Gặp Lại Anh Ở Tuổi 18

Chương 12

12.

“Em giận rồi đúng không?” – Giang Yến Chu đột nhiên hỏi.

Câu nói ấy khiến tôi hơi ngạc nhiên.

“Tại sao lại hỏi vậy?”

Anh ngẩng đầu nhìn tôi: “Không biết nữa, chỉ là có cảm giác… hình như em đang giận.”

“Tôi không giận.” Tôi phủ nhận.

“Em giận.” – Anh còn khẳng định chắc nịch.

Tôi bật cười: “Vậy nói thử xem, tôi giận gì nào?”

Giang Yến Chu không dời mắt khỏi tôi: “Em không nói thì sao anh biết được.”

Có chút thông minh, nhưng chưa đủ.

Tôi khẽ cười mũi rồi xoay người định rời đi, lại bị anh nắm lấy tay.

“Chị.” – Anh gọi một tiếng.

Tôi khựng lại.

Giang Yến Chu kéo tôi lại gần hơn, ngước nhìn tôi, đuôi mắt hơi rũ xuống, ánh mắt mang theo chút ấm ức khó tả.

Dù trước hay sau khi mất trí nhớ, tôi vẫn lớn tuổi hơn anh. Anh gọi tôi một tiếng “chị” vốn không có gì lạ.

Nhưng vấn đề là… hiện tại, tâm trí anh vẫn ở tuổi 18, còn tôi thì thật sự hơn anh cả chục tuổi rồi.

“Anh không nhớ gì, cũng chẳng biết gì về em cả. Em không nói, anh làm sao biết được?”

Tôi im lặng vài giây rồi nói khẽ: “Anh còn chưa hồi phục hẳn, ai cho anh ra ngoài uống rượu?”

Giang Yến Chu im lặng.

“Xin lỗi, sẽ không có lần sau đâu.” – Anh nhanh chóng nói, nhưng ngay cả lời xin lỗi cũng mang theo vẻ uất ức.

Tay tôi vẫn bị anh giữ lấy.

Hương sữa tắm trên người anh hòa quyện với mùi trên cơ thể tôi, tạo nên một loại mùi thơm dễ khiến người khác xao động.

“Tôi không nói chuyện nữa, anh đi nghỉ sớm đi.”

Tôi vừa dứt lời, Giang Yến Chu không những không buông tay, mà còn vòng tay ôm lấy eo tôi.

Anh đang ngồi, tôi đứng, tầm mắt cao hơn anh.

Cúi đầu, tôi thấy đôi mắt anh có chút mờ mịt, ngay sau đó, cả gương mặt anh chôn vào lòng tôi.

Anh đang ôm tôi.

Từng câu từng chữ thốt ra từ nơi ngực anh, văng vẳng:

“Anh đã cố gắng lắm rồi, thật sự rất cố để nhớ lại, nhưng cứ không nhớ được. Nếu mãi không nhớ ra… em có bỏ anh không?”

“Tôi đã nói là sẽ bỏ anh bao giờ?”

Anh vẫn dựa trong lòng tôi, nhỏ giọng trách móc: “Em lạnh nhạt với anh quá. Anh xem lại tin nhắn cũ rồi, trước đây chúng ta không như vậy… Em đi làm xong chẳng buồn nhắn tin cho anh.”

“…”

Lạnh nhạt thì đúng là có thật.

Anh không nhớ gì, tâm trí chỉ mới 18 tuổi, chẳng lẽ tôi phải ve vãn, tán tỉnh một cậu trai 18 tuổi hay sao?

Tôi ngẫm nghĩ một lát, rồi nhẹ giọng: “Anh chỉ nhớ mình mới 18 tuổi, còn tôi thì đã 28 rồi. Với tâm trí bây giờ của anh, nếu tôi vẫn đối xử như trước đây… chẳng phải không hợp lý sao?”

“Không hợp lý chỗ nào? Dù chỉ nhớ mình 18, thì cũng đã là người lớn rồi.” – Anh ngẩng đầu nhìn tôi, mắt hoe đỏ – “Em chỉ thích Giang Yến Chu 25 tuổi à? Còn phiên bản hiện tại thì ngây thơ quá nên em không muốn nữa?”

“Cho dù sau này anh mãi không nhớ ra… thì kiến thức có thể học lại, tình cảm có thể gây dựng lại. Em đừng lạnh nhạt với anh như thế.”

Anh dừng một chút, giọng nghẹn lại: “Anh rất buồn.”

Người đàn ông đẹp trai đến cả lúc sắp khóc cũng khiến người khác rung động.

Tôi không nhịn được, đưa tay vuốt đi giọt nước nơi đuôi mắt anh, tim chợt run lên.

“Anh chắc là mình đang thích tôi thật à?” Tôi hỏi.

“Chắc.” – Anh đáp như chém đinh chặt sắt.

Có lẽ vì mất trí, ký ức dừng lại ở tuổi trẻ, nên cách anh biểu đạt tình cảm trở nên thẳng thắn và mãnh liệt hơn.

Tôi nâng mặt anh lên, cúi xuống hôn nhẹ một cái, dịu dàng nói:

“Được rồi, tôi cũng thích anh.”

Chỉ là… một cái hôn này, lại khiến Giang Yến Chu phản ứng mạnh hơn tôi nghĩ.

Anh ôm tôi lên, đẩy cả hai cùng ngã xuống giường.

Chống tay lên người tôi, đôi mắt lấp lánh, anh nhỏ giọng hỏi:

“Có thể hôn thêm lần nữa không?”

Bình Luận (0)
Comment