Gấp Đôi Rồi Lại Gập Làm Đôi

Chương 11

Nhớ lại những gì đã xảy ra trong giờ Thể dục hôm nay, Kiều Dạng cảm thấy hơi nặng nề trong lòng, cô hỏi Hạ Xán: “Lần thi thử này không phải cậu làm khá tốt sao? Mẹ cậu vẫn chưa hết giận à?”

Hạ Xán hỏi lại cô: “Có hết giận hay không thì mẹ tớ vẫn như thế mà? Nhìn tớ như nhìn tội phạm, chỉ bắt tớ học, tốt nhất là đừng ăn, cũng đừng ngủ.”

Kiều Dạng đưa tay vỗ nhẹ vào lưng cô nàng.

“Buồn vui của mỗi người đúng là không thể so sánh.” Cô thở dài ra vẻ u sầu, “Có thể nào cho một tia sét xuống để chúng ta hoán đổi cơ thể không, bây giờ to2w thật sự rất cần mẹ cậu đến hối thúc tớ học.”

Hạ Xán biết cô đang trêu mình, nên cười nói: “Thôi đi, bảo tớ đi thi lịch sử chính trị thì cậu xong đời.”

Cô nàng nương theo ánh sáng nhìn vào đồng hồ, gần mười giờ hai mươi: “Tớ về nhà đây, giờ này mọi khi là tớ cũng sắp đến dưới lầu rồi.”

“Ừ.” Kiều Dạng vẫy tay: “Tạm biệt.”

Làm việc xấu nên trong lòng cảm thấy không yên, Hạ Xán đẩy xe đạp vào gara và khóa lại. Cô cúi đầu suốt dọc đường, để những sợi tóc vụn bên má che phủ khuôn mặt, hít một hơi thật sâu để ổn định lại nhịp tim đang đập nhanh.

Cửa nhà mở, trong bếp có tiếng động.

Cô bước vào nhà rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.

“Về rồi à?” Dương Nam Thanh mặc tạp dề, thò đầu ra nhìn cô một cái, “Hử, bố con đâu rồi?”

Hạ Xán sửng sốt: “Dạ?”

“Hai bố con không về cùng nhau à?”

Ánh mắt Hạ Xán lóe lên, cô nín thở không dám nói gì.

Trong hành lang vang lên tiếng bước chân, Dương Nam Thanh nhìn ra cửa rồi nói: “Chắc là bố con, đi mở cửa đi.”

Cửa lớn được mở ra, Hạ Phong Minh đứng sau cánh cửa đang định tra chìa khóa vào ổ thì thấy Hạ Xán, ông hỏi: “Con tan học từ lúc nào vậy? Bố không thấy con, bố đã đợi ở đó rất lâu, mọi người đều đã về hết, cổng trường cũng vắng tanh.”

“À, con.” Hạ Xán ấp úng mở miệng, càng nói giọng càng nhỏ: “Hôm nay cô giáo cho tan học sớm.”

“Bố cũng đến sớm mà, lúc đó mới có chín giờ rưỡi.” Hạ Phong Minh cảm thấy nghi ngờ.

Ánh nhìn của phụ huynh như hai chiếc đèn huỳnh quang trong phòng thẩm vấn, Hạ Xán nuốt nước bọt, cảm tưởng mình sắp không thở nổi.

Dương Nam Thanh giơ tay bước tới, cô sợ hãi rụt cổ lại, nhắm mắt nghiền.

“Để mẹ sờ xem nào. Cảm lạnh à? Sao tự dưng lại đau đầu?” 

Bàn tay vừa chạm vào nước đè lên trán, cảm giác hơi lạnh, đầu ngón tay có một lớp chai mỏng, cảm giác vừa quen thuộc vừa thô ráp khi chạm vào da.

“Phải đấy.” Hạ Phong Minh bước vào trong nhà, cười đùa: “Ông nội con đã già rồi, ngày nào cũng kêu đau nửa đầu thì thôi, còn con bé tí tuổi thì đau đầu cái gì.”

“… Con muốn đi vệ sinh.” Nói xong, Hạ Xán vội vã chạy đi.

“Để mẹ pha cho con một cốc rễ bản lam[12] nhé.” Dương Nam Thanh gọi với theo sau, “Đồ ăn khuya sắp xong rồi, con đi tắm trước đi.”

[12]Rễ bản lam là một vị thuốc Bắc dùng trong giải nhiệt, tiêu độc, phòng bệnh.

Tiếng nói chuyện của bố mẹ bị ngăn cách ở phía sau cánh cửa, Hạ Xán cúi người xuống, hai tay chống lên đùi, đôi mắt nóng bừng, cô đưa tay dụi mắt.

Năm cuối cấp ba, nơi việc học là quan trọng nhất, lịch học đã có một thuật toán mới.

“Kỳ thi thử lần ba sẽ diễn ra sau kỳ nghỉ vài ngày. Đây là lần thi liên trường cuối cùng trước kỳ thi tuyển sinh đại học, có một số bạn trong hai lần thi thử trước đều không đạt kết quả tốt, kỳ nghỉ này nhất định phải tranh thủ thời gian để kiểm tra và khắc phục những thiếu sót.”

Hạ Xán xếp gọn các đề thi mới phát trên bàn vào trong tập tài liệu, tổng cộng chỉ có chưa đầy hai ngày nghỉ, khối lượng bài tập nhiều đến mức không biết còn tưởng là đang nghỉ hè.

“Bài tập nhiều thế này, thà không nghỉ còn hơn.” Bạn cùng bàn khẽ phàn nàn.

Hạ Xán không hùa theo mà tiếp tục dọn dẹp cặp sách, gần đây cô thậm chí chẳng còn sức để thở dài.

Giáo viên chủ nhiệm vẫn đang đứng trên bục giảng nói về những điều cần chú ý trong kỳ nghỉ, lớp bên cạnh đã tan học, hành lang lại vang lên những tiếng động ồn ào.

Mấy cậu con trai cao lớn khoác vai nhau đi ngang qua cửa sổ, vừa nói vừa cười, khiến giáo viên chủ nhiệm phải nâng cao tông giọng.

Hạ Xán không khỏi tò mò nhìn ra ngoài. Giây tiếp theo, trong lòng chợt nghẹn lại, mắt cay xè vì nụ cười rạng rỡ kia.

… Mình với họ có học cùng một lớp 12 không vậy?

Sao ngày nào trông họ cũng vui vẻ thế nhỉ?

Mấy ngày nay đều là Hạ Phong Minh đưa đón cô đi học. Vừa lên xe, Hạ Xán đã theo thói quen lấy iPod và tai nghe ra. Chiếc máy nghe nhạc cũ này là do Kiều Tịch mua hồi còn đi học, giờ chị ấy đã vứt nó vào ngăn kéo ở nhà như một món đồ lặt vặt.

Sau đó, Kiều Dạng tìm ra đưa cho Hạ Xán, thứ này đã mang lại cho cô chút an ủi trong những ngày tháng tẻ nhạt của năm cuối cấp.

Trong lúc bố mẹ ngồi phía trước đang trò chuyện về những việc nhà thường ngày, Hạ Xán mở danh sách bài hát, để âm nhạc cuốn mình vào một thế giới nhỏ yên tĩnh.

“Tiểu Băng đã làm mẹ rồi, anh nói xem, thời gian trôi qua nhanh thật đấy.”

“Đúng vậy, anh vẫn còn nhớ hồi nó vừa mới đỗ đại học, nhoáng cái đã có con rồi.”

Dương Nam Thanh ngồi ở ghế phụ, quay lại gọi: “Xán Xán.”

Hạ Xán tháo một bên tai nghe nhưng không đáp lại, chỉ lặng thinh nhìn mẹ, chờ bà nói tiếp. 

Dương Nam Thanh cảm thấy lòng mình chùng xuống. Con gái bà từ khi lên cấp ba đến giờ vẫn vậy, ánh mắt u ám, mặt lạnh tanh, như thể mất kiên nhẫn với tất cả mọi thứ

Bà hít một hơi, mở miệng: “Ngày mai là tiệc đầy tháng của Mậu Mậu, con có đi cùng chúng ta không?” 

Hạ Xán nhíu mày nghi hoặc: “Mậu Mậu là ai?” 

Hạ Phong Minh tiếp lời: “Là con trai của Tiểu Băng, chị họ của con đó, năm mới chúng ta còn cùng ăn cơm với nhau mà.” 

“Chị ấy đã sinh rồi à?”

“Đúng rồi, lúc con đi học, mẹ con và bố đã đi bệnh viện thăm nó, đứa bé ngoan lắm, không khóc chút nào.”

Hạ Xán hơi há miệng, não vẫn đang trong quá trình xử lý.

“Sáng ngày mai bố mẹ sẽ đi một chuyến đến cửa hàng nội thất, trưa sẽ về đón con?”

Hiếm khi được ở nhà một mình. Hạ Xán chợt nảy ra ý tưởng, cố giấu đi sự phấn khích trong lòng, rồi bình tĩnh nói: “Con không đi. Cô giáo giao nhiều bài tập về nhà lắm.”

“Thế thì em cũng không đi.” Dương Nam Thanh nói với chồng: “Anh tự đi đi, em ở nhà tự nấu tự án.”

Hạ Xán mím môi, ngón tay co lại.

Bây giờ đổi ý có còn kịp không?

Cô không biết mẹ mình là cố ý hay vô tình.  

Nếu thế thì thà đi tham gia tiệc đầy tháng còn hơn.  

“Ăn ở đâu vậy?” Hạ Xán sờ cổ, hy vọng bố mẹ có thể hiểu ý mình.  

Hạ Phong Minh nói: “Khách sạn quốc tế Lâm Khê, bên cạnh cơ quan của bố.”  

“Ồ…” Hạ Xán thẳng lưng, mặt nóng bừng vì căng thẳng. Sao lại không hiểu ý chứ? Sự ăn ý giữa cha con đâu rồi? Bố mau hỏi xem con có muốn đi cùng không.  

“Ê, thẻ tập gym mà cơ quan anh phát cho hồi Tết có phải là của Lâm Khê không?”

Thấy Dương Nam Thanh chuyển chủ đề, Hạ Xán rũ vai xuống, trái tim như đã chết lặng.

Có lúc cô thà ở lại trường. Bởi vì lúc ở nhà, Dương Nam Thanh luôn tìm đủ mọi lý do để mở cửa phòng cô: lau nhà, mang trái cây, xếp quần áo, như thể khi đóng cửa lại, cô sẽ lén lút làm chuyện xấu.

“Đúng rồi, bên đó mới xây một bể bơi.”

“Con muốn đi bơi!”

Dương Nam Thanh quay lại nhìn: “Con muốn đi bơi à?”

Không kịp suy nghĩ nhiều, Hạ Xán đã “Vâng” rồi vội đáp: “Mai con sẽ đi bơi, hai người cứ đi ăn đi ạ, ăn xong thì đến đón con.”

Dương Nam Thanh liếc Hạ Phong Minh, gật đầu: “Cũng được, con cũng nên vận động một chút.”

Sau đó bà lại nói: “Con hỏi Kiều Dạng xem, xem mai con bé có muốn đi cùng không.”

“Cậu ấy đi nhà mẹ rồi, không có ở nhà.”

“Ờ nhỉ.”

“Cái bộ đồ bơi của con, hình như mẹ đã cất vào tủ rồi.” Dương Nam Thanh tự nói một mình, “Về đến nhà nhớ nhắc mẹ tìm lại.”

“Vâng.” Hạ Xán đeo lại tai nghe, ánh nắng bên ngoài chiếu vào mắt, cô cúi đầu cười thầm.

Thực ra, môn thể thao cô ghét nhất chính là bơi lội. Hồi tiểu học, có một mùa hè, bố mẹ Kiều Dạng đã đăng ký cho cậu ấy một lớp học bơi, Hạ Phong Minh nghe thấy lập tức cũng nhét Hạ Xán vào, lấy lý do bơi lội là kỹ năng sinh tồn, học càng sớm càng yên tâm, thực chất là sợ cô ở nhà mở máy tính chơi game thâu đêm suốt sáng.

Hạ Xán không thích bể bơi đông đúc, không thích mùi thuốc khử trùng gay mũi, và cả cái cảm giác cay xè, đau xót ở mũi sau khi bị sặc nước.

Cô chỉ mừng vì ngày mai được tự do hai tiếng đồng hồ, không ai nhìn ngó và không phải làm bài tập về nhà.

Thời tiết đang dần ấm lên, lại còn đang là dịp nghỉ lễ Quốc tế Lao động nên bể bơi rất đông người vào những ngày này.

Hứa Trường Khê đẩy cửa kính, vốn chỉ vô tình liếc sang bên cạnh rồi bỗng chốc sững người.

Bốn mắt chạm nhau, Hạ Xán chớp mắt quay mặt đi rồi lại quay về, cậu ta vẫn giữ nguyên tư thế đứng im tại chỗ.

Chẳng lẽ đang chờ mình nói “thật trùng hợp”?

“Ha…”

Hứa Trường Khê vác balo trên vai bước về phía trước, chào cô gái trẻ ở quầy lễ tân: “Cô Lục.”

“Khụ khụ.” Hạ Xán vội vàng tắt tiếng, hắng giọng rồi ngước mắt nhìn lên trần nhà. 

Trần nhà này đúng là trần nhà thật.

“Đến rồi.” Lục Nhiễm ném chiếc vòng tay trong ngăn kéo cho cậu ta: “Cậu cứ vào đi, vừa mới dọn dẹp xong.” 

Hứa Trường Khê bắt lấy chiếc vòng tay, quay đầu nhìn về phía ghế sofa ở góc tường. 

Cô gái chống tay hai bên, thấy mình quay lại thì vội vàng quay đi, nhìn xuống sàn nhà như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Bể bơi buổi trưa không mở cửa, chắc cô không vào được vì Lục Nhiễm chặn lại.

Hứa Trường Khê quay lại, gác cánh tay lên mặt bàn, nghiêng người nói với Lục Nhiễm: “Kia là bạn học của tôi, cho cô ấy vào cùng với tôi đi.”

“Không được, nhân viên cứu hộ đều đi ăn rồi, lỡ có chuyện gì thì sao?”

“Xì.” Hứa Trường Khê tự vỗ ngực mình: “Còn có tôi mà, không phải sao? Tôi đảm bảo cô ấy sẽ không bị chết đuối.”

Bể bơi có quy định nghiêm ngặt, Lục Nhiễm không thể gánh trách nhiệm, do dự mãi cũng không dám gật đầu.

“Xin cô đó.” Hứa Trường Khê nhỏ giọng cầu xin: “Cô cũng không thể để người ta ngồi mãi ở đây được.”

“Được rồi được rồi.” Lục Nhiễm đặt hộp cơm xuống, đưa tay lấy vòng tay vào phòng thay đồ nữ, nghĩ một chút lại rụt lại, nói: “Quẹt thẻ có ghi lại, hay là cậu để cô ấy vào cùng với cậu luôn?”

“Được, cảm ơn nhé.”

“Ê.”

Hạ Xán đứng dậy khỏi ghế sofa, chỉ vào mình, dùng ánh mắt thể hiện sự nghi vấn.

Hứa Trường Khê nghiêng đầu: “Vào trong bơi đi.”

Hạ Xán mang theo túi lớn túi nhỏ khoác lên cổ tay, đi dép lê tiến lại gần cậu.

“Không phải nói buổi trưa không được bơi sao?” Cô vừa đi vừa ngước mắt nhìn.

“Không sao, tôi đã nói rõ rồi.”

Hạ Xán nghiêng đầu, nhìn cô gái trẻ phía sau quầy lễ tân. Người mà nửa giờ trước còn từ chối mình một cách dứt khoát giờ lại nở một nụ cười lịch sự có phần máy móc, nhẹ nhàng nhắc nhở: “Bên trong không có cứu hộ, em phải chú ý an toàn đấy, cô bạn nhỏ.”

Ai là bạn nhỏ, chị mới là bạn nhỏ, Hạ Xán nghĩ thầm trong lòng.

“Đi thôi.”

“Ồ.” Hạ Xán nhấc túi xách trong tay, bước về phía phòng thay đồ nữ.

“Ê ê ê, hướng này.” Hứa Trường Khê muốn ngăn cô lại, trong lúc hoảng hốt, cậu đã kéo trúng một lọn tóc nhỏ sau đầu cô.

Da đầu bị kéo đau, Hạ Xán buộc phải rút lại chân phải vừa mới bước ra, miệng kêu “á” một tiếng.

Hứa Trường Khê vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi!”

Cậu giơ tay chỉ về một hướng: “Bên này.”

Bình Luận (0)
Comment