Gặp Được Một Ông Chồng Nhỏ Tuổi Hơn

Chương 3.2

Thời gian trôi cực nhanh, hai tuần qua đi giống như một cái chớp mắt.

Một đám hồ bằng cẩu hữu nhất trí cho rằng — đầu hàng trước chính là biện pháp tốt nhất. Vì thế, Kỉ Tích lại như trước bỏ mặc máy tính, ở bên cạnh Tiêu Trần càng ngày càng lạnh lùng, sống một ngày dài bằng một năm.

“Trần Trần, ăn cơm.” Kỉ Tích mang ra một bàn ăn xa hoa từ phòng bếp, lớn tiếng gọi Tiêu Trần dạo này như thần long thấy đầu không thấy đuôi.

“Úc! Làm phiền em mang vào đây, anh ăn trong thư phòng.”

=o=/// thật sự là mười năm phong thủy thay phiên luân chuyển. Kỉ Tích xem xét champagne đặc biệt mua về, nhìn quét qua một bàn đầy thức ăn, đáy lòng dần bốc lên mùi chua. Nhớ lại biểu hiện của mình trên bàn cơm mấy ngày trước, miệng Kỉ Tích cũng theo đó cay đắng. Lúc ấy, Trần Trần nhất định cũng khó chịu như vậy.

Vì thế, Kỉ Tích cung kính đưa đồ ăn vào thư phòng của Tiêu Trần. Đáng thương, Tiêu Trần ngồi sau máy tính bị che nửa mặt, ngay cả cái liếc mắt cũng không cho hắn, chỉ phẩy tay nói tiếng cảm ơn.

>_<~~ chẳng lẽ Trần Trần ghét bỏ hắn? Kỉ Tích chưa từ bỏ ý định, vẻ mặt cầu xin qua loa ăn cơm chiều, tắm rửa lên giường.

Tiêu Trần là tác gia. Người địa cầu đều biết, tác gia hay viết lách, là loại người không có quan niệm thời gian nhất. Đã tám giờ rưỡi tối còn ngồi trong thư phòng phấn đấu.

Kỉ Tích tịch mịch khó nhịn ở trên giường lăn hai vòng, không có lựa chọn nào khác kéo laptop qua khởi động máy lên mạng.

Một mình chơi game rất cô đơn, Kỉ Tích di chuyển chuột, kéo nhân vật vô mục đích đánh quái, kiếm tiền, nhặt trang bị. Chơi một giờ, tâm tình buồn phiền cũng giảm bớt. Hắn nhìn nhìn túi trang bị, nhấp vào Phù Dịch Chuyển Không Gian, trở về thành bổ sung dược phẩm, thuận tiện xử lý một ít tạp vật.

Thành trấn trong game, giống như một chiếc đồng hồ cát. Một đám chen chúc nhau tùy tiện đi lại từng bước, thành trấn cũng có khủng hoảng của nó. Kỉ Tích đi nửa ngày mới đến được hiệu thuốc, vừa định giao dịch, nhân vật đột nhiên lảo đảo một cái. Kỉ Tích tập trung nhìn, một tiểu tử mặc du hiệp sam* đang cầm kiếm chém hắn.

(*quần áo hiệp sĩ)

Đánh nhau bên trong thành cũng không mất máu. Hơn nữa, trên đầu nhiều người còn có tính danh, còn thường thường đánh nhau vì hai câu nói, muốn tìm người thật là phải chém hai đao nhắc nhở*. Vì thế Kỉ Tích cũng không tức giận, chỉ hứng thú nhìn chằm chằm nặc danh trên đầu đối phương. ‘Có đến có đi’, tò mò tên kì quái, trong danh sách bạn bè không có tên này a?

(*tui thiệt không hiểu nguyên câu này nói gì nữa)

“Nãy quên nói cho em, cơm chiều ăn ngon lắm.”

◎o◎? Là……Là Trần Trần! Kỉ Tích nhìn kĩ phía dưới, giật mình trừng lớn hai mắt, hắn cùng Trần Trần cư nhiên ngõ hẹp tương phùng* trong trò chơi. Ác, không! Là có duyên gặp lại. “Trần Trần, sao anh cũng vào đây?”, bản thân ngay cách vách vợ, cách một bức tường cùng nhau trao đổi, cảm giác đặc biệt mới mẻ.

(*ý nghĩa chắc giống câu ‘Trái Đất này thật tròn’)

“Thấy em chơi đến mất ăn mất ngủ, anh cũng muốn thể nghiệm một chút lạc thú võng du.”

^0^ “Vậy, em chơi với anh.” Kỉ Tích hưng phấn đáp lời.

“Không cần, anh có bà xã kéo.*”

(*kéo cấp, kéo đi du ngoạn trong game)

>x</// Cái gì? Tiêu Trần vừa nói, Kỉ Tích đã nhảy khỏi giường, ôm theo laptop chạy thẳng vào thư phòng. Đá bay cửa phòng xông đến máy tính trên bàn làm việc, khẩn cấp truy hỏi Tiêu Trần: “Trần Trần, tại sao không để em kéo anh? Anh có bà xã khi nào, không cần em!”

Tiêu Trần cười tủm tỉm ngẩng đầu, vỗ vỗ đầu Kỉ Tích nói: “Cái này chẳng qua là trò chơi thôi. Yên tâm đi Kỉ Tích, anh yêu nhất chính là em, điểm ấy vĩnh viễn không thay đổi.”

Lời này vừa nghe, sao quen tai vậy ta? Kỉ Tích chột dạ bĩu môi. Nhưng mà, nhìn thấy trong màn hình, Tiêu Trần và cô gái kia ngươi một câu ông xã, ta một câu bà xã, nháy mắt sắc mặt xanh mét, răng gần như muốn nghiến vào lợi.

>~</// Kỉ Tích sâu sắc hiểu được, cái gì gọi là cưỡi cọp khó xuống, bây giờ mới cảm thấy hối hận. Nhân vật trong game cứ đi đi không ngừng, Kỉ Tích chỉ có thể yên lặng chạy theo ‘Có đến có đi’, thuận tiện tiêu hóa cuộc trò chuyện thân mật của bọn họ.

“Ông xã, mệt không?”

Mới đi được vài bước đã hỏi mệt không, cô nghĩ Trần Trần là thủy tinh chắc! Kỉ Tích nghiến răng khinh bỉ cô gái chat trong game.

“Ông xã, anh xem em nhuộm tóc có đẹp không? Còn có cái váy này, em cố ý mặc cho anh xem.”

“Rất xứng với em, bà xã. Không phát hiện bên đường nhiều người như vậy đều nhìn em sao?”

“Anh nói thiệt nha!”

>0</// cô nương! Đây là trong game, thật sự còn lâu mới hấp dẫn được Trần Trần, cô không có cửa đâu! Trần Trần, sao lại trả lời cô ta? Rõ ràng biết hắn ngay bên cạnh, còn cố tình bơ hắn! Oa~~~ Kỉ Tích thật thương tâm.

…..

Đúng hẹn lại lên, phấn hồng cùng xanh nhạt lại xuất hiện bên người Kỉ Tích. Hắn không khỏi tự hỏi, hai người có phải gắn rada trên người hắn hay không.

“Kỉ Tích, mang theo hai bà xã của em đến nơi khác đi, đừng theo anh nữa.” Tiêu Trần ngẩng đầu nói với Kỉ Tích ngồi đối diện như hổ rình mồi.

Kỉ Tích nhìn Tiêu Trần thật sâu một cái, cúi đầu thao tác.

Đương lúc Tiêu Trần nhìn lại màn hình, nhân vật của Kỉ Tích đã đứng ở trước mặt ‘Có đến có đi’.

“Vợ à, em sai rồi. Em không bao giờ chơi game nữa, đừng đuổi em đi.”

Tiêu Trần trong nháy mắt động dung, anh không có ngẩng đầu đối mặt với ánh mắt chờ mong của Kỉ Tích, vừa thở dài vừa đánh chữ.

“Anh không có cấm em chơi game.”

Tiêu Trần vừa đánh ra câu này, người xem diễn nãy giờ sớm không chịu cô đơn gọi bậy.

Cái gì mà “Đại ca, anh là gay hả?”

“Hai người là đồng chí?”

Hoặc là “Liễm Thần, anh nói cái gi đó?”

“Em mới là vợ anh!”

…….

Mấy lời sáo rỗng này, toàn bộ đều bị Tiêu Kỉ hai người xem nhẹ.

Kỉ Tích chỉ tập trung trả lời Tiêu Trần: “Mặc kệ là bây giờ hay sau này, em chỉ có mình anh là vợ. Đừng tức giận, trở lại bên em đi.”

Đúng vậy, Kỉ Tích. Tiêu Trần ở trong lòng than thở, anh là người tham lam, anh không muốn trở thành người yêu nhất của ai cả. Khi anh yêu một người, anh nhất định phải là người duy nhất của hắn. Kỉ Tích nhỏ hơn mình, cho nên cần càng nhiều bao dung. Nhưng chỉ riêng chuyện này, anh vĩnh viễn sẽ không thỏa hiệp, mặc dù chỉ là vui đùa.

Không biết khi nào thì bắt đầu, tiếng la chung quanh biến thành thúc giục, thúc giục Tiêu Trần trả lời thuyết phục.

Tiêu Trần cười gõ bàn phím một câu: “Anh không rời đi, tình yêu của anh, mỗi ngày mỗi đêm đều ở cùng em.” (sến a~~~)

Trong tiếng chúc phúc, Kỉ Tích cùng Tiêu Trần song song logout. Hai người đứng dậy gắt gao ôm nhau, trao đổi lời thề yêu thương. Tình cảm mãnh liệt qua đi, Tiêu Trần hỏi: “Kỉ Tích, lần này là vì cái gì? Cố ý chơi game làm cho anh ghen? Cái kia là acc của ai?”

“Sao anh biết acc không phải của em?” Kỉ Tích ngạc nhiên nói.

“Trong thời gian ngắn có thể luyện được cấp cao thế, vậy thực sự sẽ thành kỳ tích võng du!”

>0< bà xã đại nhân lừa không được a, hắn vẫn nên ngoan ngoãn khai thật đi. Kỉ Tích vuốt ve da thịt che kín mồ hôi của Tiêu Trần, nhỏ giọng chỉ trích, “Acc là do Hợi Nhẫm Tĩnh cung cấp. Về phần vì cái gì. Trần Trần, anh đã quên kỉ niệm ngày chúng ta gặp mặt. Em mua quà, làm rất nhiều đồ ăn chờ Trần Trần chúc mừng. Vậy mà, Trần Trần lại chạy đi nộp bản thảo, nửa đêm mới về nhà. Cũng không giải thích….”

Tiêu Trần dán hai má trong ngực Kỉ Tích cọ cọ, trấn an: “Bởi vì, ngày chúng ta gặp nhau cùng một tháng với sinh nhật Kỉ Tích, cho nên anh chuẩn bị chúc mừng cùng nhau. Cuối tuần này, chúng ta đi huyện M du lịch, ba ngày hai đêm.”

Kỉ Tích lóe sáng hai mắt, một phen ôm lấy Tiêu Trần xoay quanh, vừa xoay vừa hôn, “A! Em chỉ biết Trần Trần yêu em nhất! Em biết mà!”

Tiêu Trần tùy ý Kỉ Tích phát điên nửa ngày, sau khi cảm xúc bình phục, đẩy người vào phòng tắm, chính mình tới phòng khách gọi điện thoại.

“Biên tập Hứa phải không? Cám ơn anh vừa rồi phối hợp.”

“Không cần khách sáo, chỉ cần anh giao bản thảo đúng hạn, bảo tôi phối hợp cái gì cũng được. Chẳng qua lại nói, chồng nhỏ của anh cũng được lắm. Đầu năm nay dụng tâm với vợ như vậy cũng không nhiều a! Chúc mừng anh!”

“Cám ơn.” Tiêu Trần kiêu ngạo cúp điện thoại, nghe tiếng nước chảy ào ào, nhếch khóe môi lặng lẽ tiến vào phòng tắm. Thầm nghĩ trong lòng: thưởng cho Kỉ Tích một chút đi.

Tục ngữ nói, có may mắn cũng có bất hạnh, chúng ta chuyển màn ảnh đến nhà Hợi Nhẫm Tĩnh.

“Anh mau nói, tại sao đặt nick name là Liễm Thần?”

Hợi Nhẫm Tĩnh xem xét môi đỏ mọng đang vận công phu sư tử hống, cảm thấy khó hiểu sao vợ biết tên trên mạng của mình, “Liễm Thần có cái gì không đúng à?”

Đinh Quế Lan chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mắng: “Tên do anh đặt, anh còn nói không biết? Liễm Thần(敛辰 /Liǎn chén/), không phải Liễm đọc giống luyến (恋 /lìan/) trong luyến ái và còn Thần đồng âm với Trần (尘 /chén/) sao? Thành thật khai báo cho em, anh và vợ của Kỉ Tích đến tột cùng là quan hệ gì?”

“Luyến Trần? Trách không được! Kỉ Tích thật sự hại chết anh. Tên này không phải anh đặt, em biết anh dở nhất là đặt tên. Lúc đăng kí, Kỉ Tích vừa vặn ở kế bên anh, anh bảo hắn hỗ trợ đặt tên. Thằng nhóc này, ngay cả tên giả cũng không quên được vợ!” Hợi Nhẫm Tĩnh bừng tỉnh đại ngộ vỗ trán mình, hô to oan uổng.

“Như người ta gọi là toàn tâm toàn ý!” Đinh Quế Lan xắn cổ tay áo, giống phụ nữ chanh chua nói: “Được, tên coi như cho qua. Như vậy, anh cùng phấn hồng xanh nhạt là quan hệ gì?”

“Cái gì phấn hồng xanh nhạt?” Hợi Nhẫm Tĩnh lập tức không bắt kịp suy nghĩ.

“Chính là hai con nhỏ cả ngày quấn lấy anh, mặc đồ phấn hồng với xanh nhạt!” Đinh Quế Lan cao giọng nói.

Hợi Nhẫm Tĩnh kinh hồn táng đảm nói: “Không…. đó, đó chỉ là trò chơi, anh yêu em nhất…..”

“Anh cái rắm! Em nói cho anh biết, Đinh Quế Lan này cũng không phải là người cho anh tùy tiện đùa bỡn!”

“Anh…..” Trời ạ! Ai mật báo vậy? Tuy rằng hắn đưa acc cho Kỉ Tích là không có ý tốt, chỉ thầm nghĩ làm cho vợ của hắn ghen tị, cãi vã một trận nhỏ mà thôi. Ông trời sao lại trả thù hắn nặng như vậy?

“Câm miệng!”

…..

Đáng thương, Hợi Nhẫm Tĩnh còn đang mộng đẹp lên mạng giải sầu, hắn không biết phấn hồng cùng xanh nhạt đang cầu viện khắp nơi, chuẩn bị thảo phạt hắn ở nhà đã có vợ còn lên mạng lừa đảo!

Người xưa có câu, người không có tầm nhìn xa, tất có ưu phiền gần. Hợi Nhẫm Tĩnh rõ ràng là bị vợ quản nghiêm, lại còn trộm lén lút bên ngoài, hãm hại bạn bè, loại bất trung bất nghĩa này, chúng ta cũng nên tham khảo, để còn nghĩ cách ngăn chặn hắn a.
Bình Luận (0)
Comment