kiều Dạng, bạn cùng bàn của cậu đâu?”
Kiều Dạng khẽ ngoảnh đầu, trả lời Mạc Tri: “Chưa tới.”
“Hả? Lại không tới?”
Trần Thiên Cù lắc cái chai nhỏ trong tay, rồi ném lọ thuốc đã uống hết vào thùng rác bên tường: “Giờ ông mới phát hiện ra à? Đã được vài tiết rồi.”
“Ngại quá, tôi ngủ cả sáng nay, vừa mới tỉnh ngủ.” Mạc Tri vươn vai rồi đứng dậy khỏi ghế.
Trời mưa liên miên, đã nửa tháng không có giờ Thể dục.
Tòa nhà dạy học bị che khuất trong mây mù, trong phòng học ồn ào, Trần Thiên Cù vừa kéo cửa sổ ra thì Mạc Tri liền rụt cổ lại kêu lạnh.
Mùa đông dài đằng đẵng, dù đã là tháng 3, gió vẫn lạnh thấu xương.
Kiều Dạng đứng trên ghế, tay chống vào tường để hoàn thành nét cuối cùng của “Bảng vàng đề danh”.
Cô thả tay xuống, thở phào một hơi, nghiêng đầu gọi: “Ai đến đỡ tớ xuống cái?”
Hàng Dĩ An ngáp dài định đứng dậy, thì Trần Thiên Cù đã tới trước một bước. Cậu ngồi lại ghế, phát hiện Mạc Tri đang cúi người giữa chỗ của Kiều Dạng và Mạch Sơ, không biết đang lén lút lục lọi cái gì.
“Ông làm gì đấy?”
“Tìm từ điển.” Mạc Tri ngẩng đầu lên: “Mạch Sơ để đâu rồi nhỉ?”
Hàng Dĩ An cúi người lấy ra một cuốn từ điển Anh – Trung cỡ lớn từ ngăn bàn: “Ở chỗ tôi.”
Mạc Tri tặc lưỡi, mở miệng trách móc: “Sao không nói sớm, làm tôi lật đi lật lại nửa ngày.”
Hai tay đều là bụi phấn, Kiều Dạng đưa cánh tay ra, nhờ sức của Trần Thiên Cù đặt chân trở lại mặt đất.
Hàng Dĩ An hỏi cô: “Mạch Sơ vẫn chưa đến à?”
“Chắc lại xin nghỉ rồi.” Kiều Dạng nhận lấy khăn ướt từ tay Trần Thiên Cù và lau tay, rồi cầm ghế trở về chỗ ngồi.
“Trong học kỳ này, tôi chỉ gặp cậu ấy được vài lần.” Trần Thiên Cù nói.
“Đúng vậy.” Hàng Dĩ An nhìn Kiều Dạng: “Cậu ấy có chuyện gì thế?”
Kiều Dạng lắc đầu: “Không biết, gần đây cậu ấy cũng ít lên QQ.”
Mạc Tri ngẩng đầu khỏi cuốn từ điển, nhìn thoáng qua chỗ ngồi trống, hỏi: “Không lẽ bận rộn với việc tuyển thẳng?”
Kiều Dạng ngoái lại hỏi: “Tuyển thẳng?”
“Tôi đoán thế.” Mạc Tri lật trang giấy trong tay: “Chẳng phải lúc nghỉ đông, cậu ấy lại đi Thượng Hải còn gì. Có khi là để tham gia trại mùa đông của các trường đại học bên đó.”
Trần Thiên Cù gật đầu: “Nói cũng có lý, Mạch Sơ vừa đến kỳ nghỉ đông, nghỉ hè là lặn mất tăm.”
“Tôi chưa nghe cậu ấy nói bao giờ.” Kiều Dạng nhíu mày: “Có phải là chỉ tiêu của trường không?”
“Trường học cho là điều không thể, học sinh ở quận huyện nhỏ như chúng ta không thể chen chân vào thành phố lớn.” Hàng Dĩ An lục tìm trong cặp sách và lấy ra một gói cà phê hòa tan, xé bao bì rồi nói: “Họ có nhiều cuộc thi cho ban Tự nhiên, còn bọn mình chỉ biết chờ đợi huyết chiến thi đại học thôi.”
Câu nói này khiến trai im gái khóc, tiếng chuông vào giờ vang lên, giáo viên môn Chính trị Dư Nguyệt Anh trở lại bục giảng, lớp học nhanh chóng trở lại yên tĩnh.
Lên lớp 12 đổi phòng học, Hồ Lượng đã điều chỉnh chỗ ngồi cho họ, bây giờ mỗi người một bàn học, giữa hai người đều có lối đi ngăn cách. Giờ không còn chỗ che chắn, phía dưới lớp muốn làm gì thì các thầy cô đều có thể nhìn thấy hết.
Nước nóng rót vào cà phê hòa tan, hương vị ngọt đắng lan tỏa từ ghế sau, Kiều Dạng chống cằm ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Trả lại giúp tôi.”
Mạc Tri đóng từ điển lại và đưa sách cho Hàng Dĩ An ngồi cạnh, Hàng Dĩ An lại chọt vào lưng của Kiều Dạng, đưa từ điển cho cô.
Kiều Dạng mở hộp đựng đồ ở lối đi, duỗi tay đặt quyển từ điển của Mạch Sơ vào bên trong.
Sau khi lên lớp 12, không chỉ có Hồ Lượng thay đổi tác phong hiền hòa khi xưa, mà ngay cả Dư Nguyệt Anh, người trước đây chưa bao giờ dạy quá giờ cũng đã thay đổi.
Còn hai phút nữa là đến giờ học chính thức, cô giáo đưa mắt nhìn xung quanh, cầm lấy tài liệu bên cạnh và nói: “Được rồi, các em lấy bài kiểm tra ra đi, mấy câu đầu không có gì sai nên không nói nữa, chúng ta sẽ bắt đầu từ câu thứ bảy…”
Kiều Dạng theo thói quen ngẩng đầu nhìn câu chữ ở phía trên cùng của bảng đen.
Còn 73 ngày nữa. Cô rời mắt, dựa theo chỉ dẫn của Dư Nguyệt Anh tìm ra đề bài tương ứng, mở nắp bút đỏ và viết ghi chú vào chỗ trống.
“Câu hỏi này các em đã gặp trong một bài kiểm tra tháng trước, ai còn nhớ tôi đã giải thích như thế nào không?”
Bầu trời ngoài cửa sổ âm u, phấn viết trên bảng phát ra tiếng kêu lạch cạch.
Não bộ vốn đã ‘xuống sức’ vì thiếu ngủ càng trở nên chậm chạp hơn dưới tác động của đủ loại “nguyên lý” và “quy luật”, Kiều Dạng đưa tay che nửa mặt dưới, nheo mắt lại ngáp ngủ.
Trời thì âm u, tiết học là môn Chính trị, giảng bài kiểm tra, kèm theo giọng nói khàn nhẹ của Dư Nguyệt Anh, nếu không có gì bất ngờ thì tiết học này lại là thời gian để ru ngủ.
Khi gò má sượt qua cánh tay, Kiều Dạng mới nhận ra mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào. Cô nhắm mắt hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại tư thế và ngẩng đầu lên.
Sau đó cô xắn tay áo nhìn đồng hồ với cõi lòng ngập hy vọng, không ngờ mới chỉ trôi qua mười lăm phút, Kiều Dạng thở dài cam chịu. Cô lấy tờ giấy nhớ từ túi bút, viết xong thì nhanh chóng dán lên mép bàn của Trần Thiên Cù, nhân lúc Dư Nguyệt Anh đang viết bài trên bảng.
Nghe thấy tiếng ho khan, Kiều Dạng hơi nghiêng người, Trần Thiên Cù ném viên kẹo cà phê vào tay cô một cách chuẩn xác.
Kiều Dạng cúi người trốn sau lưng bạn nữ bàn trước, xé bao bì và nhét kẹo vào miệng.
Đầu lưỡi l**m viên kẹo, vị đắng chát khiến Kiều Dạng vô thức siết chặt tay, mép giấy kẹo sắc như răng cưa đâm vào lòng bàn tay đau nhói, cuối cùng cô cũng tìm lại sự tỉnh táo sau khi tự hành hạ bản thân.
Với hai câu hỏi ngắn cuối cùng, Dư Nguyệt Anh đưa thẳng đáp án lên màn hình, để họ tự đối chiếu và sửa lỗi. Hàng Dĩ An đã chịu hết nổi, dù viết ra cũng chỉ là những dòng chữ xiêu vẹo, nên cậu quyết định nằm xuống bàn và nhắm mắt ngủ.
Tiếng chuông tan học như đạo thánh chỉ đại xá thiên hạ, Kiều Dạng vừa định bỏ bài kiểm tra đã sửa xong vào tập tài liệu, thì người ngồi ở bàn sau đã duỗi năm ngón tay ra nói: “Cho tôi mượn chép lại cái!”
Kiều Dạng lắc đầu từ chối: “Ông chép của Trần Thiên Cù ấy, hai câu cuối cùng tôi viết ngoáy lắm.”
Hàng Dĩ An chỉ vào “đống” người bên cạnh, nói: “Cậu ta đã ngủ khò từ mười phút trước rồi.”
“Thôi được.”
“Trần Thiên Cù, Trần Thiên Cù đâu rồi?”
Hồ Lượng vừa bước một chân vào cửa sau, thì cả lớp học vừa mới ồn ào lập tức im bặt.
Trần Thiên Cù kéo mũ áo hoodie xuống, ngái ngủ ngẩng đầu lên: “Ai gọi tôi?”
Hồ Lượng cầm một tờ giấy đi đến, dặn dò: “Truyền tay nhau cái này và điền đầy đủ nhé, chiều nộp lại cho thầy.”
“Dạ vâng.”
Hồ Lượng vừa đi, Kiều Dạng liền quay lại tò mò hỏi: “Cái gì thế?”
“Có vẻ như là để chúng ta điền tên trường đại học mục tiêu và khẩu hiệu thi đại học.” Trần Thiên Cù đưa giấy cho cô, “Các cậu lần lượt chuyền tay nhau nhé.”
Nói xong, cậu lại nhắm mắt nằm xuống.
“Khẩu hiệu thi đại học…” Trong đầu Kiều Dạng không nghĩ ra được chữ nào, cô quay lại hỏi Hàng Dĩ An: “Ông đã nghĩ xong chưa? Tính thi trường nào?”
“Tôi nghĩ xong rồi.” Hàng Dĩ An lấy danh sách từ tay cô, mở nắp bút rồi viết nhanh.
Trần Thiên Cù gối đầu lên tay, nhắm mắt lười biếng nói: “Điền giúp tôi một cái nữa.”
“Điền cái gì?”
“Đại học Ninh Thành.”
Đại học Ninh Thành là trường đại học hàng top trong các trường thuộc danh sách 985[1] trong tỉnh, nhìn ra toàn quốc cũng là một trong những trường hàng đầu, Kiều Dạng lặng lẽ giơ ngón tay cái với Trần Thiên Cù: “Được đấy, có chí hướng.”
[1]Danh sách 985 là các trường nằm trong đề án “Các trường đại học hàng đầu thế giới” của Trung Quốc, được đưa ra vào ngày 4 tháng 5 năm 1998. Tuy nhiên trường đại học Ninh Thành được nhắc trong truyện là hư cấu, nên các bạn không cần thắc mắc nó như thế nào nha.
Hàng Dĩ An tìm thấy tên của Trần Thiên Cù, sau đó giúp cậu viết hàng chữ “Đại học Ninh Thành” vào chỗ trống phía sau, rồi hỏi: “Khẩu hiệu thì sao?”
“‘Đường dù xa, cứ đi rồi sẽ đến’, viết thế là được.”
“Còn bà, bà điền gì?” Hàng Dĩ An hỏi Kiều Dạng.
“Tôi á, tôi không biết.” Sau vài giây ngập ngừng, Kiều Dạng lại nói: “Chưa nghĩ đến.”
“Dù sao cũng chỉ là mục tiêu, điền đại một cái là được.”
Kiều Dạng phồng má rồi lại xị mặt, vẫn không tìm ra phương hướng, điểm số của cô trong lớp luôn ở mức trung bình, cũng chưa bao giờ nghiên cứu xem mình có thể thi vào trường đại học nào, càng không nghĩ đến việc mình muốn vào trường nào. Thậm chí có thể nói, ngoài mấy trường nổi tiếng, cô không biết trong nước có những trường nào khác để lựa chọn. Vì vậy bây giờ ngay cả việc “điền bừa”, cô cũng không biết phải “điền bừa” như thế nào.
“Mấy cậu đang viết cái gì thế?” Mạc Tri rướn cổ lại gần.
“Nhà trường bảo chúng ta điền tên trường đại học muốn thi vào.”
“Ông đã điền gì vậy?”
Hàng Dĩ An nhướng mày với cậu ta: “Đại học Bắc Kinh.”
Mạc Tri nhếch miệng cười: “Vậy thì tôi cũng thế.”
Hàng Dĩ An ngẩng đầu nhìn về phía Kiều Dạng: “Nếu không thì tôi điền đại học Bắc Kinh cho bà nhé?”
“…” Kiều Dạng lạnh lùng nhìn hai người ở bàn sau: “Điền mục tiêu chứ không phải điền mơ mộng hão huyền.”
“Thế, Mạch Sơ thì sao đây?” Hàng Dĩ An hỏi: “Có ai biết cậu ấy muốn thi trường nào không?”
Kiều Dạng lắc đầu, Mạc Tri nói: “Chúng ta điền giúp cậu ấy vậy.”
“Điền gì giờ?”
“Thanh Hoa?”
Hàng Dĩ An lập tức cầm bút viết: “Được.”
“Ê.” Kiều Dạng cảm thấy không ổn, vươn tay muốn ngăn cản: “Các ông đừng điền bậy điền bạ nhé.”
“Dù sao cũng chỉ là điền cho vui thôi mà.” Mạc Tri hỏi lại cô: “Nếu không thì bà nghĩ nên điền gì? Tôi thấy chỉ có Thanh Hoa mới xứng với Mạch Sơ.”
Mặc dù nghe có vẻ ‘cả vú lấp miệng em’, nhưng Kiều Dạng nhất thời cũng không tìm được lời để phản bác, đành rút tay về nói: “Thôi được.”
“Còn bà, đã nghĩ xong chưa?” Hàng Dĩ An đậy nắp bút lại, đưa tờ danh sách cho Kiều Dạng.
Kiều Dạng chỉ vào các cô gái ở tổ bên cạnh: “Hay là cho họ điền trước đi.”
Đến giờ Ngữ văn buổi chiều, Kiều Dạng vẫn chưa nghĩ ra được câu trả lời, danh sách đã được chuyền qua lại trong lớp, cuối cùng lại trở về tay Trần Thiên Cù. Cậu lướt qua, phát hiện ra hàng ngang ghi tên Kiều Dạng vẫn còn bỏ trống.
“Kiều Dạng, cậu vẫn chưa điền à?”
Kiều Dạng ngẩng đầu lên: “Ừ, đúng vậy.”
Trần Thiên Cù đặt giấy lên bàn của cô: “Cậu mau chóng điền vào đi, tôi sẽ nộp cho Gru sau.”
“Ờ.” Kiều Dạng cầm cây bút đen bên cạnh, từ từ mở nắp bút.
Cô c*n m** d***, liếc mắt từ trên xuống dưới, nhìn vào từng trường trong phần mục tiêu.
Đại học Lục Châu, xa nhà quá; Đại học Ninh Thành, điểm chuẩn quá cao; Đại học Sư phạm Đông Hoa… nó ở đâu nhỉ?
“Cậu đang xem thực đơn à?”
Trần Thiên Cù đột nhiên lên tiếng khiến Kiều Dạng giật mình, cô bình tĩnh lại rồi trả lời: “Tớ không biết nên điền gì.”
“Dù sao cũng không phải là điền nguyện vọng, cứ viết đại một cái là được.”
Kiều Dạng đặt tờ giấy xuống, cầm bút ghi dòng chữ “Đại học Sư phạm Đông Hoa” sau tên mình.
“Xong rồi.”
Trần Thiên Cù tiếp nhận danh sách, liếc xuống với mục đích rõ ràng, rồi mở miệng hỏi: “Cậu định thi vào Đại học Đông Hoa à?”
“Mình chỉ điền đại, cũng không biết trường này ở đâu.”
Trần Thiên Cù “ồ” một tiếng, sau đó cúi đầu cất kỹ tờ giấy.
Vài ngày sau, có người đến đóng đinh tấm bảng xốp đã in lên tường lớp học. Kiều Dạng chợt nhớ ra mình chưa kịp kể cho Mạch Sơ nghe chuyện này.
“Cái gì đây?”
“À… hình như là tên trường đại học mà bọn mình muốn thi vào.” Kiều Dạng lẩm bẩm: “Thật không ngờ lại còn phải treo lên.”
Cô nghe rõ một tiếng hít vào từ phía sau, không biết là từ Hàng Dĩ An hay Mạc Tri, Kiều Dạng cũng cảm thấy chột dạ, cứng cổ không dám nhìn Mạch Sơ.
Nếu chỉ là “Mạch Sơ – Đại Học Thanh Hoa” thì cũng chẳng có gì, dù sao bên trong còn có hai người có trái tim cao hơn cả trời điền y hệt, nhưng cô ấy lại là người đứng đầu, trong số nhiều câu danh ngôn truyền cảm hứng về chăm chỉ học tập, thì dòng chữ “Chỉ có Thanh Hoa mới xứng với tôi” lại bắt mắt và ngạo mạn hơn cả.
Quả nhiên, nửa phút sau, một tiếng thét vang lên như xé toạc trần lớp học.
Mạch Sơ nắm chặt hai tay, gân xanh nổi lên, gằn giọng chất vấn: “LÀ AI ĐÃ ĐIỀN THANH HOA CHO BÀ ĐÂY?!”
Lynn: Ngày tàn của hai thằng c* An và Tri đến gòi =))))))))))))))