Gấp Đôi Rồi Lại Gập Làm Đôi

Chương 7

“Kiều Dạng!”

Hạ Xán vừa nhìn qua đã khóa chặt bóng dáng Kiều Dạng trong đám đông, từ phía sau choàng lấy cổ cô, phát hiện bàn này toàn là người của lớp 12-11: “Lớp các cậu đã ăn rồi à?”

Kiều Dạng dịch sang một bên, nhường cho cô ấy một chỗ: “Đúng vậy, lớp các cậu mới đến à?”

“Lớp bọn tớ luôn xếp cuối.” Hạ Xán nhìn vào đĩa thức ăn của cô, hỏi: “Ngon không?”

“Cũng được.” Kiều Dạng gắp một miếng thịt cho cô ấy.

Mạch Sơ ngẩng đầu nhìn qua, hai người vừa lúc chạm mắt, Hạ Xán vẫy tay chào cô.

Mạch Sơ cười nói “Chào”, rồi bổ sung: “Sườn xào chua ngọt ngon lắm.”

“Mau đi lấy cơm đi, trễ rồi không còn nhiều món đâu.” Kiều Dạng đặt đũa xuống định đứng dậy: “Mình đi lấy cho cậu đôi đũa.”

“Ừ.”

Khi hai người họ vừa đi, Hàng Dĩ An lập tức hỏi: “Ai vậy? Hình như tôi thường thấy cô ấy đến tìm Kiều Dạng.”

Mạch Sơ trả lời: “Lớp 12-6, Hạ Xán.”

Chỉ trong chốc lát, Hạ Xán đã bưng khay cơm trở lại, cô nàng hỏi Kiều Dạng: “Canh ở đâu nhỉ? Sao tớ không thấy?”

Mạch Sơ ngước mắt nhìn Mạc Tri ngồi đối diện.

“Tôi lấy cho.”

“Không cần đâu.” Hạ Xán bị sự nhiệt tình của nam sinh này làm cho hoảng sợ, vội vàng đứng dậy: “Tôi, tôi tự đi được rồi.”  

Kiều Dạng kéo cô nàng ngồi xuống: “Không sao đâu, để cậu ấy đi, cậu ấy thích giúp đỡ người khác.”

Hạ Xán thì thầm: “Con trai lớp các cậu tốt quá, lớp mình như một đám người chết vậy.”

“Mình chỉ muốn bảo cậu ta trả lời cậu.” Mạch Sơ giơ tay lên, tự mình cũng ngạc nhiên: “Mình không có ý sai khiến cậu ấy.”

Trần Thiên Cù hỏi: “Trước đây bà không phát hiện ra sao?”

Hàng Dĩ An tiếp lời: “Bà chỉ cần hỏi máy nước có nước nóng không, là cậu ấy sẽ cầm cốc của bà đi rót.”  

Kiều Dạng gật đầu, bổ sung: “Có lần lớp chúng ta hết nước nóng, cậu ấy đã sang lớp bên cạnh để rót nước cho cậu.”  

“Tớ không biết mà.” Mạch Sơ ngơ ngác chớp mắt: “Chẳng phải cậu ấy luôn đối xử tốt với mọi người sao?”

Câu này không sai, nhưng cũng không hoàn toàn đúng, Trần Thiên Cù nói: “Cậu ấy đối xử với ai cũng tốt.”

Có lẽ nhận ra có những điều không nên nói ra, cậu đã không nói nốt nửa câu sau.

Mạch Sơ nhíu mày, nhạy bén nhưng cũng chậm lụt nhận ra điều gì đó, cô ngẩng đầu nhìn về phía cậu thiếu niên không xa.

Ngày nào cũng thấy mặt nhau, giờ cô mới phát hiện tóc của Mạc Tri đã dài ra đáng kể. Mái tóc màu nâu xoăn nhẹ, trước đây thường bị thầy cô nghi ngờ nhuộm tóc nên đã cắt thành kiểu đầu đinh, giờ kiểu tóc này trông dễ chịu hơn nhiều, tóc mái trước trán vừa đủ chạm lông mày, để lộ đôi mắt gặp ai cũng cười.

Cô bần thần nhìn cậu đặt bát canh bên cạnh Hạ Xán, nghe cậu tám rôm rả với người quen, nghe cậu nói: “Đinh Thắng Dương có phải ở lớp cậu không? Tôi từng chơi bóng rổ với cậu ấy.”

“Cậu đang nghĩ gì vậy?”

Mạch Sơ chớp mắt tỉnh táo lại, xúc một miếng cơm vào miệng, nói: “Không có gì.”

Sau khi ăn xong, Kiều Dạng và Hạ Xán muốn đi vệ sinh, Mạch Sơ không muốn đến chỗ cửa nhà vệ sinh đông người, nên đã đi trước đến điểm tập trung của lớp.

Bên cạnh căng tin có một siêu thị, Mạc Tri đi về phía cô, tay cầm một cây kem, hỏi cô: “Kiều Dạng và bạn cô ấy đâu? Các cậu có ăn kem không?”

“Không cần, hình như cả hai chúng tôi đều không ăn được đồ lạnh, ông mua cho người ta một cây đi.”

“Được, vậy tôi nói với Trần Thiên Cù một tiếng.”

“Mạc Tri.” Mạch Sơ gọi cậu lại.

“Hở?” Mạc Tri dừng lại trước mặt cô: “Có chuyện gì vậy?”

“Tôi có một chuyện muốn nói với ông.”

“Chuyện gì thế?”

Mạch Sơ ngước hàng mi lên rồi lại cụp xuống, mở miệng: “Một bí mật.”

Trở lại xe, mọi người trong lớp cũng đã tập hợp gần đủ. Kiều Dạng cuối cùng cũng thấy Mạch Sơ trở về, cô thở phào nhẹ nhõm rồi hỏi: “Cậu đi đâu đấy? Mình còn tưởng cậu bị lạc.”

“Không, mình đi cùng Mạc Tri đến mua trà sữa cho các cậu.” Mạch Sơ đưa túi trong tay ra, “Có vị nguyên bản và vị khoai môn, cậu xem muốn uống vị nào.”

“Cảm ơn.” Kiều Dạng lấy một cốc ra, cắm ống hút vào, trà sữa vị nguyên bản thơm ngọt đậm đà. Cô vừa nhai trân châu vừa hỏi Mạch Sơ: “Chiều nay đi đâu nhỉ? Không phải cứ thế về trường luôn chứ?”

“Có vẻ là đi núi Khởi Đài.”

Vừa nghe đến chữ ‘núi’, Kiều Dạng đã cảm thấy trái tim lạnh nửa phần, bóng ma từ chuyến trải nghiệm năm ngoái vẫn còn rõ ràng trong trí nhớ.

“Khởi Đài là núi gì? Có phải leo không?”

Hàng Dĩ An ở phía sau nói: “Chắc là không cần, hồi nhỏ tôi đã đi qua, xe có thể chạy lên đó, chỉ là một khu du lịch, ở trên có một ngôi chùa.”

“Thế thì tuyệt.” Kiều Dạng hai tay nâng cao cốc trà sữa, thật sự cảm ơn trời đất.

Mạc Tri vừa lên xe đã bị ánh mắt của Trần Thiên Cù khóa chặt. Cậu lau mặt rồi hỏi: “Trên mặt tôi có gì à?”

“Ông vừa đi đâu đấy?”

Mạch Sơ nhấc cái túi trong tay: “Thì đi mua trà sữa cho các cậu còn gì.”

Trần Thiên Cù hạ thấp giọng: “Mạch Sơ có nói gì với ông không?”

“Không.” Mạc Tri xé bao bì ống hút, cảnh giác nhìn cậu: “Sao lại hỏi vậy?”

Trần Thiên Cù tránh ánh mắt, viện cớ: “Chẳng phải dạo trước trạng thái của cậu ấy không được tốt lắm sao.”

“Cậu ấy vẫn ổn, không sao cả.”

“Ồ.”

Nhà trường đã bố trí một cổng vòm trên bậc thang lên núi, dẫn đến một đài quan sát với tầm nhìn toàn cảnh, tượng trưng cho tương lai tươi sáng khi họ từng bước tiến lên.

“Chạy, chạy.” Thầy chủ nhiệm cầm loa hô: “Phải chạy lên nhé, tất cả chạy lên cho thầy.”

Dưới bầu trời xanh trong, tiếng cười của học sinh vang vọng khắp nơi khi họ thi nhau chạy l*n đ*nh núi.

Trong một không gian ồn ào và hỗn loạn, Mạch Sơ kéo theo Kiều Dạng chạy về phía trước.

Gió thổi qua tai, tóc cũng rối bời, cô mệt đến mức không thở nổi, nhưng khóe miệng vẫn còn vương nụ cười.

Trước khi vào đài quan sát, Hồ Lượng nhiều lần nhấn mạnh phải đi theo hàng ngũ của lớp mình, nhưng chỉ trong chốc lát đội hình đã tan rã.

Kiều Dạng bị bức tranh treo tường thu hút, từ từ dừng lại ngắm nghía.

“Kiều Dạng!” Mạch Sơ ở phía trước gọi cô: “Mau lại đây.”

“Cậu gọi gì thế?”

Mạch Sơ chỉ vào mấy dòng chữ Phật giáo trước mặt: “Nhanh đi sờ chữ ‘đa (多)’, họ nói sờ vào sẽ gặp may mắn, điểm số sẽ nhiều hơn!”  

Kiều Dạng cười nói: “Sao cậu cũng mê tín vậy?”  

“Chỉ sờ thôi mà.” Mạch Sơ nắm lấy cổ tay cô để với tới chữ vàng: “Sờ một cái cũng không mất gì.”

Có lẽ vì quá nhiều người đã đến ước nguyện, chữ “đa” có phần phai màu.  

“Cho dù sờ vào có thể được cộng thêm mười điểm, nhưng mọi người đều đã sờ qua rồi, chẳng phải cũng như không sao?”  

Dù nói vậy, Kiều Dạng vẫn dùng đầu ngón tay chà chà, phía sau có các bạn học khác đang giơ tay chờ đợi. Cô hạ tay xuống hỏi Mạch Sơ: “Cậu đã sờ chưa?”

“Chưa.” Mạch Sơ quay người đi ra ngoài, “Mình để lại cho cậu mười điểm, như vậy cậu sẽ có nhiều điểm hơn người khác.”

“Làm thế sao được!” Kiều Dạng bước theo cô ấy.

Mạch Sơ cười: “Hãy chấp nhận món quà của mình đi, cô gái.”

Trong chính điện có một nhóm khách tham quan đang xin xăm, hai người họ nắm tay nhau rời khỏi chùa, đội hình của lớp đã biến mất tăm.

“Bên kia đang làm gì nhỉ?” Mạch Sơ hỏi, nhón chân nhìn đám đông phía xa.

“Đi thôi, chúng mình đi xem nào.”

Đình viện trước mặt đã chật kín người, Kiều Dạng trông thấy một gương mặt quen thuộc, vội vàng chặn Lý Nhược Châu lại hỏi: “Ở đây đang làm gì vậy?”

Lý Nhược Châu giơ tay cầm dải băng đỏ: “Cầu nguyện á.”

Mạch Sơ cuối cùng cũng nhìn thấy nhóm nữ sinh trong lớp: “Mình còn đang thắc mắc không biết họ đi đâu, hóa ra đều ở đây cả.”

Cây cổ thụ cao vút, thân cây to và chắc chắn, đầy dải băng đỏ bay theo gió.

Kiều Dạng ngẩng đầu nhìn, lay cánh tay của Mạch Sơ rồi hào hứng rủ rê: “Chúng ta cũng đi viết đi!”

Mạch Sơ không bị lay chuyển: “Cậu đi viết đi, tớ hình như không có ước nguyện gì.”

Kiều Dạng quay mặt lại: “Sao lại không có, ít nhất cũng cầu cho đỗ đạt đi.”

“Việc này cầu thần không bằng tự cầu bản thân.”

“Cậu vừa bảo tớ sờ vào văn Phật mà.” Kiều Dạng kéo cô ấy chen vào đám đông, “Treo một cái đi mà.”  

Nơi bán ruy băng đỏ có sẵn câu “Học hành đỗ đạt, bảng vàng đề tên”. Nhưng, Kiều Dạng nghĩ đã mua rồi, viết thêm vài chữ cũng không quá.

Cô lấy bút từ trong túi, ngồi xổm trước ghế đá bên cạnh, viết từng nét ước nguyện của mình.

Chưa đến nửa phút, Mạch Sơ đã nói “Xong rồi”, Kiều Dạng lại gần xem.  

“Thuận buồm xuôi gió?”  

“Đúng vậy, cầu mong tương lai rộng mở mà.”

Kiều Dạng gật đầu, nằm trở lại trên ghế và tiếp tục viết nguyện vọng của mình.

Mạch Sơ mở dải ruy băng trong tay ra xem, lại cảm thấy thiếu điều gì, liền cầm bút lên viết thêm bốn chữ “Tình bạn vạn tuế”.

“Xong rồi.”

“Đi thôi.”

Kiều Dạng cẩn thận nắm chặt dải ruy băng: “Mình muốn treo cao hơn!”

Gió thổi tan mây, bóng cây đổ rợp ràng, Mạch Sơ khẽ kéo cành cây xuống, Kiều Dạng buộc chặt dải ruy băng đỏ xong lại không yên tâm, quấn thêm hai vòng rồi thắt nút thật chặt.

“Ê, cậu nói mình có nên viết cả số báo danh lên không? Biết đâu có người trùng tên trùng họ.”

Mạch Sơ bị cô chọc cười, nói: “Thành tâm thì sẽ linh nghiệm thôi.”

Kiều Dạng quay lại mặt đất, lùi xa một bước nhỏ rồi gật đầu với vẻ hài lòng.

“Mạch Sơ! Nhanh lại giúp tôi! Tôi với không tới!”

Mạch Sơ buông tay xuống và quay đầu lại. Trâu Tâm Ý đang cố gắng duỗi dài cánh tay, mũi chân chạm đất, trông như thiên nga gãy cánh trong vũ điệu ballet, vừa dễ thương vừa buồn cười.

“Để tôi treo hộ bà?” Cô cười đi tới, đưa tay về phía Trâu Tâm Ý.

Kiều Dạng nói: “Không được đâu, cái này phải tự treo mới có thành ý.”

Mạch Sơ nhìn lên cành cây trên đầu, sợ kéo quá cành sẽ gãy: “Vậy phải làm sao? Tôi ôm bà lên nhé?”

“Bà có ôm nổi không?”

Kiều Dạng tháo túi xách trên người: “Chúng ta mỗi người một bên thử xem sao.”

“Vậy đi, cậu nắm lấy cổ tay tớ.” Mạch Sơ khom người xuống, cùng với Kiều Dạng nắm tay nhau tạo thành một chiếc kiệu hình người: “Đến đây.”

“Có ổn không?” Trâu Tâm Ý đặt tay lên vai họ rồi đưa chân vào.

“Thử xem nào.” Mạch Sơ nhìn Kiều Dạng, miệng hô: “Ba, hai, một.”

Bỗng nhiên dưới chân được nhấc bổng lên, Trâu Tâm Ý kêu “A” lên một tiếng, dùng sức ôm chặt cổ hai người họ.

Bên cạnh, Lâm Thư Tịnh và Lưu Gia Lạc thấy vậy lập tức dang tay ra bảo vệ họ, lo lắng nói: “Cẩn thận kẻo ngã.”

Tầm nhìn bị cản trở, cánh tay phải gánh chịu trọng lượng mấy chục cân, Kiều Dạng nín thở, mặt đỏ bừng.

“Vậy được chưa?”

“Được, được.” Trâu Tâm Ý giơ tay lên, chỉ trong vài động tác đã buộc dải lụa đỏ vào cành cây, “Xong rồi!”

Đợi khi đã đặt được người vững vàng trở lại mặt đất, Kiều Dạng hai tay chống hông thở hắt ra.

“Cảm ơn các cậu.” Trâu Tâm Ý mỗi tay ôm lấy mỗi người, “Vào lúc quan trọng vẫn là chị em đáng tin cậy!”

Mạch Sơ nhướng mày cười: “Tất nhiên.”

Trời đất bao la, cây cổ thụ im lìm, xa xa là núi non trùng điệp trải dài vô tận, cảnh vật xanh tươi.

Kiều Dạng say mê cảnh sắc trước mắt, lẩm bẩm: “Giá mà máy ảnh phim còn ở đây thì tốt.”

“Ê, Trâu Trâu.” Mạch Sơ hỏi: “Bà có mang máy chụp ảnh lấy liền không?”

“Đúng rồi.” Trâu Tâm Ý kéo khóa ba lô: “Để tôi chụp cho hai cậu một tấm nhé?”

Kiều Dạng lại cười tươi: “Thế thì tốt quá rồi.”

Trâu Tâm Ý giơ máy ảnh lên, chỉ huy hai người đứng vào chỗ trống: “Chỗ này, chỗ này ánh sáng tốt nè.”

Hai người vừa tạo dáng xong, Kiều Dạng bỗng lên tiếng ngăn lại: “Chờ chút!”

Cô giơ cao tay khua khoắng với hai chàng trai gần đó: “Đến đây, lại đây!”

“Làm gì vậy?” Mạc Tri chạy đến trước.

Mạch Sơ thúc giục họ: “Nhanh lên coi.”

“Vậy ba người các cậu đứng ở phía sau.” Nhiếp ảnh gia Trâu Tâm Ý rất chuyên nghiệp, lập tức vào vai và bắt đầu sắp xếp vị trí cho họ, “Hàng Dĩ An, cậu cao thì đứng ở giữa. Kiều Dạng và Mạch Sơ, hai cậu đứng cách ra một chút, mọi người có thể đứng gần nhau hơn, đừng để ảnh có khoảng trống.”

“Được, nhìn tôi.” Cô ấy nheo mắt, đưa máy ảnh gần trước mặt.

Có gió thổi qua, tóc của cô gái lướt qua cằm, Trần Thiên Cù chịu đựng cảm giác ngứa ngáy khó chịu trên da, khẽ nhếch môi nhìn về phía ống kính.

Mạch Sơ nâng tay phải lên làm dấu V, Mạc Tri giữ nguyên nụ cười, miệng phản đối: “Mạch Sơ, bà chắn ống kính của tôi rồi.”

Âm điệu nhõng nhẽo đó khiến Mạch Sơ nhíu mày, theo phản xạ, cô trở tay đánh nhẹ vào người cậu.

“Úi!”

Tách——

Bình Luận (0)
Comment