Gặp Lại Anh Ở Tuổi 18

Chương 4

4.

Tôi và Giang Yến Chu quen nhau qua một buổi xem mắt.

Năm tôi 26 tuổi, cha mẹ – với mối quan hệ phong phú tích lũy từ suốt sự nghiệp làm giáo viên – bắt đầu sắp xếp cho tôi đủ kiểu đối tượng xem mắt.

Họ vốn có quan điểm khá truyền thống trong chuyện hôn nhân. Bao năm sống với nhau, tuy không thể nói là mặn nồng, nhưng kính trọng lẫn nhau, hiếm khi cãi vã. Có lẽ vì là đồng nghiệp cùng một trường, nên đề tài để trò chuyện cũng nhiều.

Tôi còn nhớ hồi nhỏ, tôi đã ngủ riêng phòng với ba mẹ khá sớm, chỉ vì mỗi tối trước khi đi ngủ, hai người đều thích nằm trên giường “buôn chuyện” về đồng nghiệp, lãnh đạo, thỉnh thoảng còn nói chuyện học sinh.

Tất nhiên, không phải toàn chuyện xấu. Chẳng qua là hai vợ chồng có ham muốn chia sẻ quá lớn.

Mà tôi lúc ấy còn nhỏ, không thể thức khuya, càng không được tham gia vào những buổi “buôn chuyện đêm khuya” đầy nhiệt huyết ấy.

Tôi không yêu đương trước năm 26, đơn giản chỉ vì chưa gặp được người khiến tôi muốn bắt đầu mối quan hệ. Điều này lại khiến cha mẹ tôi – hai người đam mê trò chuyện – vô cùng khó hiểu.

Trong mắt họ, cô con gái xinh đẹp như hoa của mình làm sao có thể độc thân đến tận 26 tuổi?

Dù không ủng hộ yêu sớm, nhưng ngoài chuyện đó ra, họ cũng khá cởi mở trong cách giáo dục tôi.

Những cuộc xem mắt họ sắp xếp, tôi đều đi cả.

Đối tượng được ba mẹ tôi “duyệt qua” quả thật không tệ, nếu đặt lên thị trường xem mắt thì đều là hàng “cực phẩm”.

Trong số những người tôi từng gặp có học trò của họ, con trai đồng nghiệp, hay cả con cháu của người quen trong nhiều lĩnh vực khác nhau.

Chỉ xét về phẩm chất và điều kiện bên ngoài, ai cũng đáng để cân nhắc.

Chỉ là… luôn thiếu một chút cảm xúc.

Cũng có vài người ngoại hình ổn, cách ăn nói và hành xử không tệ. Giờ chúng tôi vẫn là bạn tốt, khi tôi kết hôn còn mời họ đến dự.

Giữa người với người, giữa nam với nữ, không nhất thiết chỉ tồn tại một dạng tình cảm hay một mối quan hệ.

Trong số những người từng xem mắt, Giang Yến Chu là một người khá đặc biệt. Anh là người cuối cùng tôi gặp mặt theo cách đó.

Anh không phải học sinh của cha mẹ tôi, cũng không phải con trai đồng nghiệp, càng không phải người quen giới thiệu. Anh là đối tượng mà một bà mối chủ động tìm đến đề nghị.

Khi đó bà mối nói rằng có một doanh nhân muốn tìm vợ cho con trai, nhờ bà giới thiệu. Các phương diện của đối phương đều khá ổn, đặc biệt khi bà tiết lộ người cha ấy chính là ba Giang – cha tôi mẹ tôi lập tức cảm thấy đây là đối tượng nên gặp thử.

Ba chồng tôi là người có chút danh tiếng ở thành phố này, làm không ít việc từ thiện, thường xuyên quyên góp và hỗ trợ cộng đồng.

Chuyện duy nhất khiến ông đau đầu chính là việc cưới vợ cho con trai.

So với Giang Yến Chu, cả nhà tôi trước đó đã biết đến danh tiếng của ba Giang.

Còn tôi là đối tượng xem mắt đầu tiên – và duy nhất – của Giang Yến Chu.

Lần đầu gặp anh tại nhà hàng, tôi rất ngạc nhiên. Khi đó anh mới 23 tuổi, vừa tốt nghiệp chưa đến hai năm, trên người vẫn còn vương nét trẻ trung của sinh viên.

Anh đẹp hơn tôi tưởng nhiều, nhìn thế nào cũng không giống người đang sốt sắng tìm bạn đời.

Hôm ấy Giang Yến Chu mặc một chiếc sơ mi trắng, thêm phần nho nhã, lịch thiệp.

Có những lúc con người bỗng xuất hiện một loại trực giác không thể lý giải bằng khoa học. Như hôm ấy, khi tôi gặp anh, trong tiềm thức tôi đã cảm thấy giữa tôi và anh sẽ có một câu chuyện.

Sau bữa ăn, Giang Yến Chu hỏi tôi có muốn đi xem phim hoặc đi dạo không. Đó là những tín hiệu ngầm trong những cuộc xem mắt, thể hiện rằng anh có hứng thú với tôi. Mà việc tôi đồng ý, cũng có nghĩa tôi có cảm tình với anh.

Tuy nhiên, vì khởi đầu từ một buổi xem mắt, người ta khó tránh khỏi việc đánh giá điều kiện của nhau. Không chỉ là điều kiện của anh, mà cả của chính tôi.

Với gia thế như của Giang Yến Chu, anh hoàn toàn có thể chọn một đối tượng môn đăng hộ đối hơn để kết hôn.

Trong quá trình từ quen biết đến yêu nhau, tôi đã từ chối anh mấy lần.

Nhưng anh thực sự đúng gu thẩm mỹ của tôi. Loại hấp dẫn mang tính bản năng ấy, cộng thêm sự kiên trì của anh, cuối cùng chúng tôi vẫn yêu nhau.

Từ lúc quen đến lúc kết hôn, chỉ mất đúng hai năm.

Bình Luận (0)
Comment