Gặp Lại Sau Ly Hôn

Chương 53

Thẩm Diễm khóc không thành tiếng, Bánh Đậu yên lặng lắng nghe, nước mắt từng giọt rơi xuống, Thẩm Diễm khóc hồi lâu mới hiểu ra mình đã làm gì.

Cô bàng hoàng buông đứa trẻ ra, bật đèn lên, khuôn mặt Bánh Đậu trắng bệch, vô cảm nhưng đôi mắt lại đỏ hoe, trên mặt còn vương những giọt nước mắt.

Thẩm Diễm muốn cười nói với đứa nhỏ rằng mình đang nói đùa, hoặc tìm cớ nào khác để nói dối đứa trẻ.

Nhưng cô phát hiện cho tới giờ phút này nói không nên lời, lừa dối hay làm lành cũng không được gì.

Hai mẹ con lặng lẽ nhìn nhau, một lúc lâu sau, Bánh Đậu mới nói: "Mẹ ơi, con buồn ngủ quá ..."

Cậu dụi mắt và ngáp dài.

Thẩm Diễm sửng sốt một chút, vội vàng tắt đèn, sau khi nằm xuống, Bánh Đậu liền lăn vào trong vòng tay của cô, nói nhỏ: "Mẹ, con không phải tìm ba, mẹ đã bảo ông ấy không được đến gặp con mà. Ngày mai mẹ làm cơm cà ri cho con được không? "


Thẩm Diễm sửng sốt: "Được ... được."

Bánh Đậu tìm được một vị trí tốt trong vòng tay cô: "Thực ra, con có chút không vui. Mẹ, con không thích mẹ nói vậy, con không thích. Mẹ đừng nói nữa, con sẽ tức giận thật đấy. "

Thẩm Diễm dựa vào đứa nhỏ trong tay, trong lòng rùng mình một cái, lại suýt nữa rơi lệ.

Lòng chua xót, cô nhẹ nhàng ôm lấy con trai, nhẹ nhàng nói: "Được rồi. Sau này không nói nữa."

Bánh Đậu nặng nề gật đầu rồi ngủ thiếp đi trong vòng tay cô.

Thẩm Diễm không biết đêm đó Bánh Đậu ngủ như thế nào, chỉ là đứa nhỏ không động đậy trong tay cô, rất yên tĩnh.

Sáng hôm sau, Bánh Đậu khôngthức dậy theo giờ bình thường, Thẩm Diễm cũng không gọi cậu vì cô đã xin cho cậu nghỉ phép ở nhà trẻ.

Đến gần 8 giờ Bánh Đậu vẫn chưa tỉnh dậy, nằm trên giường gọi mẹ, sáng nay Thẩm Diễm chỉ hâm sữa và rán bánh quẩy.


Thẩm Diễm nghe thấy giọng nói của Bánh Đậu liền đi vào phòng ngủ, vẻ mặt của Bánh Đậu vẫn như thường lệ nói: "Mẹ, hôm nay con không phải đi nhà trẻ sao?"

"Ừ, mẹ định gửi con sang mẹ nuôi được không?"

Bánh Đậu đột nhiên trở nên cảnh giác: "Tại sao mẹ lại đến đó? Mẹ đi đâu vậy mẹ?"

Thẩm Diễm rất đau khổ, nhẹ giọng nói: "A ... Mẹ có việc phải làm. Con qua mẹ nuôi chơi một ngày, tối mẹ sẽ đến đón."

"Một ngày..."

Thẩm Diễm gật đầu mà không nhìn thẳng vào mắt con trai.

Bánh Đậu chậm rãi "ồ" một tiếng, không nói gì, sau khi ăn sáng xong, Thẩm Diễm mang con đến chỗ của Tần Tiêu.

Cô không gọi điện thoại cho Tần Tiêu, người bên kia hẳn là còn đang ngủ, hôm nay không phải ngày làm việc.

Dọc theo đường đi, Thẩm Diễm và Bánh Đậu cũng không nói gì, hai mẹ con trầm mặc đến căn hộ của Tần Tiêu, đi thang máy lên, Thẩm Diễm giơ tay ấn chuông cửa.


Bên trong không có động tĩnh, Thẩm Diễm liếc nhìn con tra, ấn thêm vài cái, sau đó bên trong truyền đến tiếng dép lê, kèm theo tiếng mắng của Tần Tiêu.

Cửa vừa mở ra, nhìn thấy Thẩm Diễm cùng Bánh Đậu ở cửa, Tần Tiêu sửng sốt một chút, thậm chí quên không cho bọn họ vào, ngây ngốc nói: "Ah, sao cậu và Bánh Đậu lại ở đây?"

Cô nhìn lên đồng hồ, mới chín giờ.

Bánh Đậuthì thào "Mẹ đỡ đầu", Tần Tiêu tỉnh dậy và nhanh chóng nói: "Hả? Vào đi."

Thẩm Diễm không nhúc nhích, Bánh Đậu cũng không, đứa nhỏ cúi thấp đầu, lộ vẻ không vui.

Tần Tiêu khó hiểu nhìn Thẩm Diễm nói: "Tần Tiêu, hôm nay mình có việc phải làm...... Cậu lo cho Bánh Đậu giùm mình được không?"

Tần Tiêu ngây người: "Được, nhưng sao cậu không vào một lát?"

Thẩm Diễm cười cười, nhẹ nhàng đẩy con trai về phía cô: "Mình không vào, buổi tối mình sẽ đến đón."
Cô nói xong liền xoay người rời đi, Tần Tiêu sững sờ, nhanh chóng nắm lấy cánh tay của cô.

Thẩm Diễm nói: "Sao vậy?"

Tần Tiêu vò đầu bứt tóc, nhìn xuống Bánh Đậu héo úa, nói: "Đang cãi nhau à?"

Thẩm Diễm cười nhạt: "Không có."

Tần Tiêu nói: "Cậu định làm gì? Không định mang theo Bánh Đậu sao? Đương nhiên rất muốn giúp cậy, nhưng ..." Cô hạ giọng, "Bánh Đậu đang không vui sao?"

Thẩm Diễm lắc đầu không trả lời, mấy giây sau mới nói: "Xin lỗi, mình đi trước."

Tần Tiêu ngẩn người "ồ" một tiếng, Thẩm Diễm bước đi rất nhanh.

Điều này khiến Tần Tiêu càng thêm khó hiểu, Bánh Đậu bất động cúi đầu.

Tần Tiêu cũng rất thích đứa nhỏ này, nhìn thấy nó thế này thật đau lòng.

Tần Tiêu vội vàng ngồi xổm xuống bế đứa nhỏ, nhẹ giọng nói: "Mẹ con buổi tối sẽ đến đón, con đừng như vậy."
Bánh Đậu mím chặt đôi môi nhỏ nhắn, dáng vẻ vừa rồi có phần giống với Thẩm Diễm, điều này đặc biệt, bởi vì theo quan điểm của Tần Tiêu, đứa trẻ này trông không quá giống Thẩm Diễm.

"Vâng"

Trông cậu rất chững chạc và điềm đạm, nhưng Tần Tiêu vẫn cảm thấy đau khổ, cô thở dài nói: "Ăn cơm chưa?"

Bánh Đậu nhìn chằm chằm vào những ngón tay của mình: "Con ăn rồi."

"Ồ, vậy con có thể tự chơi một lát, mẹ nuôi đi rửa mặt, lát nữa đưa con đi xem phim."

Bánh Đậu chậm rãi gật đầu, tâm trạng vẫn còn thấp thỏm.

Tần Tiêu cảm thấy khó hiểu. Trước đây Bánh Đậu ở nhà cô rất nhiều lần nhưng chưa bao giờ cậu nhóc có thái độ lạ như hôm nay.

Tần Tiêu lắc đầu, không khỏi suy nghĩ lung tung, Thẩm Diễm nếu muốn nói cho cô thì đã nói từ lâu rồi, đối phương không nói nhất định là vì cô ấy không muốn, Tần Tiêu hiểu rõ chuyện này.
Thẩm Diễm đi ra khỏi nhà Tần Tiêu, đi theo sau đó là một chiếc ô tô màu đen không xa, cô đang có tâm trạng không tốt, cầm túi xách trên tay chậm rãi bước đi, không bắt xe buýt hay taxi, chỉ đi bộ chậm rãi trên đường, thỉnh thoảng nhìn lên rồi lại nhìn xuống.

Cô đến cửa hàng đồ trẻ em, cửa hàng đồ chơi và nhiều loại cửa hàng ăn uống mà trẻ con thích, cô xem từng thứ một, nhân viên bán hàng liên tục giới thiệu. Cô nói rất ít lời nhưng khi thực sự thích thì cô đã không do dự mà mua rất nhiều.

Thường thì quần áo cô mua cho Bánh Đậu đều rẻ, không kể chất lượng và độ thoải mái, không phân biệt thời trang, nhưng khi Thẩm Diễm đi dạo trong những trung tâm mua sắm lớn này, cô mới nhận ra rằng trong trung tâm mua sắm có rất nhiều gia đình đến cùng nhau. Thường là người mẹ sẽ lựa đồ còn người bố sẽ vui vẻ xách giỏ cho mấy mẹ con.
Trang phục của mẹ con, trang phục của cha con ... Thẩm Diễm hoa mắt, ánh mắt có chút sững sờ, chọn mấy bộ quần áo rất đẹp và đắt tiền, mua một chiếc ô tô điều khiển từ xa và một bộ mô hình ô tô lắp ráp.

Thẩm Diễm vất vả mang mấy thứ này, nhưng vẫn đang đi mua sắm, dừng ở cửa hiệu sách chọn vài quyển, đang định lấy ra trả tiền thì chợt nhớ ra điều gì đó, chậm rãi cất sách đi, quay lại.

Cô ngồi xuống quán cà phê lầu một với những thứ mua được này, kêu một ly cà phê, quay đầu ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cô ngồi đây cả buổi chiều, cà phê hết lúc nào không biết, cô ngồi đó lặng lẽ, không nói, cũng không nhìn vào điện thoại của mình.

Khi trời sắp tối, cô thở phào nhẹ nhõm và đứng dậy.

Thẩm Diễm bắt xe buýt về nhà, thu dọn mọi thứ rồi bắt xe đi nhà Tần Tiêu.
Lúc cô đi thì trời đã tối, đã gần 6h30, Tần Tiêu và Bánh Đậu đang dùng bữa, ăn set menu cực sang chảnh, đồ uống và đồ tráng miệng của KFC.

Tần Tiêu nhìn thấy Thẩm Diễm lúc mở cửa, trong lòng có chút không vui.

Nhưng Thẩm Diễm không có đáp lại, cô chỉ liếc mắt nhìn rồi nói: "Xin lỗi, Tần Tiêu"

Khi Bánh Đậu nghe thấy giọng nói của cô, cậu đặt miếng gà viên trong tay xuống, chạy đến mà không thèm lau miệng, trông rất háo hức.

Tần Tiêu bị hai mẹ con này đánh bại, bất lực nói: "Mình nói cậu vào nói chuyện được không? Đừng như sét đánh, chúng ta vừa ăn, mau vào đi, ăn cơm đi. Chúng ta cùng nhau ăn cơm"

Thẩm Diễm do dự không nhúc nhích, Tần Tiêu trợn mắt kéo tay cô.

Bánh Đậu chạy tới bên cạnh Thẩm Diễm, ngẩng đầu nói: "Mẹ."

Thẩm Diễm "hừ" một tiếng, vỗ vỗ đầu, Bánh Đậu lập tức bật cười.
Tần Tiêu thở dài nói: "Này, mẹ là mẹ của con, nhưng mẹ nuôi không phải là mẹ của con sao?"

Thẩm Diễm cuối cùng cũng nở một nụ cười.

Tần Tiêu nói: "Được rồi, được rồi, hai người đều cười. Nào, ăn cơm đi, bữa tối còn có việc gì làm, không ai được phép giữ vẻ mặt căng thẳng."

Thẩm Diễm nhìn xuống Bánh Đậu, cậu cũng đang nhìn cô, chớp mắt.

Tần Tiêu tức giận nói: "Ăn hay không? Không ăn sẽ không được gặp con trai đâu."

Thẩm Diễm: ...

Hiện tại chuyện này đối với cô không còn là mối đe dọa nữa ... Bánh Đậu sẽ sớm đi theo Cố Thừa Minh.

Nghĩ đến đây, tâm trạng Thẩm Diễm lại trầm xuống, chậm rãi đi vào phòng khách.

Tần Tiêu trực tiếp đặt hộp cơm đã dọn sẵn lên bàn cà phê, mong mỏi khoanh chân ngồi trên ghế sô pha.

Thẩm Diễm cũng ngồi xuống sô pha, lẳng lặng cầm hộp khoai tây chiên lên ăn, tựa hồ cũng không có thèm ăn lắm, Tần Tiêu muốn hỏi, nhưng nhìn thấy dáng vẻ im lặng của Thẩm Diễm, cô lại kìm lòng.
Bánh Đậu ngồi xuống thảm, noi gương mẹ, im lặng lấy một hộp khoai tây chiên nhúng nước sốt.

Tần Tiêu thực sự bị đánh bại, không nói nên lời, đơn giản là từ bỏ bữa ăn của mình.

Thẩm Diễm cùng bánh đậu ăn rất ít, hai người ăn khoai tây chiên chậm rãi không có cảm giác ngon miệng.

Chờ Tần Tiêu ăn cơm xong, Thẩm Diễm bế con trai đứng dậy: "Chúng ta trở về đây, nghỉ ngơi sớm đi, không nên thức khuya."

Tần Tiêu nói: "Cậu hôm nay có chút kỳ quái. Sao lại nghiêm túc như vậy?"

Thẩm Diễm vội vàng lắc đầu nói: "Không có chuyện gì, mình đi trước."

Sau khi rời khỏi tòa nhà của Tần Tiêu, Bánh Đậ dắt tay Thẩm Diễm đến bến xe buýt, nhưng Thẩm Diễm đã dừng lại, mỉm cười vẫy một chiếc taxi bên đường rồi cùng Bánh Đậu ngồi vào.

Bánh Đậuc nhìn người lái xe ở ghế trước và thì thầm: "Mẹ ơi, đừng lãng phí tiền bạc."
Thẩm Diễm cười cười, ôm lấy bờ vai nhỏ nhắn của con, nói: "Không sao cả, mẹ tiêu tiền cho con trai của mẹ mà."

Bánh Đậu rất khó hiểu, nhưng cậu không hỏi mà chỉ gật đầu.

Sau khi về đến nhà, Bánh Đậu nhìn thấy những thứ trong phòng khách, bao gồm quần áo, đồ chơi và nhiều phụ kiện nhỏ khác nhau.

"Wow. Mẹ, có phải là Cố thúc thúc đến không?"

Thẩm Diễm giật mình nói: "Không có, Cố thúc thúc không tới, là do mẹ mua cho con."

"Đó có phải là quà của mẹ không? Có phải là quà sinh nhật không? Nhưng chỗ này có vẻ rất đắt"

"Tiểu ngốc, sinh nhật của con là vào tháng 9, con lại quên mất rồi sao? Đó không phải là quà sinh nhật mẹ muốn tặng cho con."

Bánh Đậu cau mày: "Được rồi."

Bánh Đậu cao hứng mà lấy quần áo ra, tự mình thử từng cái một, không ngừng kinh ngạc kêu lên, Thẩm Diễm ngồi ở nơi đó nở nụ cười, nhìn đứa nhỏ đang cầm trong tay những bộ quần áo mũ nón kia, cười vô cùng thỏa mãn.
Bánh Đậu vui mừng đến mức quên mất hôm nay bị mẹ "bỏ rơi", mặc thử quần áo xong, cậu ngồi xổm xuống nhìn hộp đồ chơi được đóng gói đẹp mắt, chiếc ô tô điều khiển từ xa trông rất to và hấp dẫn.

Bánh Đậu nuốt nước miếng nói: "Tráng Tráng cũng có, nhưng không cho con chơi chung."

Thẩm Diễm ngẩn người một hồi, sau đó cười nói: "Tương lai con so với bạn ấy còn nhiều đồ chơi hơn..."

Bánh Đậu lẩm bẩm: "Không, mẹ rất nghèo, đừng mua những thứ này, con không muốn mẹ tốn tiền."

Thẩm Diễm im lặng ngồi ở chỗ đó, không lên tiếng.

Bánh Đậu đắm chìm trong những món đồ chơi của mình, không hề hay biết về sự bất thường của cô.

Sau khi đọc hết những món quà mà Thẩm Diễm mua, Bánh Đậu quay lại thì thấy Thẩm Diễm đang thất thần, cậu gọi cho cô hai lần, Thẩm Diễm liền thốt lên một tiếng "à".
Bánh Đậu bất mãn bĩu môi, Thẩm Diễm đứng dậy cười nói: "Được rồi, những thứ này là của con. Con đi tắm trước đi, tối nay đi ngủ sớm."

Bánh Đậu tuy nói không cần, nhưng cậu vẫn miễn cưỡng nhìn hộp điều khiển từ xa, liếm môi nói: "Mẹ, ngày mai con chơi được không?"

Thẩm Diễm bước chân dừng lại, sắc mặt tái nhợt đi rất nhiều, khẽ cắn môi nói: "Ừ."

Bánh Đậu mừng rỡ, tự nhiên chạy vào phòng ngủ tự lột quần áo, sau đó lao vào phòng tắm, chờ Thẩm Diễm.

Bình Luận (0)
Comment